Phúc Hắc Lão Công, Sủng Nghiện!

Chương 47

Tô Vãn bị hắn ném lên trên giường, mắt nhìn thấy hắn duỗi tay sắp cởi áo cô ra, cô liền cảnh giác lùi người lại: "Anh muốn làm gì?"

"Đã muộn rồi, cô không muốn đi ngủ sao?" Diệp Dục Sâm hỏi cô.

"Ngủ, nhưng mà..." Nhưng cô không có nghĩ sẽ ngủ cùng nhau với hắn nha.

"Thay quần áo ra."

Hắn từ trong tủ quần áo cầm ra một cái váy ngủ ném lên người cô.

"Tôi, tôi tự thay là được rồi." Tô Vãn một tay bắt lấy váy ngủ, tay còn lại chống ở trên giường, nổ lực khiến mình cách xa hắn, ánh mắt đề phòng nhìn.

Diệp Dục Sâm mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm cô trong chốc lát không biết đang suy tính cái gì.

Tô Vãn bị hắn nhìn đến lông mao dựng đứng lên, lòng bàn tay đã rịn ra một tầng mồ hôi lạnh.

Thấy cô không chống đỡ được nữa sắp đầu hàng tới nơi, hắn trước một bước xoay người rời đi: "Nghỉ ngơi sớm một chút, tôi ở cách vách, có việc gì trực tiếp gọi tôi."

Tô vãn kinh ngạc.

Cô nghi hoặc nhìn hắn rời đi, toàn bộ phòng ngủ lại trở về một mảng an tĩnh làm cô có chút chưa hồi phục tinh thần.

Tên gia hoả này, khi nào trở nên tốt như vậy?

Đêm hôm đó, cô cứ thế bá chiếm phòng ngủ của hắn.

Cái giường này thực thoải mái, trên gối có một mùi hương nhàn nhạt là mùi bạc hà mát lạnh, nó giống như đúc với mùi hương trên người Diệp Dục Sâm, làm cả người cảm thoải mái cùng yên bình, làm người ta cảm thấy một loại cảm giác an tâm.

Tô Vãn ngủ rất ngon, có thể nói đây là giấc ngủ yên bình duy nhất sau khi cô trọng sinh.

Sáng hôm sau mặt trời lên cao, cô mới thức dậy.

Ánh dương ấm áp từ khe hở của bức màn nhẹ nhàng xuyên thấu tiến vào, ánh nắng vàng tươi rải đầy đất.

Vừa mở mắt cô đã thấy trước mắt trên đầu giường có một phong thư màu trắng.

Trong phong thư chỉ có một cái thẻ ngân hàng, nói là cho cô tiền để tiêu vặt.

Về số tiền... Không phải chứ, thẻ không giới hạn, là loại thẻ đen cao cấp nhất thế giới nghe nói tổng cộng chỉ phát hành ra một trăm cái, chỉ có người lãnh đạo quốc gia cùng với những tai to mặt lớn trong giới chính trị và kinh doanh mới sở hữu được nó.

Kết quả người nào đó cứ như vậy yên tâm trực tiếp ném cho cô cũng không sợ cô cuốn sạch hết tiền của hắn chạy trốn mất dạng a.

Tô Vãn có chút dở khóc dở cười.

Tên kia tột cùng xem cô là cái gì?

Cô nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn không nhúc nhích, đem thẻ thả lại trong phong thư, để lên gác tủ đầu giường, rời giường đi rửa mặt, thay quần áo rồi xuống lầu.

Thời điểm này Diệp Dục Sâm hẳn là đã đến công ty nhưng Tần Thư vẫn ở dưới lầu chờ cô.

Tô Vãn dùng bữa sáng xong muốn ra khỏi cửa, hắn lập tức đưa cho cô một chiếc chìa khoá xe, nói ra cũng là Diệp Dục Sâm giao phó.

Tô Vãn liết mắt nhìn nhãn hiệu trên xe.

BMW.

Là loạt xe hạng ba.

Đây là loại mô hình cũ giá ước chừng khoảng 340 triệu hoặc hơn. Trong loạt BMW nó là loại có cấu hình tương đối thấp bé, nhưng nói tóm lại so với chiếc xe khác có điểm tốt hơn, có đều muốn đi ra ngoài cô chỉ sợ quá phô trương.

Ngay cả Tô Kiến Nam cũng đã đổi chiếc xe của mình thành 7 series, chứ đừng nói đến Diệp Dục Sâm, thật khó để tưởng tượng tên kia sẽ mua một chiếc xe như vậy.

Tô Vãn nhìn chiếc xe phía trước, nhướng mày: "Cái này..."

"Thiếu gia nói gara để những thứ này quá thừa thải với lại ngày thường ngài ra ngoài một mình không có phương tiện không tốt lắm, lại tránh bị người khác theo dõi." Tần Thư cười, đem chìa khoá xe trong tay đưa cô.

"Anh ta nghĩ thật chu đáo."

Tô Vãn mỉm cười và nhận lấy chìa khoá, nhưng không có quá cảm kích.

Nhắc đến chuyện bị người khác theo dõi, cô lại nhớ tới cái đêm ở nhà Cố Dĩ Trạch, kẻ giết người đã lao thẳng tới chỗ cô, lúc ấy cô không hề có phòng bị xém nữa trúng đầu.

- -------

Editor: Alissa.

Cập nhật 10/11/2019 tại Việt Nam Overnight truyện.
Bình Luận (0)
Comment