Phúc Hắc Tiểu Cuồng Hậu

Chương 53

Editor: tieudangnhi

Ngay khi Hạ Hầu Kình Thiên cùng Ngọc Phi Yên rời đi không lâu, trong phòng giam trống rỗng xuất hiện một hắc y nam tử.

“Ngươi là ai…”

Nam Sơn phu nhân còn chưa nói xong, ngươi kia không biết dùng thủ đoạn gì, vừa mở cửa lao ra, đã trấn ở bên cạnh Ngọc Thiên Xích cùng Nam Sơn phu nhân trong phòng giam.

Nhìn ánh mắt tràn đầy hận ý của Ngọc Thiên Xích, Nam Sơn phu nhân bỗng hiểu ra cái gì đó.

Nàng vừa định mở miệng kêu cứu mạng, đã bị hắc nam tử kia ép ăn dược, cổ họng như bị lửa thiêu đốt, đau rát. Theo sau, nam tử cho Ngọc Thiên Xích một viên dược, vỗ vỗ bờ vai hắn, nam tử không nói tiếng nào liền biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.

Nam tử đi rồi, Ngọc Thiên Xích không chút do dự đem viên dược nuốt xuống, chỉ chốc lát sau, toàn thân trở nên tràn đầy sức lực, liền ngay cả nơi bị thương, cũng chẳng còn cảm thấy đau đớn nữa.

“Hạ Hầm Nam Sơn, ngươi cũng có ngày hôm nay.”

Ngọc Thiên Xích đứng lên, từng bước từng bước đi về phía Nam Sơn phu nhân, trong mắt chỉ còn lại thù hận.

Biết mình khò thoát khỏi cái chết, hắn đã không còn cầu cơ hội được cứu mạng xa vời nữa, Ngọc Thiên Xích chỉ có một tiếc nuối là, hắn bị Nam Sơn phu nhân đùa bỡn xoay tròn nhiều năm như vậy, lúc sắp chết lại không thể tự tay tra tấn Nam Sơn phu nhân.

Có người tựa hồ sớm đã đoán được tâm tư của hắn, vào đêm hôm qua, hắc y nam tử kia đã tìm đến Ngọc Thiên Xích làm một cuộc giao dịch.

Đối phương hứa hẹn, chỉ cần hắn đem tội ác của Nam Sơn phu nhân toàn bộ nói ra trên công đường, hắc y nam tử đó sẽ thanh toàn tâm nguyện cuối cùng của hắn.

Hiện tại, chính là lúc hắn đòi lại tất cả.

“A a---“

Nhìn Ngọc Thiên Xích vừa đi vừa tự cởi bỏ y phục của mình, hai mắt Nam Sơn phu nhân nỗi lên vẻ sợ hãi dần biến thành kinh sợ.

Hắn đây là muốn…

Lúc này, cổ họng Nam Sơn phu nhân đau như sắp nứt toạt ra, nhưng không cách nào cầu cứu, chỉ có thể phát ra âm thanh khàn khàn. Ngày thường có Chiết Hạ Quân bảo hộ nàng, nhưng hôm nay, Chiết Hạ Quân hôn mê ở phòng giam bên cạnh, không có người tới cứu nàng.

Ngọc Thiên Xích cố ý phá huỷ từ trên tâm lý của Nam Sơn phu nhân, cho nên không nhanh không chậm, từng bước một bức nàng đến góc phòng.

Nhìn thấy tươi cười dữ tợn trên mặt Ngọc Thiên Xích, Nam Sơn phu nhân không cam lòng chịu nhục, cắn răng đâm đầu về phía vách tường.

“Nghĩ muốn chết? Không dễ dàng như vậy!”

Thấy Nam Sơn phu nhân muốn tìm chết, Ngọc Thiên Xích đi nhanh tiến lên, níu lấy tóc Nam Sơn phu nhân, giương tay cho nàng bốn bạt tai.

“Tiện nhân, đừng cho là ta không biết tâm tư của ngươi! Ngươi một mực canh giữ ở trong phủ nhiều năm như vậy, đem thân mình che chở như bảo bối, đơn giản là muốn chờ Ngọc Thiên Hàn trở về, ngươi muốn đem tấm thân băng thanh ngọc khiết này của mình giữ cho hắn.”

Nhìn đến biểu tình kinh ngạc của Nam Sơn phu nhân, trong lòng Ngọc Thiên Xích hiểu rõ, càng thêm phẫn nộ không thôi.

“Mấy năm nay, ta vì ngươi mà trả giá, ngươi đều không nhìn thấy sao? Người tâm tâm niệm niệm chỉ có ngọc lang của ngươi thôi sao?”

Tay Ngọc Thiên Xích, ở trên má Nam Sơn phu nhân vuốt ve.

Đợi ngón cái để ở trên miệng Nam Sơn phu nhân, Ngọc Thiên Xích độ nhiên hung hăng đè nặng lên miệng vết thương của nàng, điên cuồng chà lau đôi môi nàng, đau đến nổi Nam Sơn phu nhân run run hai cái.

“Lúc trước ngươi mỗi ngày đuổi theo sau lưng Ngọc Thiên Hàn, mở miệng một tiếng ‘Ngọc lang’, kêu cực kỳ thân thiết, chỉ là Ngọc Thiên Hàn căn bản không thích ngươi. Một đại cô nương như ngươi, cầm mặt nóng áp lên mông lạnh của người ta, còn tự đưa lên cửa cầu nhục, thật sự không biết e lệ mà!”

Lúc này, câm dược hoàn toàn phát tác, Nam Sơn phu nhân đã không phát ra được âm thanh gì nữa, chỉ là rơi lệ đầy mặt, cầu xin nhìn Ngọc Thiên Xích.

“Bây giờ ngươi mới biết sợ?”

Ngọc Thiên Xích thật vừa lòng với tư thái cúi đầu phục thân của Nam Sơn phu nhân hiện tại, nàng ngày hôm qua còn đối với hắn chẳng thèm quan tâm, hôm nay cư nhiên biết yếu thế.

“Chỉ là đã muộn---“

Ngọc Thiên Xích nói xong, thô lỗ xé quần áo của Nam Sơn phu nhân, trong lúc nàng giãy dụa, hắn trút hết quần áo, xé thành mảnh mảnh vây khốn hai tay Nam Sơn phu nhân, đem nàng cột ở trên cây cột.

Biết phía dưới sẽ xảy ra chuyện gì, trong mắt Nam Sơn phu nhân tràn đầy tuyệt vọng.

“Hạ Hầu Nam Sơn, ngươi không phải khinh thường ta sao? Ngươi không phải cho rằng, ta ti tiện sao? Hôm nay kẻ ti tiện ta, càng muốn ngủ cùng quận chuát có huyết thống cao quý nhà ngươi. Lại nói tiếp, ta còn chưa có hưởng qua tư vị đích nữ nhà cao cửa rộng, không ngờ trước khi chết còn có thể có được diễm phúc như vậy!”

Nói xong, Ngọc Thiên Xích không chút lưu tình ở trên người Nam Sơn phu nhân.

Ngươi tránh ra!

Hạ, cứu ta! Mau cứu ta!

Thân thể đau đớn, làm cho Nam Sơn phu nhâ dần dần chết lặng. Uớc chừng như có lòng cảm ứng, Chiết Hạ Quân đang hôn mê lúc này chậm rãi tỉnh lại.

Sau khi nhìn thấy cảnh tượng cách vách trong phòng giam, Chiết Hạ Quân trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.

“Ngọc Thiên Xích, tên súc sinh ngươi, buông quận chúa ra!”

Nếu như tay chân vẫn còn như bình thường, Ngọc Thiên Xích làm sao là đối thủ của Chiết Hạ Quân.

Nhưng lúc này, Chiết Hạ Quân mất hai tay, vừa mang thương nặng trên thân, còn có cây cột thô che ở giữa bọn họ, cho dù Chiết Hạ Quân có lòng muốn cứu Nam Sơn phu nhân, cũng bất lực.

“Chiết Hạ Quân, ngươi có phải rất hâm mộ hay không?”

Ngọc Thiên Xích một bên ra sức, một bên cười lạnh :”Không nghĩ tới ngươi đối quận chúa còn có tâm tư như vậy! Chỉ tiếc, ngươi là một tên hoạn qun, nhìn thịt lại không thể ăn, thật sự là đáng thương a!”

Vì hai người này đã từng nhục nhã cùng sỉ nhục mình, Ngọc Thiên Xích đem Nam Sơn phu nhân cuốn lại đây, để cho mặt nàng đối diện Chiết Hạ Quân.

Hạ, cứu ta!

Tuy rằng Nam Sơn phu nhân vô pháp nói chuyện, nhưng đôi mắt nước mắt lưng tròng cùng với khẩu hình của nàng, Chiết Hạ Quân đều đọc hiểu.

“Hỗn đản, Ngọc Thiên Xích, ngươi nếu là nam nhân, hãy nhắm vào ta! Khi dễ một nữ tử nhu nhược thì tính là gì!”

Hai mắt Chiết Hạ Quân bốc lửa, miệng vết thương ở cánh tay bên phải bị chặt đứt ồ ồ đổ máu.

“Nhắm tới ngươi? Thật xin lỗi! Ta đối với nam nhân không có hứng thú!”

Ngọc Thiên Xích trừng mắt nhìn hắn, thế nào sẽ bị những lời nói của Chiết Hạ Quân chọc giận, hắn hiện tại chẳng những thân thể khoái hoạt, tâm tình cũng phi thường sảng khoái, niềm vui báo thù tràn ngập trái tim hắn.

“Buông quận chúa ra!”

Nữ tử âu yếm ở trước mặt mình chịu nhục, bản thân cái gì cũng không làm được, khiến Chiết Hạ Quân cảm thấy bất lực trước nay chưa từng có.

Hắn đi đến bên cạnh cây cột, hai mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm Ngọc Thiên Xích, hận không thể hoá thành lệ quỷ giết chết hắn.

“Ngươi còn như vậy, đừng trách ta không khách khí với ngươi!”

“Ngươi đã là một phế nhân, còn tính không khách khí thế nào đối với ta?”

Thấy Chiết Hạ Quân tức giận, cảm giác muốn trả thù của Ngọc Thiên Xích lại nảy sinh, hắn áp sát qua mặt Nam Sơn phu nhân, nắm cằm nàng, cắn lên môi của nàng, cố ý kích thích Chiết Hạ Quân.

“Cầm thú!”

Chiết Hạ Quân nộ hoả công tâm, hôn mê bất tỉnh, chờ lúc hắn tỉnh lại, Nam Sơn phu nhân đã hai mắt trống rỗng nằ trên mặt đất, giống như một tượng đá, tuỳ ý Ngọc Thiên Xích đùa nghịch.

“Là ta vô dụng! Là ta không thể bảo vệ được quận chúa!”

Địa vị Nam Sơn phu nhân tồn tại ở trong lòng Chiết Hạ Quân luôn luôn là cao không thể chạm tới, chính là nữ thần trong lòng hắn.

Hiện tại nữ thần chịu nhục, trong lòng Chiết Hạ Quân so với giết mình còn khó chịu hơn.

“Ngọc Thiên Xích, ta van xin ngươi, buông tha quận chúa đi!”

“Ta van cầu ngươi! Tất cả đều là do ta sai, ngươi đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, không muốn chấp nhặt với ta, ngươi buông tha quận chúa đi! Ngươi muốn thế nào ta cũng đều đáp ứng!”

Nhanh chóng thay đổi thái độ vừa rồi, Chiết Hạ Quân giãy dụa quỳ trên mặt đất, cuống quít dập đầu.

“Buông tha các ngươi? Các ngươi lợi dụng ta, lúc xem ta như con đao mà sử dụng, có từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay không! Các ngươi huỷ tất cả của ta, cho dù ta có phải xuống địa ngục, cũng phải kéo các ngươi theo cùng---“

Một viện yên tĩnh trong kinh thành, hắc y nam tử cung kính đứng ở một bên.

“Mặc Thương, ngươi làm rất tốt!” Nam tử cao gầy bên cửa sổ ho khan vài tiếng, giống như muốn đem tâm phế đều ho ra ngoài, chỉ chờ một hồi lâu, mới trở lại bình thường.

Nhìn ánh trăng trên trời, giọng nói của nam tử cao gầy chậm rãi rơi vào trong tai Mặc Thương.

“Loại chuyện dơ bẩn như vậy, cứ để ta làm. Người tổn thương nàng, ta chắn chắn vạn lần không buông tha…”
Bình Luận (0)
Comment