Phúc Hắc Ma Quân Yêu Nhiêu Hậu

Chương 117

"Điện. . . !" Thanh Viễn vốn muốn gọi một tiếng điện hạ, chẳng qua lại bị Dạ Huyễn Ngọc liếc nhìn, vội vàng đổi giọng: "Dạ công tử, mời người ra ngoài một chút!"

Dạ Huyễn Ngọc nhíu mày, mặc dù biết hắn muốn nói chuyện gì nhưng vẫn bước đi ra ngoài!

"Thiên Vũ, ngươi nói xem có phải thân phận của Dạ Huyễn Ngọc rất không đơn giản đúng không, đến viện chủ cũng biết hắn?"

Mộc Mộc nhìn thoáng qua ngoài cửa, nhàn nhạt hỏi, nàng đối với tên Dạ Huyễn Ngọc thật sự là không biết gì cả!

Phượng Thiên Vũ để sách trong tay xuống, cánh môi khẽ cười: "Mộc Mộc, thân phận của hắn thực sự là không rõ ràng cho lắm!"

Thần Tử Thần Giới, thân phận sao có thể đơn giản được!

Phượng Thiên Vũ từ trong không gian lấy ra phong thư mà Đông Ngự Hoàng đưa cho nàng, ngày hôm qua nàng quên mất chưa xem nó!

Mở thư ra, từng dòng chữ hiện ra, Phượng Thiên Vũ xem xong, trong lòng không biết đang suy nghĩ điều gì, chỉ thấy lông mày nhíu lại!

"Tiểu thư, làm sao vậy?"

Ánh mắt lo lắng của Thanh Ngư nhìn về phía nàng, bức thư trong tay của tiểu thư có vấn đề gì sao?

"Không sao!"

Đem bức thư thu về trong không gian, Phượng Thiên Vũ đi ra ngoài, Mộc Thương đang muốn đứng dậy, cùng đi theo. . . !

"Mộc Thương, ở đây đi!

Cái chỗ kia, Mộc Thương đi, cũng không vào được!

Mộc Thương nghe vậy, không nói thêm gì nữa, chỉ đứng nhìn bóng lưng của nàng!

Phượng Thiên Vũ đi thẳng một đường đến nơi có gốc cây đại thụ, đẩy cửa bước vào!

Nhìn những bông hoa Tử Phù nở rộ trong sân, nhớ tới nội dung của bức thư, mắt phượng lóe lên tia nghi hoặc!

Từ trong không gian xuất ra Nguyệt Phách(vật tượng trưng cho gia tộc Nguyệt tộc), đồ vật này đã bị nàng lãng quên, phụ thân nói, muốn cho nàng tìm đến Nguyệt tộc, được Nguyệt tộc đón nhận, chẳng qua là, đi một đoạn đường dài đến đây, nàng vẫn chưa từng nghe được chuyện gì liên quan đến Nguyệt tộc!

Về phần Vân gia, ngoại trừ lão tổ tông kia, nàng cũng không muốn nhìn thấy ai, nếu như mẫu thân đã nói, nàng sẽ phải làm! !

Đột nhiên một cỗ hơi thở khiến nàng chán ghét tiến tới gần, hai mắt Phượng Thiên Vũ nhíu lại, cười lạnh một tiếng, bước ra ngoài!

Bên ngoài sân, Bạch Liên cầm Tử Kiếm trong tay, hận không thể hủy toàn bộ sân nhỏ này, Tuyết Cơ, nếu như ngươi không xuất hiện, Thần Hoàng sẽ yêu ta, là ngươi, ngươi rõ ràng đã có Vô Hận, tại sao còn trêu chọc Thần Hoàng. . . !

"Bạch Liên!" Phượng Thiên Vũ từ trong sân đi ra: "Ngươi thật đúng là đến chết vẫn không đổi, nhưng ta cũng muốn đi tìm ngươi đây!"

"Phượng Thiên Vũ, hôm nay, ta tới đây không phải là muốn động thủ với ngươi, ta chỉ là muốn đến nói cho ngươi biết một ít sự việc trước kia mà thôi!"

Bạch Liên đem kiếm trong tay thu vào trong không gian, nàng không phải là người ngu, học viện Đế Hoàng có một viện trưởng, nghe nói chính hắn đã thành lập ra học viện này, hơn nữa hành tung bất định, động thủ ở chỗ này, nàng chiếm không được lợi thế!

"Ngươi muốn nói cái gì?"

Phượng Thiên Vũ đánh giá nàng, kỳ thật Bạch Liên muốn nói gì hoàn toàn không quan trọng đối với nàng, nàng chỉ là tùy tiện hỏi mà thôi!

"Phượng Thiên Vũ, ngươi có muốn biết Vô Hận là ai không? Ngươi muốn biết quan hệ giữa ngươi và Vô Hận là như thế nào không?”

Phượng Thiên Vũ nhíu mày: "Bạch Liên, ngươi muốn thì nói đi!"

Trên mặt Bạch Liên hiện lên một nụ cười châm chọc: "Phượng Thiên Vũ, Vô Hận mang ngươi từ Thanh Khâu trở về, ngươi là người mà không ai muốn, mà ta, từ nhỏ đã sinh ra tại Thần giới, dung mạo giống nhau y đức, sau đó ngươi lại vượt lên ta, chỉ bởi vì ngươi là đệ tử của Thần Sáng Thế, có buồn cười hay không?"

"Bốn ngàn năm trước, ngươi từ trong ba mươi ba tầng thiên bước ra ngoài săn ma thú ở Thiên Hải, gặp được Thần Hoàng, ba nghìn năm trước, ngươi chết khi trận pháp thiên địa buông xuống, vốn tưởng rằng ngươi chết, Thần Hoàng sẽ quên đi ngươi, không nghĩ tới, ngươi chết, Thần Hoàng biến mất, Vô Hận cũng biến mất, Phượng Thiên Vũ, tại sao ngươi còn muốn trở về?"

Câu nói cuối cùng, Bạch Liên gào thét lên, nàng hận nàng, nếu như không có sự xuất hiện của nàng, nàng đã cùng Thần Hoàng sánh đôi vận thế với nhau!

"Buồn cười!" Phượng Thiên Vũ hừ lạnh một tiếng: "Bạch Liên, ngươi cho rằng sự xuất hiện của ta đã hủy đi hạnh phúc của ngươi, vậy trước đó, không phải ngươi đã quen biết với Thần Hoàng hay sao? Hắn yêu ngươi sao?"

Những câu nói của Phượng Thiên Vũ giống như ma âm vang vẳng bên tai Bạch Liên, không rời đi!

"Phượng Thiên Vũ, ngươi vĩnh viễn sẽ không bao giờ được ở cùng với Thần Hoàng, Vô Hận sẽ là người ngăn cản lớn nhất của các ngươi, mà ngươi, sớm muộn sẽ quên đi hết thảy những chuyện bây giờ, trở thành người vô tình!"

Bạch Liên nói xong, cười đắc ý, rồi biến mất ngay tại chỗ, nàng muốn Phượng Thiên Vũ phải ngày đêm lo lắng, nàng(BL) đau, nàng(BL) muốn nàng(PTV) nếm thử tư vị đó một chút!

Phượng Thiên Vũ lạnh lùng nhìn Bạch Liên biến mất, Bạch Liên, vận mệnh của ta là do ta quyết định không phải do ông trời, nếu là ngươi cùng hắn ngăn cản con đường của ta, như vậy ta sẽ thanh trừ tất cả mọi chướng ngại vật. . . !

Một đời một thế một đôi, nàng đã đáp ứng Dạ Hiên, vì vậy không có ai sẽ ngăn cản được số phận của nàng.

... ...

Trong một nơi yên tĩnh của Thâm Uyên(Ác Ma Thâm Uyên), Bạch Liên nửa quỳ trên mặt đất, không chút khí thế, trên trán từng giọt mồ hôi lăn xuống, trước mặt nàng, là một gã nam tử áo đen, ngũ quan tuấn mỹ, đôi mắt lạnh lùng vô tình, ba ngàn sợi tóc tung bay trong gió!

"Bạch Liên, ngươi muốn chết!"

Nam nhân cất giọng lạnh lẽo, khiến cho thân thể Bạch Liên cứng đờ, nàng nhịn xuống áp bức của hắn, cắn răng nói: "Thần Sáng Thế, Bạch Liên một mực không rõ, với thực lực của người hoàn toàn có thể đem nàng ta lưu lại bên người, vì sao người lại không làm như vậy?"

Nam nhân nghe vậy, cười lạnh một tiếng:"Bạch Liên, sự việc của bổn tôn không cần ngươi lo, nếu là ngươi tại dám một mình đi tìm nàng, ta sẽ cho ngươi nếm thử mùi vị của thần hình tụ hủy!"

Bạch Liên cả kinh, người nam nhân này thật đúng vô tình: "Dạ, Bạch Liên đã biết!"

"Cút đi!"

Nam nhân híp mắt, không muốn nhiều lời với nàng, quay người rời đi!

Sức mạnh của hắn chưa khôi phục hoàn toàn, năm đó uy lực của từng đạo thiên lôi quá mạnh làm ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến linh lực của hắn, tu luyện nhiều năm như vậy lại dùng toàn bộ linh lực gọi nó, xem ra phải nhanh chóng thu thập toàn bộ Thần Ma lệnh thì sức mạnh mới được khôi phục!

Nghe tiếng bước chân hắn đã đi xa, Bạch Liên mới đứng lên!

Đằng Xà từ trong không gian đi ra, đứng bên người Bạch Liên: "Chủ nhân, người này thực lợi hại, ngươi e ngại hắn?"

Bạch Liên lắc đầu: "Đằng Xà, người nam nhân này rất khinh khủng, những kỹ năng Phần Thiên của Phượng Thiên Vũ đều do hắn dạy!"

Đằng Xà biến sắc, lần trước Phượng Thiên Vũ miễn cưỡng sử dụng chiêu thức Hồng Liên Nghiệp Hỏa đã khiến nàng trọng thương, nếu như thuần thục sử dụng, e rằng nàng đã sớm chết rồi, những kỹ năng lợi hại như vậy đều do nam nhân này chỉ dạy, như vậy, thực lực của hắn phải khủng bố đến thế nào nữa

... . . .

Phượng Thiên Vũ trở lại phòng học, đã là xế chiều, phu tử dạy học là một lão giả, cũng không tệ, dạy những lý thuyết của đan dược, rất thực tâm.

Đối với đan dược Phượng Thiên Vũ rất có hứng thú, vì vậy nàng lắng nghe rất chân thành, duy chỉ có Mộc Mộc là lơ đãng!

Nguyên nhân rất đơn giản, Phượng Thiên Vũ đi ra ngoài cũng đã trở về rồi, tại sao Dạ Huyễn Ngọc rời đi trước Phượng Thiên Vũ mà bây giờ hắn vẫn chưa có trở lại, vì vậy Mộc Mộc mới không tập trung được!

"Thanh Ngư. Muội nói xem sao hắn còn chưa trở lại nhỉ?"

Mộc Mộc hỏi lần này là lần thứ năm rồi, chính nàng cũng không phát hiện được nàng đang lo lắng cho Dạ Huyễn Ngọc!

Khóe miệng Thanh Ngư co lại, Mộc Mộc tỷ, tỉ hỏi lần thứ năm rồi đó, nhưng nàng vẫn kiên nhẫn trả lời: "Đừng lo lắng, Dạ công tử đi gặp viện chủ sẽ không có chuyện gì đâu!"

Thanh Loan ngồi ở bên cạnh phì cười!

"Mộc Mộc, đừng lo lắng, khi Dạ công tử trở về, ta sẽ nói cho hắn biết ngươi một mực luôn nhớ hắn đó!"
Bình Luận (0)
Comment