Phúc Hắc Tiểu Cuồng Hậu

Chương 30

Hẳn không phải là Đan tộc!

Nếu trả thù, năm đó Đan tộc liền sẽ ra tay, cần gì phảu đợi nhiều năm như vậy…

Lực chú ý của Hạ Hầu Kình Thiên cùng Ngọc Phi Yên đều dồn trên người Ngọc Kinh Lôi, cũng không chú ý đến trên mặt lão Khôi thoáng chốc biến hoá.

Bận việc cả đêm, chờ sắc trời hừng sáng, Ngọc Phi Yên mới thở một hơi.

“Mèo con, Hầu gia rốt cuộc thế nào rồu?” Hạ Hầu Kình Thiên nhìn thấy mắt phượng của Ngọc Phi Yên lướt qua vẻ mệt mỏi, có chút đau lòng. Hắn vừa xuất cung, liền tính toán chia sẻ kết cục của Vân Cẩm công chúa cùng Ngọc Phi Yên, thuận tiện trông chừng mèo con của hắn, không nghĩ tới liền gặp được Ngọc Kinh Lôi gặp chuyện không may, thật đúng là nằm ngoài dự đoán của mọi người mà.

“Ta dùng bảy bảy bốn mươi chín kim châm, khống chế kinh mạch của gia gia, độc tố mới được ngăn lại, nhưng mà cần phải lập tức chế ra giải dược mới được.”

Ngọc Phi Yên lẳng lặng nhìn lão nhân gia tóc bạc đang nằm trên giường, tâm tình cực kì trầm trọng.

Trong giải dược có vài vị thuốc tìm không dễ, hơn nữa thời gian của nàng cũng không có nhiều, chỉ có một thàng. Nếu trong một ttháng không chế ra được giải dược, thì cho dù là thần tiên giáng thế, cũng cứu không được Ngọc Kinh Lôi.

“Nhị tiểu thư, người nghỉ ngơi một lát đi…”

Trên mặt Ngọc Phi Yên ẩn hiện vẻ mệt mỏi, lão Khôi nhìn, cũng rất đau lòng. Lão gia tử đau đứa cháu gái này cũng không uổng phí, ít ra vào thời khắc quan trọng, cũng chỉ có Ngọc Phi Yên là đáng tin a!

“Không cần, điều tức một chút sẽ tốt thôi. Lão Khôi thúc, kết quả kiểm tra bên ngoài thế nào rồu? Trong phủ thiếu ai.”

“Thiếu Ngọc Thiên Xích! Trước khi hoả hoạn, có người nhìn thấy Ngọc Thiên Xích đi tới Lôi viện, sau đó hắn liền mất tích. Còn có người nhìn thấy buổi tối hôm Ngọc Thiên Xích đã từng đi qua Nghe Hải uyển.”

Lão Khôi vừa nói, một bên vừa nổi trận lôi đình.

Khó trách Nhị tiểu thư kêu hắn nhìn chằm chằm Nam Sơn phu nhân, thật không ngờ bọn họ lại có mặt liên hệ như vậy. Chẳng lẽ chuyện này thật sự cùng Nam Sơn phu nhân có quan hệ?

“Nhị tiểu thư, hiện tại chúng ta nên làm như thế nào?”

Lão Khôi đã coi Ngọc Phi Yên là tâm phúc mà đối đãi.

“Ngọc Thiên Xích? Nam Sơn phu nhân?” Ngọc Phi Yên nhắm mắt lại, nhớ lại từng chi tiết một. Nếu nàng đoán không sai, người ám sát nàng hẳn là Chiết Hạ Quân.

Nam Sơn phu nhân, Chiết Hạ Quân, Ngọc Thiên Xích… Hai nam một nữ, đây là tiết mục gì a?

Qua một hồi lâu, Ngọc Phi Yên đột nhiên mở mắt ra, mắt phượng phiêu lượng hàn quang mãnh liệt :”Đi báo án, nói Ngọc Hầu gia bị Ngọc Thiên Xích độc chết, thỉnh cầu quan phủ tróc nã Ngọc Thiên Xích---“

“Nhị tiểu thư, ý của người là?” Lão Khôi có chút giật mình, phải biết rằng chuyện sinh tử của Ngọc Thiên Lôi có quan hệ rất trọng đại, buông ra lời đồn, vạn nhất bị hoàng thượng tin là sự thật, vậy thì hẳn có thể nói là bọn họ đang mang tội khi quân a!

“Lão Khôi thúc, ta muốn dụ rắn ra hang, không cần quan tâm đến nhiều thứ. Tai hoạ ngầm không trừ, tâm ta rất bất an! Về phần hoàng thượng---“ Ngọc Phi Yên liếc qua Hạ Hầu Kình Thiên :”Còn làm phiền Lâm Giang Vương hỗ trợ!”

Lâm Giang Vương là loại người nào, lão Khôi biết rất rõ ràng a.

Nhìn thấy Ngọc Phi Yên thoải mái ra lệnh Hạ Hầu Kình Thiên như vậy, lão Khôi thiếu chút nữa té ngửa. Vị gia này có thể cho người khác tuỳ tiẹn sai sử sao? Chỉ sợ đến lúc đó mời thần thì dễ dàng đuổi thần đi thì nan kham a!

“Được, cứ để chuyện này gia lo----“

Hạ Hầu Kình Thiên lười nhác lên tiếng, giống như ngọc đẹp, cao quý thánh khiết, thậm chí còn có một tia sủng nịch trong đó, không giống vẻ thô bạo cuồng vọng trong đầu lão Khôi tưởng tượng. Kích tình không đúng nha! Trong lòng lão Khôi bất ổn.

Ngọc Phi Yên không chú ý đến biểu tình của lão Khôi, nàng sơ lược nói tình huống đêm qua bản thân bị Chiết Hạ Quân ám sát, phân tích liên quan của Nam Sơn phu nhân với hai nam nhân đó, lão Khôi lập tức hiểu ra.

Đây đúng là ngày phòng đêm phòng, giặc nhà khó phòng a, không ngờ ba người này sẽ liên hợp lại! Đáng tiếc, trước mắt không có chứng cớ! Bằng không lão Khọi đã sớm vọt vào Nghe Hải uyển, đem Nam Sơn phu nhân chém chết!

“Chỗ Nam Sơn phu nhân cứ tiếp tục sắp xếp người theo dõi, đừng giám sát quá chặt chẽ, miễn cho chó cùng rứt giậu. Thấy tình huống gì, tuỳ thời liền thông báo cho ta. Còn nữa, trong phủ toàn bộ trang hoàng màu tang, nếu phải diễn, thì phải diễn cho nhập vai vào, dựa theo sự thật mà làm!”

“Dạ, nhị tiểu thư!”

Chờ lão Khôi đi ra ngoài, Ngọc Phi Yên liền mềm nhũn, còn chưa tê liệt ngã trên ghế, đã rơi vào trong lòng Hạ Hầu Kình Thiên.

Vừa rồi nghe Ngọc Phi Yên đơn giản nhắc đến chuyện bị ám sát, sắc mặt Hạ Hầu Kình Thiên đã càng ngày càng khó coi, đến khi lão Khôi đi rồi, hắn mới thoải mái để cho nàng ỷ ôi nghỉ ngơi trong lòng mình.

Suốt cả một đêm đêm, thần kinh không lúc nào nơi lỏng, căng thẳng cứu người, còn có thể cướp Ngọc Kinh Lôi từ trên tay tử thần trở về, Hạ Hầu Kình Thiên lúc này có thể xem như đã thật sự hiểu biết được năng lực cùng y thuật của Ngọc Phi Yên.

Ít nhất thì từ trước đến nay hắn cũng chưa từng gặp qua người có thể làm được điều này,

Chỉ sợ ngay cả Đan tộc cũng không tưởng tượng nổi, bọn họ vẫn tự hào với phương diện độc dược của gia tộc mình, cư nhiên trong tình huống không có giải dược như vậy, lại có người có thể ngăn chặn độc của bọn họ!

Thật không hổ là mèo con của hắn…

Bàn tay to của Hạ Hầu Kình Thiên đặt lên lưng Ngọc Phi Yên, một nguồn lực từ trong lòng bàn ta của hắn xuất ra, chậm rãi truyền vào trong cơ thể nàng. Chỉ khi Ngọc Phi Yên chậm rì rì mở to mắt, Hạ Hầu Kình Thiên mới ngừng lại, ở bên tai nàng ngửi ngửi.

“Đạn sét đánh?” Ngửi thấy mùi đạn nhàn nhạt, sắc mặt Hạ Hầu Kình Thiên đại biến :”Đem qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngươi tỉ mỉ nói với ta một lần!”

Sau khi Ngọc Phi Yên đem tất cả mọi chuyện nói cho Hạ Hầu Kình Thiên, không sót một từ, mi mắt hắn càng thêm thâm trầm.

“Đạn sét đánh là do Đan tộc phát minh, Hồng Xà đan là độc dược có tiếng của Đan tộc, còn độc “Ngàn năm say” trên người ngươi lúc trước, cũng là đến từ Đan tộc.”

“Đan tộc?” Ngọc Phi Yên lần đầu tiên nghe được tên này, phi thường tò mò.

“Đan tộc, là một gia trong bảy gia tộc cổ xưa nhất, am hiểu chế dược, cơ hồ tất cả gia tộc đều không dám đắc tội Đan tộc, bỡi vì không ai có thể ngăn được sinh lão bệnh tử, đây cũng là nguyên nhân mà dược sư được người người tôn kính.”

“Người trong Đan tội đều là thiên tài chế dược, nhưng với võ học thì ngược lại. Vì yên ổn gia tộc, Đan tộc bình thường sẽ cùng các đại gia tộc khác thông hôn. Chỉ có Đan tộc tử nữ quan hệ họ hàng gần kết hôn, nghe nói như vậy có thể đảm bảo huyết thống thuần khiết, cũng là nguyên nhân giúp Đan tộc không suy tàn….”

“Chỉ là, Đan tộc vào hơn mười năm trước phát sinh biến cố, thánh nữ Đan tộc mất tích, trong tộc nội loạn chết rất nhiều người, nguyên khí đan tộc đại thương, sau này còn dư lại một nhóm người ẩn cư sơn dã, đã rất lâu rồi không có lộ diện.”

Hạ Hầu Kình Thiên nói xong, cúi đầu nhìn chằm chằm Ngọc Phi Yên :”Hi vọng Trung Nghĩa hầu phủ không gặp phải Đan tộc, cho dù hiện nay Đan tộc lung lạc, nhưng tiếng tăm vẫn lừng lẫy như trước, Đan tộc không dễ chọc vào. Người đời đều biết dược Đan tộc chế rất lợi hại, kỳ thực bọn họ chế độc càng lợi hại hơn, trong tộc còn nhiều kỳ nhân. Ngươi lần này rất lỗ mãng---“

Tuy rằng Hạ Hầu Kình Thiên bình thường luôn lấy khi dễ bản thân làm niềm vui, nhưng vào thời khắc quan trọng, Ngọc Phi Yên vẫn rất tín nhiệm hắn.

Thấy hắn quan tâm mình như vậy, Ngọc Phi Yên ha ha cười :”Đạn sét đánh, trẻ con! Chỉ cần cho ta nguyên liệu, ta có thể chế tạo ra thứ lợi hại gấp trăm lần đạn sét đánh, một ngàn lần cũng được!”

Khi Ngọc Phi Yên nói chuyện trong ánh mắt loé ra sắc tự tin rất đậm, làm cho Hạ Hầu Kình Thiên nhìn không nháy mắt, nhịn không được nhu nhu tóc của nàng.

“Gia tin ngươi!”

Ba chữ ôn nhu, làm cho tâm tình Ngọc Phi Yên dần khá hơn.

Tại một thế giới lạ lẫm này, có một người như vậy, vô điều kiện tín nhiệm mình, tạm thời bất kể là hắn đang dỗ nàng vui vẻ cũng tốt, còn thật tâm nghĩ như vậy cũng được, đều làm cho lòng người ấm áp.

“Hạ Hầu Kình Thiên, ta nói đều là sự thật!”

Ngọc Phi Yên nghiêm túc ngồi xuống, bình tịnh nhìn nam tử tuấn mỹ đến không chân thật trước mặt.

“Một năm nay, ngươi đã giúp ta rất nhiều. Thái cực dưỡng sinh tuyền có bao nhiêu trân quý, ngươi không nói, ta cũng biết. Ở trong mắt ngươi, khả năng của ta quá yếu, nhưng mà ta khẳng định sẽ càng ngày càng mạnh lên! Nếu một ngày nào đó, ngươi gặp nguy hiểm cùng khó khăn trước nay chưa từng có, ta nhất định sẽ vô điều kiện giúp ngươi, vượt lửa qua sông, không chối từ!”

Ngọc Phi Yên chưa từng trịnh trọng cảm tạ với Hạ Hầu Kình Thiên, mượn cơ hội hôm nay, nghiêm túc nói cho hắn biết ý nghĩ này.

Nhìn biểu tình thận trọng dị thường trên khuôn mặt bé nhỏ, lông mi dài như lông vũ của Hạ Hầu Kình Thiên khẽ rung động, khoé môi giơ lên, mặc dù Ngọc Phi Yên chân thành tha thiết muốn cảm kích hắn, lời nói thậm chí còn có chút ý tứ giải quyết việc chung, nhưng theo Hạ Hầu Kình Thiên, đây là lời nói làm hắn cảm động nhất.

Sẽ vô điều kiện duy trì lời hứa sao? Thật tốt!

Xoa mi Ngọc Phi Yên, Hạ Hầu Kình Thiên nhẹ thoáng ôm nàng một chút :”Gia có cần nữ nhân nông nỗi vượt lửa lội sông, cần nàng lăn lộn vì gia sao!”

Hắn nói đùa, làm cho lông mày Ngọc Phi Yên nhướn lên.

“Ta rất nghiêm túc! Hạ Hầu Kình Thiên, mặc kệ ở nơi nào, xảy ra chuyện gì, chỉ cần là thân nhân của ta, bằng hữu của ta, ta sẽ dùng hết sức hỗ trợ mọi người!”

Khi nói đến hai chữ “Bằng hữu”, Ngọc Phi Yên nhìn về phía Hạ Hầu Kình Thiên, ánh mắt sáng ngời viết rõ hai từ “Kiên định.”

Bằng hữu sao?

Tâm tình ban đầu cực kì tốt của Hạ Hầu Kình Thiên khi nghe đến hai từ này, đột nhiên càm thấy có chút không được tự nhiên.

Gia nuôi mèo con, làm bằng hữu gia sao? Quan hệ này đúng là rất kỳ quái. Chẳng lẽ gia không phải là trời của ngươi, để ngươi dựa vào sao?

Lão Khôi làm việc hiệu suất rất cao, tin tức Ngọc Kinh Lôi bị độc chết bỏ mạng không bao lâu liền truyền khắp toàn bộ Trung Nghĩa hầu phủ, hơn nữa lấy tốc độ hoả tiễn, khuếch tán đến từng ngỏ ngác ngách trong kinh thành.
Bình Luận (0)
Comment