Phúc Hắc Ma Quân Yêu Nhiêu Hậu

Chương 55

"A, ta chẳng biết cái gì cả, ngươi là người của Đế Hoàng Thành, vậy thì như thế nào, hôm nay như cũ ta vẫn sẽ không bỏ qua cho nhi tử của ngươi."

"Càn rỡ." Mạc Thanh Yên không có nghĩ đến cái nữ tử này lại hống hách như vậy, không khỏi tức giận đỏ bừng mặt

Người trong đại điện bắt đầu cảm thấy thật hiếu kỳ với nữ tử này rồi, người bên cạnh Quốc Sư thật không đơn giản a... !

"Hôm nay bổn tọa tới đây là muốn Hoàng Thượng Nhật Viêm quốc cho ta một cái công đạo, chứ không phải là đến xem trò vui." Đế Dạ Hiên nhìn thoáng qua Mạc Thanh Yên, trong mắt rõ ràng là sự cảnh cáo.

"Ngươi nên nhớ, ngươi là Quốc Sư của Đông Dạ quốc, không phải là Quốc Sư của Nhật Viêm quốc chúng ta, Bổn cung sao phải sợ ngươi."

"Người tới, bắt bọn họ lại cho Bổn cung."

Đại điện toàn bộ yên tĩnh, ai cũng không dám tiến lên.

Hàn Duệ kinh ngạc, nhìn Mạc Thanh Yên ngang nhiên càn rỡ như vậy, đây là muốn chết sao... ?

Chê cười, thế nhân người nào không biết Quốc Sư Đông Dạ quốc thực lực cường đại, nhắm mắt là tiên, mở mắt là ma, huống chi đằng sau Quốc Sư là Đông Dạ quốc, loại tình huống như thế này, kẻ đần đều minh bạch, Hoàng hậu nương nương của bọn hắn quả thực là kẻ đần trong chiến đấu mà.. !

"Còn đứng ngây đó làm gì, không mau động thủ." Mạc Thanh Yên thấy không ai tiến lên, lớn tiếng thét lên.

Phượng Thiên Vũ nghe vậy, vẫy vẫy tay với Thanh Ngư.

Thanh Ngư tiến lên, thấp giọng hỏi: "Tiểu thư, có chuyện gì?"

Phượng Thiên Vũ nói nhỏ vài câu bên tai Thanh Ngư, Thanh Ngư sắc mặt cực kỳ khó coi.

"Tiểu thư, người thật sự muốn làm như vậy sao?"

"Thanh Ngư, làm theo những gì ta nói."

"Dạ, tiểu thư."

"Mạc Sầu, Tôn Giả, đi mau, linh lực của tiểu thư cùng Quốc Sư đại nhân đột nhiên biến mất, bây giờ chúng ta không phải là đối thủ của bọn họ, đi mau."

Mạc Sầu cùng Hàn Duệ sờ sờ đầu không hiểu, bọn hắn đương nhiên sẽ không tin, nhưng chứng kiến thấy Thanh Ngư nháy nháy mắt với bọn hắn, Mạc Sầu cùng Hàn Duệ đều hiểu ra, đây là âm mưu của nha đầu.

Hiểu được ý tứ, hai người rất nhanh chóng xoay người chuẩn bị bay thẳng đến cửa đại điện, Thanh Ngư đã ngồi sẵn ở trên lưng Bạch Hồ, hai người nhảy lên Bạch Hồ, ba người một ma thú trong nháy mắt biến mất trước mắt mọi người, chỉ còn lại Phượng Thiên Vũ cùng Đế Dạ Hiên.

Mạc Thanh Yên là vốn là cao cấp Linh Tôn, nàng sử dụng linh lực dò xét hai người, quả nhiên phát hiện không thấy linh lực dao động, càng thêm phách lối.

"Hặc hặc, người của các ngươi đều rời đi, ta xem các ngươi làm sao bây giờ." Mạc Thanh Yên liếc nhìn những người đang đứng trong đại điện: " Phế vật các ngươi còn không mau bắt lấy bọn họ."

Nhưng vẫn không thấy ai dám động thủ, Mạc Thanh Yên trong cơn tức giận hét lên: "Đi gọi Trưởng lão thủ hộ tới đây."

Đại điện lâm vào một bầu không khí quỷ dị, thẳng đến khi mấy vị lão nhân đến, bọn hắn cũng thay nhau dò xét, phát hiện hai người đúng là không có linh lực, liền đem Phượng Thiên Vũ cùng Đế Dạ Hiên đi đến nơi khác, trong đại điện, các nhân tài thở dài một hơi.

Bọn hắn biết rõ, linh lực Phượng Thiên Vũ cùng Đế Dạ Hiên không phải đột nhiên biến mất mà là họ cố tính ẩn dấu đi, cấp bậc của Đế Dạ Hiên cao hơn bọn họ rất nhiều, Phượng Thiên Vũ lại có được tinh thần lực cường đại vì vậy bọn hắn mới nhìn không ra, bằng không cho bọn hắn thêm mười cái lá gan bọn hắn cũng không dám a.

Đế Dạ Hiên cùng Phượng Thiên Vũ bị người Nhật Viêm quốc coi là tù nhân đặc thù, được trông coi rất nghiêm túc.

"Nha đầu, nói một chút đi, nàng lại muốn chơi trò gì đây a?" Đế Dạ Hiên nhẹ giọng hỏi, nhìn cái đại lao này, không khỏi có chút buồn cười, hắn đây là lần đầu tiên bị nhốt trong đại lao đó nha.

"Chơi a!" Phượng Thiên Vũ cũng không thèm để ý, nhìn chung quanh đại lao, nói: "Cái nhà giam này trông thật yếu ớt quá đi!"

"Nha đầu, đúng là nơi đây không tốt thật, chớ không phải là nha đầu muốn vô đây hay sao?" Đế Dạ Hiên nhìn Phượng Thiên Vũ đi dạo một vòng, không khỏi cười cười, hắn cũng không tin nha đầu đến đây chỉ để chơi thôi a!

"Dạ Hiên, chàng nói Nhật Viêm quốc có mãnh vỡ của Thần Ma lệnh, không biết hiện giờ nằm ở chỗ nào nhỉ?"

Phượng Thiên Vũ nhàn nhạt hỏi một câu, nàng đương nhiên không rãnh mà đến đây vui đùa, lần trước nàng nhớ mảnh vỡ của Thần Ma lệnh có xuất hiện ở Nhật Viêm quốc, cho nên nàng mới làm như vậy.

Đế Dạ Hiên nghe vậy, thì ra là mãnh vỡ của Thần Ma lệnh, nhìn ánh sáng màu lam yếu ớt, không khỏi nhăn mày: "Nha đầu, mảnh vỡ hình như không có ở Hoàng Cung."

"Vậy là ở chỗ nào?" Phượng Thiên Vũ đang chuẩn bị đi ra ngoài, đột nhiên lại nghe được thanh âm, lập tức ngồi xổm người xuống, tập trung lắng nghe, rất nhẹ rất nhẹ là tiếng bước chân, đến Đế Dạ Hiên cũng không có phát hiện, nếu không phải kiếp trước Phượng Thiên Vũ được huấn luyện đặc thù, cho dù hiện tại linh lực có cao đến thế nào cũng khó có thể phát hiện được.

"Nha đầu, làm sao vậy?" Đế Dạ Hiên thấy nàng như thế, thấp giọng hỏi.

Phượng Thiên Vũ đứng người lên: "Dạ Hiên, phía dưới có người."

"Nha đầu, nàng xác định?"

"Ừ, tuy rằng âm thanh rất nhẹ, nhưng ta vẫn có thể nghe được."

"Nha đầu, tìm cửa vào, chúng ta đi nhìn xem." Đế Dạ Hiên nói xong, liền dùng thần nhận thức dò xét xung quanh, hắn đến muốn nhìn xem dưới mặt đất của Hoàng Cung Nhật Viêm quốc là cái gì?

Hai mắt Phượng Thiên Vũ Phượng quét qua, cũng không có phát hiện cái gì bất thường, hai người nhìn nhau đồng thanh nói: "Cửa vào không ở chỗ này."

"Nha đầu, chúng ta ra ngoài xem xem." Đế Dạ Hiên nói ra, có lẽ mảnh vỡ củaThần Ma lệnh đang ở nơi đó, có khả năng mảnh vỡ của Thần ma lệnh đã ngăn cản không ai biết đến mật đạo dưới lòng đất này.

"Được."

Đế Dạ Hiên vung lên linh lực, cửa địa lao liền bị hủy, âm thanh cực lớn, vài tên trong coi trông coi và mấy người Trưỡng lão vội vàng chạy đến, muốn nhanh chóng bắt hai người trở lại.

Đế Dạ Hiên cùng Phượng Thiên Vũ nhìn nhau cười cười, tách ra công kích, một gã nô tài vừa vặn trông thấy, ba chân bốn cẳng chạy đến đại điện.

. .

Trong đại điện, quần thần còn chưa có rời đi, Hoàng Thượng cùng Hoàng hậu nương nương vẫn còn đang ồn ào.

"Hoàng. Hoàng Thượng. Không tốt rồi."

Tên nô tài vừa chạy vào đại điện liền lắp bắp thông báo, cái trán còn nhỏ vài giọt mồ hôi.

"Cẩu nô tài, Hoàng Thượng có chỗ nào không tốt." Mạc Thanh Yên nghiêm nghị nói: "Bây giờ bọn nô tài thật sự là càng ngày càng không có quy củ."

"Hoàng. Hoàng hậu nương nương tha mạng, đúng, đúng Quốc Sư bọn hắn. Bọn hắn đánh tới đây rồi." Tên nô tài thật không dễ dàng mới đem hết lời nói ra, chỉ thấy Mạc Thanh Yên vỗ bàn một cái: "Cái gì, ngươi nói là sự thật?"

"Hoàng hậu nương nương, nô tài nói tất cả đều là sự thật, nô mới vừa vặn đi ngang qua, chứng kiến các vị Trưởng lão cùng bọn họ đánh nhau, nô tài mới vội vã đến đại điện đấy."

"Đã xong, đã xong, đều là ngươi cái nữ nhân chết tiệt này, hiện tại thì tốt rồi, một khi Quốc Sư Đông Dạ quốc rời khỏi, Nhật Viêm quốc chúng ta liền xui xẻo rồi, sớm nói cho ngươi mau chóng thả người, ngươi lại không nghe."

Một bên, Quốc Chủ hoàn toàn không biết phải làm sao bây giờ, không ngừng oán trách Mạc Thanh Yên, Mạc Thanh Yên nghe thấy như đổ thêm dầu vào lửa, trừng mắt nói với hắn: "Ngươi thật chẳng có chút tiền đồ gì cả, sợ cái gì, bọn hắn bây giờ còn không phải vẫn đang ở đây hay sao, tăng thêm người, chúng ta sẽ giết hắn ngay ở đây, như vậy, liền không cần phải lo lắng nữa, bằng không, thì cái ngôi vị Hoàng Đế của ngươi cũng sẽ không giữ được lâu nữa đâu."

"Hoàng Thượng, vạn lần không được, theo thần thấy, bây giờ chúng ta mau chóng thả Quốc Sư đi, sau đó nhận sai, Quốc Sư đại nhân nhất định sẽ không truy cứu đâu." Một gã lão thần bước lên nói.

"Nhận sai? Ngươi già nên hồ đồ rồi phải không , ngươi lại để cho Hoàng Thượng vì một cái Quốc Sư của Đông Dạ quốc mà phải nhận sai, đây không phải là ném hết mặt mũi của Nhật Viêm quốc chúng ta rồi sao?" Mạc Thanh Yên nói xong, nhìn thoáng qua lão đầu kia, chết tiệt, dám đối đầu với nàng.
Bình Luận (0)
Comment