"Ngươi muốn trở về?"
"Cũng không phải là muốn trở về, chẳng qua là cảm thấy nơi đây không thích hợp với ta." Lông mày nữ tử nhăn lại, dù sao nơi này cũng không có đồng bọn của nàng!
"Vậy sao ngươi vẫn một mực ở nơi này?"
Phượng Thiên Vũ khó hiểu, nếu như nàng muốn trở về, không phải là sẽ đi tìm biện pháp sao, làm sao cứ ở trong khách điếm này?
Nữ tử nghe vậy, nổi giận đùng đùng, hung hãn nói: "Ngươi không hỏi thì thôi, nói đến lại khiến ta tức giận."
Phượng Thiên Vũ nhíu mày: "Làm sao vậy?"
"Ta vừa mới đến nơi đây cũng muốn đi ra ngoài, ai biết được rằng ta không thể đi ra ngoài được, chỉ có thể đứng ở cửa ra vào mà thôi, có một lần ta mơ thấy có một người nói với ta rằng, sẽ có một người đến dẫn ngươi rời khỏi nơi đây, hảo hảo chờ đợi." Nữ tử nói xong nhìn về phía Phượng Thiên Vũ: "Đợi a, đợi cũng đã đợi một năm rồi, không có thấy ai đến, ngươi nói có tức hay không chứ!"
Phượng Thiên Vũ đang chuẩn bị nói cái gì đó, đột nhiên lôi kéo nữ tử chạy xuống lầu.
"Dạ Hiên." Phượng Thiên Vũ chạy đến dưới lầu nhìn bầu trời bên ngoài không khỏi sửng sốt.
Bên ngoài mây đen giăng kín bầu trời, cuồng phong nổi lên bốn phía, một ít sương đen phiêu lãng lượn lờ như người đi đường, dừng lại trước từng ngôi nhà rồi gõ cửa, không thấy ai mở cửa rồi hậm hực ly khai.
Đây là chuyện gì?
Chẳng lẽ thật sự là có Quỷ Hồn?
Nữ tử nhìn đám sương mù phiêu đãng bên ngoài, ngồi ở trên ghế, nhàm chán nói: "Quản cái khỉ gió nhà tụi nó, hai canh giờ sau bọn nó sẽ đi."
Một năm nay đều là như vậy, nàng nhìn quen luôn rồi, coi như là thăm dò hoạt động của bọn nó đi, không có người mở cửa bọn nó cũng chẳng làm được gì.
Đột nhiên hai cái màu đen không rõ mắt mũi dính sát vào trên cửa, hít hà, khi thấy bên trong có người, cơn thèm thuồng lại nổi lên. Ngon quá
Thơm quá, nhân nhục thơm quá. . !
Hai tay Đế Dạ Hiên ngưng tụ số lực lượng, không kiên nhẫn nhìn đoàn sương đen bên ngoài, hắn thật không nghĩ tới Uyên Vương lại tùy ý để cho những ác linh cấp thấp đi ra ngoài ăn thịt người như vậy?
Nữ tử quay đầu, liếc mắt nhìn Đế Dạ Hiên: "Không có tác dụng đâu, linh lực bình thường không đả thương được bọn nó!"
Đế Dạ Hiên không có trả lời, một đóa hỏa liên mang theo linh lực cường đại bay ra phía bên ngoài.
Đầu tiên chỉ có một đóa hỏa liên, trong nháy mắt liền hóa thành vô số đóa, kết lại thành một mảng lưới lửa, từ giữa không trung đè xuống.
Những đám sương đen bị lưới hỏa liên đè xuống, đều kêu gào thảm một tiếng, sau đó biến mất.
Nữ tử kinh ngạc, nhìn cảnh tượng bên ngoài rồi bước đến bên cạnh Phượng Thiên Vũ, lấy tay đụng đụng nàng, thấp giọng nói: "Nam nhân của ngươi thật cường đại!"
"Nhưng mà chắc chắn ngày mai sẽ càng nhiều hơn nữa." Nữ tử im lặng nói, khi vừa tới nơi đây, nàng cũng cho rằng chỉ cần tiêu diệt những đám sương mù này là xong, lúc ấy nàng còn không có linh lực, chiến đấu với bọn nó phải hết ba canh giờ, toàn bộ thể lực đều bị tiêu hao, vốn tưởng rằng cứ như vậy mà kết thức, ai ngờ rằng ngày hôm sau lại càng nhiều hơn, từ đó về sau nàng liền mặc kệ, mỗi ngày đều đi, ngày hôm sau cũng chỉ như vậy, nàng không phải người ngu!
"Ác linh chính là ma khí tà ác ngưng tụ mà thành của Ác Ma Thâm Uyên, bọn nó là cấp thấp nhất, không có ý nghĩ, chỉ biết ăn thịt người, nếu gặp phải ác linh cao cấp tu luyện thành hình người,thì thịt người không còn là hứng thú của bọn nó." Đế Dạ Hiên thản nhiên nói, đôi mắt đen nhánh dần dần biến thành màu tím, đôi đồng tử Luân Hồi mở ra, nhìn thấu hết thảy mọi luân hồi của vạn vật thế gian.
Mắt tím nhìn thẳng tắp về phía nữ tử đang đứng bên cạnh Phượng Thiên Vũ, một bức tranh hiện lên, trong một gian phòng hoa lệ, một nam tử mặc một bộ quần áo quái dị, một đôi mắt đen nhánh, mà người nữ tử kia đang cười cười nói nói với hắn, đột nhiên, nam tử đó quay đầu về một nơi, câu môi khẽ cười!
Đế Dạ Hiên cả kinh, chẳng lẽ nam tử kia chính là hắn?
Nam tử trong bức tranh quay đầu, một đôi mắt đen liền hóa thành màu đỏ.
Đế Dạ Hiên dừng lại, mắt tím chẫm rãi biến mất, đôi mắt trở về bình thường.
Mang theo một đôi mắt phức tạp, những thứ hắn vừa mới nhìn thấy không phải là kiếp trước của nữ tử này, cũng không phải kiếp này, chẳng lẽ nàng gặp cơ duyên xảo hợp từ nơi này đi đến cái chỗ kia?
Nói như vậy nàng thủy chung sẽ rời đi?
"Dạ Hiên, chàng đang suy nghĩ gì?"
Phượng Thiên Vũ nhìn hắn, chẳng lẽ Dạ Hiên lại đang phiền toái điều gì sao?
"Nha đầu, không có việc gì!" Đế Dạ Hiên vừa cười vừa nói, chỉ cần nha đầu ở bên cạnh hắn là tốt rồi, những thứ khác đều không quan trọng.
"Ngủ ngủ, ngày mai còn dậy sớm a!" Nữ tử đánh một ngáp dài, đối với ba người nói ra: "Trên lầu có gian phòng, phòng bếp có đồ ăn, các ngươi cứ tự nhiên!"
Mộc Thương im lặng, cái gì mà bọn hắn cứ tự nhiên, nàng không phải là chưởng quầy sao?
Một cách không ngờ, Phượng Thiên Vũ chỉ nhẹ gật đầu, đi tới nhà bếp, lấy ra ba bát mì.
Không lâu lắm, mì sợi cũng đã nấu xong, phía trên vắt mì có cho thêm một quả trứng gà, vắt mì nhìn rất ngon mắt, như muốn mời chào mọi người mau đến ăn.
"Không nghĩ tới nha đầu còn biết nấu ăn nha!" Đế Dạ Hiên nhìn bát mì trước mắt, cao hứng nói.
Mộc Thương cầm lấy chiếc đũa, vén lên một mì lên, mang theo tia nghi hoặc nhìn về phía Phượng Thiên Vũ: "Ngươi xác định cái này có thể ăn?"
Nữ tử từ trên lầu đi xuống, vừa trông thấy một bóng trắng, lao đến, túm chặt lấy bát đũa trong tay Mộc Thương, gắp lấy một ít mì bỏ vào trong miệng, nói không rõ ràng, "Ngươi. Ngươi không muốn.. Không ăn, ta ăn!"
Mộc Thương im lặng nhìn lên trời, mẹ ơi, cái nữ nhân này thật nhanh a, so với thuấn gian di động còn muốn nhanh hơn, mặc cảm a!
"Ăn ngon, ta rất lâu chưa được ăn mì trứng gà đâu nhé!" Nữ tử tự đáy lòng nói, tới nơi này một năm rồi, mùi vị của mì trứng gà nàng đều đã quên, mặc dù ở hiện đại món ăn này rất đỗi bình thường, nàng cũng biết nấu ăn, có thể nàng cũng rất ưa thích, nhưng nàng vẫn không làm!
"Ngươi quỷ đói đầu thai a?" Mộc Thương nhìn tướng ăn của nàng, không khỏi tức giận nói.
Nữ tử cắn mì sợi, quay đầu liếc nhìn Mộc Thương, trầm tư nửa ngày, rồi rất nghiêm túc nói ra: "Ta nghĩ kiếp trước ta chính là như vậy."
Mộc Thương cười ngất.
Phượng Thiên Vũ cùng Đế Dạ Hiên kiên trì, tiếp tục ăn.
Từ trong không gian Phượng Thiên Vũ lấy ra một ít quả, đưa cho Mộc Thương: "Ăn cái này."
Mộc Thương cầm lấy, bắt đầu ăn, không nói thêm gì nữa.
"Đúng rồi, ngươi tên gì vậy?" Phượng Thiên Vũ ăn mì xong liền cất tiếng hỏi, tới nơi này cũng được một lúc rồi, nàng còn không biết nàng tên gì?
"Mộc Mộc, ba điểm thủy, mảnh gỗ cây." Mộc Mộc nói ra tên của mình, vẫn rất nghiêm túc giải thích ý nghĩa tên của mình.
Mộc Thương nghe vậy, cái trán liền xuất hiện ba đường hắc tuyến, hắn và nàng thật đúng là xung đột.
"Phượng Thiên Vũ."
"Khục khục. Khục khục!" Đang uống nước mì, Mộc Mộc đột nhiên ho khan đứng lên, rõ ràng là làm cho bị nghẹn rồi.
"Đáng đời." Mộc Thương không thèm để ý chút nào nói.
"Ngươi. Ngươi là. ." Mộc Mộc lần hai ho khan, tiếp tục nói: "Ta biết rõ ngươi là ai!"
"Lên lầu nói." Nhàn nhạt ba chữ lại để cho Mộc Mộc ngừng nói.
Thu thập xong, Phượng Thiên Vũ lôi kéo Mộc Mộc lên lầu, chỉ để lại Đế Dạ Hiên cùng Mộc Thương.
Nhìn hai người lên lầu, Đế Dạ Hiên khó chịu, đây là lần thứ hai nha đầu bỏ lại hắn.