Phúc Hắc Tiểu Cuồng Hậu

Chương 47

Editor: tieudangnhi

Lại nhìn, chân sau Ngọc Phi Yên đã đứng ở trước đầu đao Minh Nguyệt, gió lớn nổi lên, hai tay nàng duỗi ra, hai tay chấp lại, hai mắt sắc bén, bạch y phiêu phiêu, tuyết trắng sắc bén như ưng.

Nàng làm sao có thể tránh thoát?

Làm sao có thể!

Nội tâm Chu Liệt không thể dùng sóng lớn để hình dung, Ngọc Phi Yên là người đầu tiên tránh thoát chiêu “Cầu vòng quán ngày” của hắn. Từ trước đến nay hắn chưa từng thất bại, cảm xúc đè nén tập kích lên trái tim hắn khiến hắn không thở nổi.

Đều đó không có khả năng!

“Chu Liệt lão nhân, nhận lấy cái chết đi---“

Ngọc Phi Yên nắm tay, phản kích nặng nề lên huyệt thái dương của Chu Liệt, chưởng theo sau hai tay biến thành ảo ảnh, phân ra tại cách huyệt quan trọng, huyệt Thần Khuyết, huyệt Khí Hải, huyệt Quan Nguyên…

Nàng rõ ràng chỉ có hai tay, không biết vì sao, cuối cùng lại biến thành mười tay, trăm tay… Thậm chút khi ảo tưởng biến nặng, giống như có một ngàn cánh tay, đồng thời phát công với Chu Liệt.

Chưởng pháp biến ảo khó lường như vậy, làm cho nhóm người đang xoay đánh thành đoàn đều dừng lại, sợ ngây người.

Đúng lúc, ánh mặt trời lúc này rất sáng lạng.

Ánh sáng màu vàng phối hợp với tay mềm của Ngọc Phi Yên, tạo ra cảnh tượng vô cùng huyễn hoá, như phật theo đông đến, nhanh nhẹn vô lường…

Kỹ xảoo tinh diệu, thiên hạ hiếm thấy.

“Ngọc.. Đại nhân…” Ban đầu còn là fan trung thành của Chu Liệt, hiện tại cũng xem đến choáng váng. Mặc kệ Ngọc Phi Yên có thể thắng Chu Liệt hay không, chỉ riêng chiêu thức này của nàng, đều đủ toàn trường kinh sợ, làm cho nàng nổi danh khắp đại lục.

“Banh banh phanh---“

Trong kết giới, nặng nề truyền đến tiếng vang từ trong thân thể của Chu Liệt, hắn chưa từng gặp qua chiêu thức như vậy, cũng chưa từng gặp qua loại võ công xa hoa như vậy.

Bất quá, uy lực này của nàng cũng quá nhỏ đi?

Chu Liệt cũng khôn có cảm thấy được bất kỳ loại cảm giác không khoẻ nào, các nơi bị Ngọc Phi Yên đánh trúng chỉ là có chút đau đớn rất nhỏ. Nàng xuất ra một chiêu ba hoa chích choè như vậy, kết quả bất quá chỉ là gãi không đúng chỗ ngứa thôi, thật đúng là buồn cười!

“Ha ha ha!”

Chu Liệt cười to, cực kỳ khinh miệt :”Ngọc Phi Yên, ngươi loạnh đánh một mạch như vậy, là do đầu bị hôn mê sao?”

“Ngươi nếu sợ, lập tức ngoan ngoãn cầu xin tha thứ, dập đầu một trăm cái cho ta, nói không chừng ta còn có thể đại phát tự bi, tha ngươi một mạng!”

Đối với khiêu khích của Chu Liệt, Ngọc Phi Yến cười không nói, ngược lại lại thối lui sang một bên, lấy ra sáo ngọc, đặt ở bên môi :”Chu Liệt lão nhân, tuy rằng ngươi lòng dạ hẹp hòi, ti tiện vô sỉ, nhưng mà nể tình ngươi đã từng là Võ Thần, ta liền thổi một khúc ‘U hồn’. tiễn ngươi một đoạn---“

“Hỗn đản, ngươi nói cái gì?!” Chu Liệt chưa từng bị người mắng như vậy trước mặt mọi người, hắn đang muốn tiến lên giáo huấn Ngọc Phi Yên, hai mắt đột nhiên nhắm lại, xuất hiện kim tinh*(ngôi sao)

Tạu sao có thể như vậy?

Chu Liệt dụi dụi mắt, trước mắt lại biến thành mười Ngọc Phi Yên.

Lại xoa xoa, Ngọc Phi Yên lại biến thành một trăm.

Yêu thuật, đây chính là yêu thuật!

Chu Liệt nỗ lực mở to hai mắt, đúng lúc này, một chuỗi tiếng sáo du dương nổi lên.

Tiếng sáo này nổi lên rất uyển chuyển, như gió xuân trong đêm, ôn nhuận như không tiếng động, ngay khi mọi người đều đắm chìm trong âm thanh duyên dáng này, tiếng sáo đột nhiên biến đổi, hoá thành phượng hoàng, kim vũ thôi thôi, hát vang phấn khởi, tiến thẳng chín tầng mây.

Kết giới vốn dĩ ngăn cách không gian bên trong cùng bên ngoài, nhóm người bên ngoài sẽ không nghe được đối thoại giữa Chu Liệt cùng Ngọc Phi Yên.

Nhưng tiếng sáo này, lại có lực xuyên thấu cực cao, xuyên qua kết giới, thẳng xuất ra ngoài.

“Tiếng sáo hay quá! Khúc nhạc hiếu động nhân tâm! Ngọc đại nhân thật đúng là đa tài đa nghệ! Ngọc đại nhân, ta sùng bái người!” Nhóm người phía dưới si ngốc nghe khúc nhạc, chỉ có Chu Liệt bên trong kết giới, cảm thấy tiếng sáo này chính là một loại tra tấn.

“Đau, đau quá---“

Không biết vì sao, sau khi nghe thấy âm thanh này, toàn thân Chu Liệt liền bắt đầu đau đớn, đặc biệt là những nơi Ngọc Phi Yên chạm trúng, mạch máu cùng cơ bắp bên trong giống như có sinh mệnh, đi theo âm điệu bắt đầu khiêu vũ.

“A---“ Loại đau đớn này, vượt qua sức chịu đựng của Chu Liệt, hai tay hắn ôm lấy đầu, biểu tình tống khổ vạn phần :”Ngọc Phi Yên, ngươi sủ dụng yêu thuật! Ngươi là yêu nữ!”

“Khởi vũ!”

Ngọc Phi Yên măt lạnh nhìn Chu Liệt, thấp giọng ra lệnh.

Sau đó, tay chân Chu Liệt bắt đầu không ngừng ra lệnh cho mình, hoà theo tiết tấu của tiếng sáo, bắt đầu vũ động vụng về. Hắn cao tom tay chân thô kệch, vũ đạo khiêu vũ chính là loại quyền đấm chân đá, thân thể không ngừng vặn vẹo lay động, thậm chí còn thè lưỡi lắc đầu, nhìn chẳng ra gì cả, cực kỳ khôi hài.

“Ha ha ha! Chu Liệt lại làm bạn nhảy của Ngọc đại nhân! Cười chết ta---“ Fan Ngọc Phi Yên bắt đầu ôm bụng cuồng tiếu*(điên cuồng cười)

Người ủng hộ Chu Liệt trái lại nhìn thấy tình cảnh này, đều giận dữ xấu hổ cúi đầu.

Tuy rằng không biết trong kết giới rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng đường đường là một Võ Thần, cư nhiên lại õng ẹo làm dáng, làm ra tư thế như nữ nhân, quả thực chính là doạ người a!

“Ta quyết định, từ giờ trở đi, ủng hộ Ngọc đại nhân!”

Có người quyết đoán thay đổi lập trường, tìm nơi nương tựa biến thành fan của Ngọc Phi Yên.

“Ngọc, Ngọc Phi Yên, ngươi gian trá!”

Đau đớn càng ngày càng mãnh liệt, Chu Liệt cảm thấy thân thể không còn là của mình nữa.

Cho dù hắn có nghĩ đến hư não, đều đoán không ra rốt cuộc Ngọc Phi Yên đã làm cái gì, Chu Liệt một lòng một dạ nhận định Ngọc Phi Yên đánh không lại lại dùng thủ đoạn, bằng vào một tiểu nha đầu mười bốn tuổi, làm sao có thể là đối thủ của mình.

Bắt hắn cúi đầu trước một con nhóc, không có cửa đâu!

Đối với lên án của Chu Liệt, Ngọc Phi Yên hờ hững, chỉ là chuyên chú xuy địch, tiết tấu càng lúc càng nhanh. Cứ đến mỗi lần tiết tấu, thân thể Chu Liệt liền không tự chủ được lại bắt đầu run rẩy một chút, cuối cùng lại giống như bị chứng luống cuống, toàn thân co rút đến lợi hại.

“Nha đầu này thật lợi hại!” Trong hoàng cung, Hạ Hầu Quân Vũ sau khi nhìn thấy tình cảnh này, tóc gáy toàn thân đều nghiêm trang dựng lên.

Người Ngọc gia đối với kẻ thù đều không chút lưu tình, điểm này ở trên người Ngọc Phi Yên đều được phát dương quang đại.

Thật đúng là trò giỏ hơn thầy mà, càng đánh càng hăng a!

Có thể đem Võ Thần vặn vẹo thành như vậy, tiểu nha đầu này rốt cuộc có bao nhiêu hung tàn a!

“Nàng như vậy mới là đẹp nhất---“ Hạ Hầu Kình Thiên hào phóng không chút nào bủn xỉn khích lệ Ngọc Phi Yên, hoàng thượng bên cạnh vừa nghe, ánh mắt nhìn quét qua trên người Hạ Hầu Kình Thiên.

“Hoàng huynh, người làm sao vậy?”

Bị ánh mắt tựa như lang sói của Hạ Hầu Quân Vũ nhìn đến cả người sợ hãi, Hạ Hầu Kình Thiên lùi về phía sau một bước, cùng hoàng thượng đang bị não động giữ một khoảng cách.

“Hắc hắc…” Hạ Hầu Quân Vũ nở nụ cười.

Nữ nhân hung hãn như vậy, nam nhân bình thường đều không dám chiếm hữu, con trai của mình lại dám chịu khó tiến lên, quả thật là có dũng khí, có phẩm vị, trẫm ủng hộ! (Càng ngày càng thấy cái ông vua này hình như có chút vấn đề, đầu óc hơi hơi k bình thường)

Hạ Hầu Quân Vũ càng nghĩ càng vui vẻ.

Vài năm về trước, hoàng thượng một mực lo lắng Hạ Hầu Kình Thiên về phương diện kia có vấn đề, cho rằng hắn thật sự là đoạn tụ*(gay, bóng-ing) thậm chí còn nhiều lần tiếc nuối bản thân cả đời đều không thể ôm được tôn tử, ngôi vị hoàng đế không có người kế thừa.

Hiện tại xem ra, Hạ Hầu Kình Thiên vẫn là nam nhân bình thường, chỉ là phẩm vị có chút độc đáo mà thôi.

Nhưng mà những thứ này không quan trọng, chỉ cần hắn thích nữ nhân là tốt rồi!

Tuy rằng diện mạo Ngọc Phi Yên bình thường, nhưng con trai của mình có gien tốt, chờ khi bọn họ có tiểu hài tử, sẽ được di truyền mỹ nhan của Hạ Hầu Kình Thiên, không biết có bao nhiêu khả ái đây!

Chỉ là trong một chút thời gian, trong đầu Hạ Hầu Quân Vũ đã tưởng tượng thấy Hạ Hầu Kình Thiên cùng Ngọc Phi Yên kết hôn, sinh đứa nhỏ, sau đó hắn vui tươi hớn hở đem ngôi vị truyền cho Hạ Hầu Kình Thiên, bản thân làm thái thượng hoàng, ở hoàng cung giữ tôn tử chiều tôn nữ… Cảnh tượng kia thật sừ là đẹp đến ngây người.

Ngay khi Hạ Hầu Quân Vũ vui sướng hài lòng khát khao tương lai tốt đẹp, Hạ Hầu Kình Thiên lướt qua, ghé vào lỗ tai hắn ném một câu :”Hoàng huynh, dình chỉ! Thằng nhóc con cái gì, thật phiền toái! Hơn nữa nàng cũng không ở trong này!”

Thằng nhóc con?!

Hạ Hầu Quân Vũ phẫn nộ nhìn Hạ Hầu Kình Thiên, vì sao tiểu tôn tử khả ái vào trong miệng con trai, lại biến thành thằng nhóc con chứ!

Hạ Hầu Quân Vũ bị xem nhẹ tức giận nhìn, Hạ Hầu Kình Thiên nhìn không trung hừ nhẹ một câu:

“Nhanh như vậy liền kết thúc, Chu Liệt quả nhiên quá yếu…”
Bình Luận (0)
Comment