Phúc Hắc Lão Công, Sủng Nghiện!

Chương 221

Diệp Dục Sâm giơ tay ôm lấy cô – người đột nhiên trở nên nhu thuận như chim nhỏ vào lòng, cái gì cũng không nói, đưa cô rời khỏi đó.

Tô Vãn thật sự bị dọa một chút rồi, mãi cho đến khi lên xe vẫn còn chưa hết.

Diệp đại thiếu liếc mắt nhìn cô: "Biết sợ rồi à?"

Tô Vãn gật đầu.

"Lần sau còn dám chạy loạn ở bên ngoài một mình nữa không?" Hắn lại hỏi thêm một câu.

Tô Vãn vội vã lắc đầu. (Các bạn lên google search Phúc hắc lão công, sủng nghiện và vào trang dembuon để đọc full)

"Cô nhóc nhà em, không bao giờ để người khác bớt lo tí nào."

Diệp Dục Sâm hơi bất đắc dĩ, giơ tay ôm cô vào lòng. Hắn không nói thêm gì cả, chỉ là lúc có lúc không xoa nhẹ đầu của cô, giống như hắn đang xoa một chú cún nhỏ mà mình nuôi.

"Lần sau chạy loạn mà có làm mình rơi vào nguy hiểm thì tôi sẽ để em tự sinh tự diệt, đừng hy vọng tôi đến cứu em." Hắn còn nói.

Tô Vãn cảm thấy tủi thân hết sức, phải dựa vào lồng ngực hắn khóc.

Cô khóc cả một đường, đến lúc khóc quá mệt rồi liền tựa vào lòng hắn mà ngủ.

Xe chạy về nhà, khi Diệp Dục Sâm ôm cô xuống xe thì cô vẫn còn đang ngủ.

Hắn ôm cô lên lầu, đặt cô lên giường rồi bước vào phòng tắm vắt khăn nóng đi ra, lau mặt cho cô.

Không lâu sau, Tần Thư mở cửa bước vào, đưa cho hắn phần văn kiện trên tay, lại hơi thoáng nhìn qua Tô Vãn đang ngủ say trên giường: "Chuyện hôm nay có hơi đáng sợ, cô ấy thật sự bị dọa rồi."

"Bị dọa thì tốt." Diệp Dục Sâm nghiêm mặt, lạnh lùng nhìn cô: "Biết sợ thì mới không suốt ngày đối nghịch với tôi."

Tần Thư im lặng.

Anh ta muốn nói với tính tình của Tô Vãn, chỉ sợ càng ép cô ngoan thì cô càng phản lại ghê gớm hơn.

Anh ta muốn nói cho cái con người kia, cậu như vậy không theo đuổi được con gái người ta đâu nhưng lại nghĩ đến tính tình hắn xấu như vậy, đoán chừng có nói cũng không nghe đâu nên nghĩ lại vẫn im miệng.

Tần Thư lui ra ngoài, Diệp Dục Sâm nắm lấy tay Tô Vãn, đem tay của cô dán lên mặt mình.

"Cô gái ngu ngốc!"

Hắn mắng một câu: "Em có biết là ngày hôm đó súyt chút nữa em đã có cùng kết cục với người phụ nữ kia không?"

Diệp Dục Sâm nhớ đến lúc mình đến cứu cô, cô giống như Chu Di hôm nay vậy, cô bị trói ở đó, hôn mê bất tỉnh, không sức phản kháng.

Sau đó mới biết được, khi đó Trình Thông đã muốn tìm người "bắt nạt" cô, hơn nữa đã sắp đến cửa rồi. Nếu hắn đến chậm nửa phút thôi, người đi vào trước có thể là tụi người kia chứ không phải hắn.

Đến bây giờ hắn vẫn nghĩ, nếu không phải Diệp Vân Thâm tìm hắn đúng lúc, nếu không phải trên người cô có cài định vị thì hắn sẽ không tìm thấy cô trước, có thể cô sẽ rơi vào kết cục giống như Chu Di, thậm chí còn thê thảm hơn cả Chu Di.

"Em thật ngu ngốc." Hắn mắng một câu, rồi chợt thở dài: "Rốt cuộc anh nên làm gì với em mới tốt đây hả?"

...

Khi Tô Vãn tỉnh lại, trong phòng ngoại trừ cô thì không có ai cả.

Nhớ lại chuyện ngày hôm qua, bỗng nhiên cô cảm thấy có chút đau lòng.

Giày vò nhau lâu như vậy, cuối cùng cô vẫn về nơi chẳng khác gì nhà giam này, cái gọi là tự do, có lẽ cô chỉ có thể tưởng tượng mà thôi.

Cô nhìn chằm chằm vào chiếc đèn treo trong mơ hồ năm phút đồng hồ, bỗng nhiên xoay người ngồi dậy, đi rửa mặt một chút rồi xuống lầu.

Cô thấy Diệp Dục Sâm ở dưới phòng khách, hắn đang nhìn gì đó trên máy tính.

Tô Vãn đi qua trước mặt hắn, đi vào phòng bếp lấy một chai nước trong tủ lạnh, rồi đi ra, chuẩn bị đi lên lầu nằm nữa.

"Đứng lại."

Diệp đại thiếu không vui nhìn người phụ nữa đi qua hắn, lên giọng mắng cô: "Em không nhìn thấy tôi sao?"

_____♡♡♡_____

Editor: Crystal

Beta: Tiểu Nhân
Bình Luận (0)
Comment