Phúc Hắc Lão Công, Sủng Nghiện!

Chương 186

"Lilith!"

Hắn nghiêm túc gọi tên cô.

Đó là tên thật của Susan, mỗi lần hắn dùng giọng điệu nghiêm túc để gọi là chứng tỏ một điều, hắn đang tức giận.

Susan tất nhiên nhận ra nên vội nén lời muốn nói ra vào trong.

Cô ta đứng tại chỗ, cúi thấp đầu, một bộ dạng giống cô vợ bé nhỏ đang làm sai chuyện, trông thật tội nghiệp và đáng thương.

Nhưng mà đối với người đầu đá như Diệp Dục Sâm thì bộ dáng đó không thể dễ dàng làm hắn mềm lòng.

Diệp Dục Sâm nhìn sâu vào cô, sắc mặt cũng lạnh đi vài phần: "Tôi vốn là loại người đa tình phong lưu, nếu cô không chấp nhận được thì có thể chủ động động đưa ra yêu cầu hủy hôn, nó cũng tốt cho cô đấy, tốt là vì không bị Kars nhắm giết."

Nói xong câu, hắn muốn đi lại bị Susan đuổi theo: "Anh Louis, em biết mình sai rồi."

Cô ôm chầm lấy lưng hắn, dán cả người lên đó: "Em biết rõ, anh vì em mới tìm những người phụ nữ đó để đánh lạc Kars, thật ra anh cũng không thích họ, em chỉ là ghen tuông tý thôi vì không muốn nhìn thấy họ nịnh nọt lấy lòng anh, em hứa lần sau không dám nữa."

Hắn không đáp lại, môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp.

Sau một lúc lâu, hắn mới duỗi tay ra kéo cô ra, mặt vẫn lãnh nhạt như cũ: "Tôi đưa cô trở về."

"Em không muốn về, em nghe nói anh ở thành phố này có nhà, em còn chưa tới đó." Susan kéo lấy tay hắn làm nũng.

"Chỗ tôi bị Kars theo dõi, không an toàn." Hắn vẫn nhàn nhạt nói, nửa điểm cũng không dao động, "Tới khách sạn ở một đêm đi, mai tôi kêu người đưa cô về nước."

"Em không về!" Susan lập tức phản đối, "Em khó khăn lắm mới năn nỉ được phụ thân cho tới tìm anh, giờ em không cần trở về."

"Cô ở lại đây sẽ bị sát thủ của Kars ám sát."

Vừa nói họ cũng vừa đi ra ngoài, bảo vệ kéo của xe cho họ ngồi vào.

Susan vẫn kiên quyết muốn tới nhà Diệp Dục Sâm: "Không phải còn có anh sao, em tin anh Louis sẽ bảo vệ..."

"Cô lại muốn tôi chắn giúp cô một viên đạn khác?"

Hắn ngắt lời, cho cô ta một ánh mắt lạnh lẽo, Susan cúi thấp đầu, không nói.

"Vết thương của tôi còn chưa khỏi, không được vận động mạnh, cô đừng mang phiền phức tới cho tôi." Hắn mời cô lên xe, "Như vậy đi, mai sẽ đưa cô về nước."

Để ổn định cho Susan, nên đêm đó Diệp Dục Sâm cũng ở lại khách sạn bảo vệ cho Susan chỉ là hắn từ chối lời đề nghị muốn cùng một phòng với cô ta, cuối cùng mỗi người một phòng riêng không ai đụng ai.

Hắn và Tô Vãn hai ngày này cùng lúc không ở nhà.

Cô đã tới được Đế Đô, vừa xuống máy bay đang nghỉ ngơi một chút, sau đó phải vội vã đi tới chỗ hoạt động kia.

Điều không thể ngờ tới chính là tại nơi này gặp lại tên Diệp Vân Thâm.

Xong xuôi tiết mục, cô trở lại hậu trường, lúc đấy Diệp Vân Thâm đã ôm một bó hoa chờ sẵn sau hậu trường.

"Bé yêu, lâu rồi không gặp."

Tô Vãn giật giật khóe môi: "Lâu đâu mà lâu, mới trôi qua có mấy ngày, mà sao anh lại ở đây?"

"Thì nghe bảo em có hoạt động ở Đế Đô nên anh đặc biệt đích thân tới cổ động, không được sao?" Diệp Vân Thâm đưa bó hoa hồng cho cô, "Nữ thần đại nhân, anh là fan não tàn của em đây."

"Hơ hơ hơ......"

Cô cười nhạt, "Nhị thiếu gia này, anh theo dõi tôi đấy à? Sao lại có sự trùng hợp chuẩn xác thế, tôi vừa đến Đế Đô thì anh cũng tìm tới?"

_____♡♡♡______

Editor: Alissa
Bình Luận (0)
Comment