Phúc Hắc Ma Quân Yêu Nhiêu Hậu

Chương 76

"Nha đầu." Đế Dạ Hiên nắm lấy tay Phượng Thiên Vũ, kéo nhẹ, Phượng Thiên Vũ liền nằm trong vòng tay của hắn.

"Mộc Thương, các ngươi làm gì làm đi?"

Phượng Thiên Vũ trông thấy Đế Dạ Hiên mỏi mệt, quay đầu nhìn về phía Mộc Thương, hai người này không biết làm cái gì a, mà trông mệt mỏi đến như vậy?

"Dò đường đi."

"Dò đường gì?"

Mộc Mộc nghe thấy Mộc Thương trả lời, tò mò chạy tới, nàng ở chỗ này đã hơn một năm, tuy rằng không có đi ra ngoài, nhưng hoàn cảnh chung quanh như thế nào, nàng đều được nghe từ người ngoài nên biết cũng không ít nha, Lạc Nhật thành là biên giới phân cách giữa Nhật Viêm quốc và Vân Thương quốc, nơi đây tập trung rất nhiều loại người, cộng thêm sự tình kì bí về ban đêm, vốn là một tòa thành trọng yếu liền biến thành một nơi không có ai quản lý, thật không biết Hoàng Đế hai nước đang suy nghĩ cái gì nữa!

"Nơi giao giới(tiếp giáp) giữa Nhật Viêm quốc và Vân Thương quốc được thiên nhiên bình chướng(che chắn), gọi tắt là kết giới, chúng ta phải vượt qua Tuyết Vực, mới có thể tiến vào Đế Hoàng Thành, hai chúng ta đi dò đường chính là đi tìm con đường đi nhanh nhất có thể." Mộc Thương cầm lên một chén nước, ngửa đầu một hơi uống cạn.

Hắn đang rất khát nước a.

"Đợi một chút, Tuyết Vực?" Phượng Thiên Vũ nhìn mặt trời nhô cao ở bên ngoài, mặt trời chói chang như thế này, tại sao lại có một nơi Tuyết Vực, hơn nữa hai người này không phải chỉ đi dò đường thôi sao, sao lại chật vật đến như vậy?

"A, A Vũ, ta nghe nói qua, kết giới thiên nhiên bình chướng ngăn cách hai nước Vân Thương quốc và Nhật Viêm quốc là do khí trời tạo thành, hiện tại Nhật Viêm quốc chính là thời điểm mặt trời treo cao, còn Vân Thương quốc là cao nguyên Tuyết Vũ."

Mộc Mộc thấy Phượng Thiên Vũ chưa hiểu, nên có lòng tốt giải thích, kỳ thật nàng chỉ nghe qua thôi chứ chưa tận mắt nhìn thấy.

"Vậy các ngươi làm sao lại chật vật như thế?"

Đế Dạ Hiên nghe vậy, mắt liếc Mộc Thương, không nói lời nào.

"Ha ha. Hiểu lầm. Hiểu lầm!" Mộc Thương gượng cười hai tiếng, không muốn nhiều lời.

Phượng Thiên Vũ thấy vậy nên cũng không hỏi nhiều, dù sao Dạ Hiên cũng sẽ nói cho nàng biết, Mộc Mộc thấy bọn họ mệt mỏi, lại đi xuống phòng bếp chuẩn bị một ít đồ ăn.

Thật ra Mộc Thương thật không có làm cái gì... ừm…chuyện là thế này, bọn hắn đang ở trong một sơn động của Tuyết Vực, trông thấy một quả trứng, xuất phát từ lòng hiếu kỳ hắn mới bước lên tính sờ thử, ai dè còn chưa kịp đụng vô quả trứng đã bị một đoàn quân mãng xà tấn công, không kịp suy nghĩ hắn liền nhảy lên ôm lấy Đế Dạ Hiên .

Đế Dạ Hiên vốn không thèm để ý, vung tay lên liền nhanh chóng giải quyết xong, hắn hà tất để trong lòng, chính là người nào đó một mực ôm chặt lấy hắn, khiến cả tay hắn không thể nào động được, cái người kia như con bạch tuộc quấn chặt lấy hắn, ngoại trừ nha đầu, hắn không thích những người khác đụng vào hắn, bệnh sạch sẽ a.

Coi như điều này cũng có thể chấp nhận đi, Đế Dạ Hiên tốt bụng nhắc nhở Mộc Thương là sử dụng thuấn gian di động, tốc độ sẽ nhanh hơn so với bọn mãng xà này, thế mà cái con bạch tuộc này, chỉ chớp chớp mắt, vẫn quấn chặt lấy hắn không buông, tức giận Đế Dạ Hiên đá bay hắn ra ngoài, trong lòng thầm mắng một câu: "Mẹ kiếp, chừng đó tuổi đầu rồi mà còn đi sợ mấy con mãng xà."

Thu thập xong mãng xà, vẫn không trông thấy Mộc Thương, Đế Dạ Hiên đành phải đi tìm hắn, Đế Dạ Hiên có bệnh sạch sẽ nên đi thay quần áo, Mộc Thương vì thấy mình quá xấu hổ nên chạy trốn.

"Hặc hặc. . Thật không ngờ. Không nhìn ra ngươi lại sợ mãng xà a!" Mộc Mộc ôm bụng, cười khoái trá, nàng từ phòng bếp đi ra liền nghe được chuyện cười, nói thật, một đại nam nhân. Không. Một cái tinh linh, có thiên phú của thiên nhiên, có thể sai khiến được cây cỏ mà lại đi sơ mãng xà, nàng chết cũng không nghĩ tới a.

"Có gì tốt đẹp mà phải cười?" Mộc Thương đen mặt, hắn cũng không muốn a, hơn một nghìn năm, hắn cái gì cũng không sợ, duy chỉ có sợ rắn.

Phượng Thiên Vũ khóe miệng run rẩy, nàng biết rõ Dạ Hiên vì cái gì mà vừa về đến nơi lại mặt đen như vậy, nếu là nàng, xác định sẽ băm hắn thành trăm mảnh vứt cho bọn mãng xà ăn a!

"Nha đầu, chúng ta nhanh chóng lên đường thôi!" Đế Dạ Hiên gắp một khối rau xanh mơn mởn, nhíu mày, không có ngon bằng nha đầu làm!

"Vội vã như vậy sao?" Vừa bới cơm Mộc Mộc ngẩng đầu, hỏi, nàng thật không muốn.

"Ngươi yên tâm, ta sẽ thay ngươi đi tìm người kia!" Phượng Thiên Vũ an ủi nàng hai tiếng.

Mộc Mộc không nói hai lời, đi tới cửa, một tay thò ra bên ngoài.

Một đạo kết giới màu lam xuất hiện, ngăn cách nàng.

Mộc Mộc giống như không cam lòng, tới nơi này đã hơn một năm, nàng mặc dù cũng thích chỗ này, dù sao đi ra ngoài nàng cũng không biết làm gì, thế nhưng bây giờ nàng rất muốn được đi ra ngoài, nàng muốn rời khỏi cái địa phương quỷ quái này, nàng muốn đi cùng với Phượng Thiên Vũ.

Đôi vươn tay ra, sử dụng toàn bộ linh lực của cao cấp Linh Tôn, đánh vào kết giới, Phượng Thiên Vũ quái dị nhìn Mộc Mộc, nàng đang làm gì đó?

"Kết giới vô hình." Đế Dạ Hiên thoáng nhìn qua, rồi mở miệng nói.

"Dạ Hiên, kết giới vô hình là cái gì?"

Phượng Thiên Vũ thấy Mộc Mộc đang cố hết sức lực, rất muốn giúp nàng.

Đế Dạ Hiên giữ chặt tay của nàng, lắc đầu: "Nha đầu, kết giới vô hình là dành riêng cho nàng ấy, trừ phi người kia xuất hiện, bằng không thì không có cách nào hóa giải được, chúng ta chỉ có thể nhìn chứ không thể giúp được!"

Phịch một tiếng,linh lực của Mộc Mộc bị dội ngược lại, thân thể lui về phía sau vài bước.

Phượng Thiên Vũ thấy vậy, tiến lên đỡ nàng, xuất ra một viên đan dược, đưa cho nàng.

Mộc Mộc ăn đan dược, không cam lòng, chuẩn bị tiến lên, Phượng Thiên Vũ lôi kéo nàng trở lại: "Mộc Mộc, ly biệt khó cưỡng."

"A Vũ."

Mộc Mộc hít mũi một cái, ôm chặt lấy nàng: "A Vũ, nhất định phải đem người đó về gặp ta!"

"Ta biết rồi." Phượng Thiên Vũ vỗ vỗ lưng của nàng, coi như là nàng không nói nhưng nàng vẫn sẽ cố gắng.

"Ừ."

. . . . .

Mấy người cơm nước xong xuôi, sửa sang lại một chút, cất bước đi ra ngoài.

"Mộc Mộc, ta sẽ trở lại." Phượng Thiên Vũ nhìn nữ tử thanh tú trước mặt, gặp nhau duy chỉ một ngày, nàng cũng không nỡ rời xa.

Mộc Mộc giữ chặt tay Phượng Thiên Vũ, lưu luyến không rời.

"Mộc tỷ, không. Không tốt!" Một tiểu nhị vội vã chạy tới, Mộc Mộc chưa kịp hoàn hồn, đã bị tiểu nhị đụng vào, từ bên trong cửa té ra ngoài.

Mộc Mộc đứng lên, vỗ vỗ bụi bặm dính trên quần áo, trời ạ, nàng chỉ có một bộ này thôi nha, mặc đồ cổ trang thật bất tiện, hiện tại lại bị tên này đụng trúng, thật sự là. .

"Kêu la cái gì hả, không thấy ta đang bận hay sao?" Mộc Mộc mất hứng, nghiêm nghị hỏi.

Tiểu nhị không nói lời nào, cúi đầu nhìn nhìn cánh cửa, lại nhìn nhìn nơi Mộc Mộc đang đứng, lắp bắp nói: "Mộc tỷ. Ngươi. Ngươi. . !"

"Ngươi cái gì mà ngươi, có rắm thì mau thả đi."

"Ngươi có thể đi ra ngoài?" Tiểu nhị một hơi nói thẳng ra.

"Ách, đi ra?"

Mộc Mộc cúi đầu nhìn chỗ nàng đang đứng, sửng sốt nửa ngày.

Tiểu nhị quơ quơ tay trước mặt nàng, thấy nàng không có phản ứng, thấp giọng lẩm bẩm một câu: "Mộc tỷ, ngươi không sao chứ, không lẽ hóa ngu luôn rồi?"

"A, ta đi ra, ta rốt cuộc đi ra được rồi, thật tốt quá, ta tự do rồi aaa." Mộc Mộc cao hứng chạy xung quanh vài vòng, nàng rốt cuộc cũng đã đi ra rồi, không phải suốt ngày ở trong đó nữa rồi.

"A Vũ, ta được tự do rồi." Mộc Mộc kéo tay Phượng Thiên Vũ, hưng phấn nói.

Phượng Thiên Vũ nhìn nhìn tay của mình, khóe miệng co giật, mẹ kiếp, hưng phấn thì thôi đi sao còn bóp tay nàng đau như vậy a, tiểu cô nương hưng phấn này cô có biết bây giờ cô có thể bóp chết người hay không?
Bình Luận (0)
Comment