Phúc Hắc Lão Công, Sủng Nghiện!

Chương 203

So với niềm sung sướng được tự do này thì cảm xúc khó chịu đó nhanh chóng đã bị vứt về sau.

"Tôi vẫn nên đi hỏi anh ta."

Từng trải qua nhiều lần phấn khởi rồi rơi vào bi ai nên giờ cô học cách thận trọng hơn nhiều, đứng dậy và bước về phía thư phòng.

Diệp Dục Sâm vẫn đứng ở bên cửa sổ sát đất, giống như là đang đợi cô.

"Tôi nghe Diệp Vân Thâm nói, anh nói với ảnh là chỉ cần tôi đồng ý thì anh sẽ tác thành để tôi rời đi với ảnh?" Cô đi tới phía sau hắn, hỏi một câu thật cẩn thận.

Hắn đang nhìn ánh nắng chiều cuối cùng ở phía chân trời, không đáp.

Hai phút đồng hồ trôi qua.

Hai phút...

Năm phút đồng hồ...

Tô Vãn vẫn không nhận được đáp án từ hắn, cũng không đoán ra ý của tên thối này, vì thế trong lòng dấy lên chút bồn chồn.

"Đồng ý hay không anh cũng nên..."

"Em muốn đi cùng nó?" Diệp đại thiếu chuyển tầm mắt về nhìn cô, trong ánh mắt đong đầy vẻ ảm đạm.

Tô Vãn không nói.

Việc này có cần hỏi sao, đương nhiên là cô muốn, hơn nữa còn muốn ngay bây giờ.

Tuy vậy cô không đoán được suy nghĩ của hắn nên không dám nói ra.

Diệp Dục Sâm đi tới trước mặt cô, duỗi tay nâng cằm: "Vân Thâm nói, nó thực sự thích em, sẽ cưới em, muốn anh nhường em cho nó, ý em thế nào?"

Cô đối mắt với hắn: "Ý của tôi, thật sự quan trọng sao?"

"Đương nhiên." Diệp đại thiếu khịt mũi, vẻ mặt cao thâm khó đoán, "Anh có nói với nó, giao quyền lựa chọn cho em, chỉ cần em muốn, bây giờ hai người có thể rời đi ngay."

Tô Vãn nhìn xoáy vào mắt hắn.

Con ngươi đen, sâu thẳm không thấy đáy và không có bất kì tin tức nào từ trong đó.

Cô rũ mắt xuống: "Nếu tôi nói, tôi muốn đi với anh ấy thì sao?"

Đáp lại cô là giọng cười trầm thấp lạnh lùng, trong đó chứa đầy sự châm chọc.

"Quả nhiên... anh không nên ôm hy vọng về em."

Hắn buông lỏng ngón tay đang miết cằm ra, không động đậy vài giây, sau đó quay người đi qua sau bàn làm việc.

Tô Vãn đứng một bên.

"Diệp Dục Sâm, anh rốt cuộc có ý gì, lời nói đó đã chắc chắn hay chưa?"

"Cút!" Hắn đuổi cô, trong giọng nói còn mang âm hưởng của sự tức giận, "Nhân lúc tôi còn chưa hối hận, cút ngay khỏi tầm mắt tôi ngay."

Tô Vãn bị la một trận, giật thót tim.

Những lời này là đồng ý cho cô đi cùng Diệp Vân Thâm?

Cô vội vàng xoay người đi ra ngoài, đi được hai bước lại ngừng lại, xoay người lại nhìn hắn: "Tôi có một chút tò mò, lúc trước cho dù ra sao anh cũng không chịu thả tôi đi, vì sao đột nhiên thay đổi?"

Diệp Dục Sâm không đáp.

Tô Vãn vẫn đứng đợi một lúc, nhưng hắn vẫn không trả lời cô.

Cô nghĩ hắn sẽ không trả lời, quay người muốn rời đi.

Lúc này, Diệp Dục Sâm mới âm trầm lên tiếng, "Cậu ấy là em của tôi."

Tô Vãn sửng sốt.

Bây giờ cô mới hiểu ra, ý của tên thối này là muốn nói, hắn không muốn bỏ cô nhưng Diệp Vân Thâm là người em quan trọng với hắn.

Đàn bà có thể buông tha, nhưng nếu là em trai thì không thể, cho nên vì không muốn tổn hại tình anh em nên hắn lựa chọn buông bỏ cô.

Đúng là người thông minh làm gia dịch có khác.

Cô cười nhẹ, không do dự nữa trực tiếp bước ra ngoài.

Thế mà cô không hề biết rằng, bản thân bị một đôi mắt đang đốt lửa nhìn theo với vẻ tàn ác.

Tầm mắt đó như muốn giết người, nó khác xa với cái vẻ rộng lượng khi nói.

_____♡♡♡______

Editor: Alissa

Beta: Mạnh Thăng
Bình Luận (0)
Comment