Phục Hưng

Chương 32



Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân “QUAN BINH TỚI, DẬY NHANHHHH.”

Trên tường thành, mấy tên gác gục xuống, kêu la đau đớn, cũng có tên trai lì nhịn đau kêu gọi đồng bọn. Cả trại nháo nhào, gà bay chó sủa, thổ phỉ, hải tặc từ mấy ngôi nhà tranh vơ lấy vũ khí lao ra, chạy toán loạn, cũng không ít tên lao thẳng đến cổng trại.

Thủy Quỷ nghe tiếng kêu la choàng tỉnh dậy, vớ đôi song đao lao ra khỏi cửa. Nhiều năm kiếm ăn trên đầu đao ngọn giáo, hắn vẫn giữ được cái đầu tỉnh táo, không bị hoảng loạn. Quan binh tấn công, xem ra lời đồn không phải giả, bọn Hắc Phong Trại bị tiêu diệt thật rồi, bọn đấy không yếu mà quan binh diệt được...quan binh không phải bọn yếu gà trước….chắc theo thằng Trấn Phủ Sứ từ kinh thành đến. Đại sự không thành, không khéo mất mạng ở đây…..Thỏ khôn đào ba hang, hắn từ lâu cũng đã chuẩn bị đường lùi cho mình, tài bảo cất vào chỗ bí mật, chỉ cần toàn thân trở ra thì sợ gì không đông sơn tái khởi được….Nghĩ liền làm ngay, hắn quay sang gọi mấy tên đầu lĩnh khác đang chạy đến.

“Bọn bay mang người chặn quan binh lại, cố đẩy chúng nó ra khỏi trại. Xong lấy gỗ đá bịt kín cửa lại”

“Chém hăng vào, chúng nó sẽ sợ mà lùi lại.”

“Thằng Béo, mày mang người của mày chạy nhanh đến chỗ kho đồ, thủ chỗ đấy, đừng để quan binh tiến đến chiếm được.”

“Thằng Huy sứt, mang bọn cung thủ, dạt sang nhà hai bên bắn cầm chân lũ quan binh, cho thằng Nam què bớt bận.”

“MẸ KIẾP. Nhanh lên, không chết cả lũ bây giờ.”


Bọn phỉ phản ứng nhanh chóng, không thua kém gì quân chính quy, tuy rằng đội ngũ hơi loạn, kỷ cương kém nhưng không nghi ngờ gì, là một đám hung hãn thiện chiến. Đặc biệt thằng Thủy Quỷ, đầu óc sử dụng tốt, không ngu đần như thằng đầu lĩnh Hắc Phong Trại, chỉ biết chém giết, ít ra hắn còn biết phân công, sao để chặn quan binh. Trại của hắn so với Hắc Phong Trại kẻ tám lạng người nửa cân, không ai kém ai, nếu mà so thủy chiến thì treo lên đánh cả bọn phỉ tặc đất này.

Bọn phó thủ dẫn người chạy đi, lũ tay chân thân tín của hắn cũng đều, thằng nào thằng đấy đen như than, mặt mũi khắc khổ dữ tợn, nắng gió miền biển thiêu cháy làn da chúng, hẳn rõ lên mặt.

“Theo tao.”

Thủy Quỷ dẫn chúng vào trong nhà, hất tung cái giường lên, để lộ từng túi, từng túi vàng bạc châu báu nằm dưới gầm giường.

“Mày...mày...mày nữa...cả thằng kia nữa.

Mỗi thằng vác một túi rồi theo tao. Mấy thằng còn lại thủ sẵn đao kiếm. Nhanh.”

Đám lâu la vội vã làm theo, rồi lao ra khỏi nhà, đi thằng đến cầu tàu. Bọn phó thủ lĩnh nằm mơ cũng không nghĩ đến, thủ lĩnh kiêu ngạo hung hãn không sợ chết của chúng lại nhân lúc chúng cản quan binh dẫn thân tín chạy mất. Nếu biết, cho tiền chúng cũng không đi làm….

Kỵ binh khí thế như hồng thủy mãnh thú lao đến, mọi thứ cản đường đều hoá thành tro bụi. Bất kì tên giặc nào to gan cản đường đều bị dẫm thành thịt nát, bất kể võ công cao cường đến đâu đi chăng nữa. Chạy được tầm trăm mét, từ đâu phỉ tặc lao ra tua tủa chặn đường phía trước, nắm chặt giáo mác vọng tưởng chặn đứng kỵ binh xung phong.

“Quá ngây thơ.”

Đại Hải nhìn đám phỉ tặc phía trước cười mỉa, bộ binh tinh nhuệ Chiêm Thành dựa vào số lượng đông đảo cũng chưa có gan chặn đường xung phong của thiết kỵ Đại Việt, đừng nói đến đám thổ phỉ này, đến manh áo giáp còn không có. Vọng tưởng. Kỵ binh vốn khắc tinh của bộ binh, là vua trên chiến trường trung cổ, không có phương trận rõ ràng, rắn chắc, không có cung thủ yểm trợ, đến giáo dài (3-4m) để cản trở kỵ binh cũng không có, bọn thổ phỉ này lấy gan đâu để cản đường tiến của kỵ binh. Lấy tinh thần liều chết? Nghĩ cũng đừng nghĩ. Chưa đầy 200 người cản 100 kỵ binh sung phong. Còn chưa đủ người ta xuyên qua ấy chứ. Đây cũng không phải phim 300 chiến binh, mà trong phim người ta còn cản kỵ binh ở vách núi, kỵ binh không phát huy lợi thế được, người ta còn có trận hình vững chắc, là chiến binh tinh nhuệ nhất trong những chiến binh tinh nhuệ Sparta. Không phải lũ ô hợp này.

Nam què nóng đầu mới dẫn người lao ra chặn kỵ binh, theo từng tiếng rầm rầm vó ngựa lại gần, tim hắn chìm xuống tận đáy cốc. Ngọn giáo cầm trong tay không nhịn được run rẩy, bọn thổ phỉ hung hãn kia cũng vậy. Muốn quay đầu lại đã không kịp nữa rồi…

“CON MẸ NÓ. CHẠ…..”

Nam què xoay người lại, chữ chạy còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng đã chấm dứt, đầu hắn lìa khỏi cổ, vút bay lên cao. Mặt còn nguyên nét kinh hoàng thất thố. Đầu rời khỏi cổ, não vẫn hoạt động thêm được 4-5 giây nữa rồi mới chết, bởi vậy mà khi phạm nhân bị chặt đầu, đao phủ sẽ nhấc đầu nâng lên cao, không phải chỉ để người xem thấy mà còn để phạm nhân thấy dân chúng hò hét, thấy cái xác không đầu của mình rỉ máu. Nam què cũng vậy, y vẫn còn ý thức, ngay trước mắt y, thân hình không đầu của y bị ngựa hất văng ra, ngay sau đó bị hàng trăm vó ngựa dẫm thành bãi thịt nát, máu tươi dưới vó chân bắn lên tung toé.

“RẦMM….RẮC….AAAAA…”

Kỵ binh va thẳng vào nhóm thổ phỉ chặn đường, kỵ thương ghim vào thân xác lũ thổ phỉ, hất chúng lên cao bay về phía sau. Ngựa không dừng vó, cứ tiếp tục lao qua, đao thương sáng loáng vung lên từng đợt, đầu lâu bay tứ tung…Chưa hết nhịp thở, kỵ binh đã đục qua đoàn thổ phỉ bạc nhược, tiếp tục tiến sâu vào trong, không ai bị chết hay hất văng khỏi ngựa, giáp sắt đã cản hết lại, chỉ có ngựa là bị xây xát nhẹ không đáng kể.

Một cách dễ dàng, kỵ binh tinh nhuệ làm thịt hơn trăm tên thổ phỉ cả gan chặn đường, không ai trốn thoát. Đoàn kỵ binh chạy qua, mặt đất nhầy nhụa máu, thịt nát cùng nội tạng. Không tiếng rên xiết vì tất cả đã bị vó ngựa dẫm nát, đâu đó xung quanh vệ đường dăm ba cái đầu lâu bị chém văng qua là còn có vẻ nguyên vẹn…..

“Phập….Aaaaaa…..Cứu với, cứu tôi với.”


Bộ binh chỉ sau ít phút đã chạy tới nơi kỵ binh vừa giao tranh, bất ngờ, từ hai bên nhà tên bắn ra tua tủa, không ít quan binh không đề phòng bị tên ghim đầy người, đa số là lính mới, chủ quan, còn lính cũ, cẩn thận từng bước, khiên lúc nào cũng nâng lên trước ngực, sẵn sàng che chắn, dẫu có bị trúng tên cũng không vào chỗ yếu hại. Lũ lính mới trước còn chê lính cũ nhát gan, nay tên nào không nằm dưới đường gào khóc thì co rúc sau tấm khiên như chuột sợ vỡ đồ, bị doạ sợ vỡ mật.

“Tản ra hai bên đường….Đừng đứng im đấy. Làm bia cho nó bắn à.”

“Muốn chết à. Nhanh. Dạt sang hai bên.”

Đám lính cũ thiện chiến, kinh nghiệm đầy mình gào thét chửi bới bọn tân binh, làm chúng định thần lại, chứ không thì chúng không biết xoay sở ra sao, làm mồi cho cung thủ mất.

“Theo tao, nhanh! Vào giết hết bọn cung thủ này.”

Ngay lập tức một nhóm quan binh phá tường mà đi, lao vào hẻm nhỏ, nơi mấy tên thổ phỉ đang đứng lắp tên rồi bắn tới tấp về phía quan binh.

“Giết!!!!”

“AAAAAA….”

Chiến đấu đường phố chính thức khai mạc, mặc dù đây cũng không hẳn là đường phổ. Trại phỉ hơn nghìn người, trừ khu nhà kho cùng khu thủ lĩnh ở thì nhìn chung giống một ngôi làng, không quy hoạch gì,nhà xây vô tội vạ, ngõ hẻm nhiều vô số, cứt đái khắp nơi đều là. Cung thủ từ những con hẻm tối tốp năm tốp ba bắn nén quan binh, trừ lần đầu bỡ ngỡ thương vong nhiều ra, về sau thương vong ngày càng ít, tân binh đã học được khôn, không liều lĩnh, lơi lỏng cảnh giác nữa. Trận chiến giờ chuyển sang giáp lá cà, khắp nơi đều từng nhóm từng nhóm chém giết lẫn nhau. Quan binh một bên người đông thế mạnh, trang bị tinh lương, thổ phỉ liều mạng không sợ chết, điên cuồng chống trả. Trận chiến càng ngày càng kịch liệt, nhưng với nhân số áp đảo, quan binh dần đẩy quân phỉ về phía sâu trong trại, thổ phỉ buộc phải co cụm lại với nhau để phòng thủ.

Về phía kỵ binh, kỵ binh xung phong theo trục đường chính, quét sạch mọi thứ cản trước mặt, lao thẳng về phía trung tâm, như vậy mới phát huy hết sức mạnh của kỵ binh được. Nếu dừng ngựa lại chiến thì dễ bị xa lầy, bị bộ binh vây quanh và trở thành bia ngắm cho cung thủ.

Thuỷ Quỷ dẫn theo mấy chục thân tín mang theo tài vật chạy nhanh ra bến tàu sau trại không ai hay biết, tất cả số thổ phí hải tặc đều đã lao lên phía đầu trại chém giết với quan binh rồi.

Bến tàu, xa xa, 5 thuyền lưỡng phúc lớn đậu ở đó, 3 thuyền cũ kỹ còn 2 cái thì có vẻ khá mới. Thuyền đều được trang bị buồm mành, có thể đi biển xa, dĩ nhiên, là vùng biển như Thái Bình Dương rồi, ra mấy biển sóng to gió lơn như Đại Tây Dương thì hơi đuối. Thấy thuyền vẫn ở, Thủy Quỷ cũng yên dạ phần nào, chỉ cần lên thuyền chạy ra biển là sống, hắn mang theo vài chục người, thao tác được một con thuyền, tốt nhất là thuyền Tàu vừa cướp tháng trước, to mới nhất, có thuyền có người không lo chết đói. Nhớ ngày xưa hắn cùng mấy thằng em dựa vào con thuyền đánh cá rách kiếm ăn, lúc đấy đừng nói thuyền lưỡng phúc, chỉ cần có cái mông đồng nho nhỏ là thoả mãn lắm rồi.

Đang lúc chạy nhanh gần đến thì…

“Phiuuuuu….phập...phậppp….aaaaaa”

Tên bắn tới tấp vào đám người Thủy Quỷ, vài tên ngã xuống vũng máu, kêu la đau đớn, vài tên khác bị bắn trúng chỗ hiểm, chết ngay, nằm im lìm.

“Anh em cẩn thận, có quan binh mai phục.”

Từ phía thuyền lưỡng phúc, hàng chục quan binh từ đâu bỗng xuất hiện đứng trên sàn tàu, căng cung bắn chan chát về phía đám Thủy Quỷ. Trên chòi cao, cũng có quan binh bắn tên xuống đám hắn.


“Mịa, mấy thằng gác chết đi đâu hết rồi!!!!”

Rầm…..

Như trả lời hắn, hai cái xác từ trên tháp canh cao ném xuống. Đây chính là mấy tên gác ở đây, tên xuyên thủng đầu, chết không thể chết lại được nữa.

“Lùi về sau! Nhanh! Kiếm đường khác chạy.”

Rầm rập….

Giết…..

Mặt đất run rẩy theo từng nhịp vó ngựa, Đại Hải dẫn theo kỵ binh từ trong trại chạy đến, xông thẳng về phía lũ hải hải tặc đang tìm đường trốn. 3 nhịp hô hấp, kỵ binh đã đến gần, Thủy Quỷ thậm chí ngửi thấy cả mùi mồ hôi của ngựa, nhìn thấy vết máu còn bám trên thân ngựa. Chẳng để hắn chờ lâu,một thanh đại đao xé gió mà đến, nhằm ngay cổ gã. Kinh hồn táng đảm, Thủy Quỷ vội vàng giơ song đao lên chặn. Nhưng hắn quá ngây thơ rồi.

Chengggg

Đao ma vào đao toé lửa,lực xung kích mạnh đến nỗi làm hai tay như muốn gãy rời, lồng ngực bực tức, bức nối, cuống họng ngòn ngọt….

Oaaaaaa…

Thuỷ Quỷ phun một miệng máu, bay thẳng ra sau, nằm đó bất động. Cả người vô lực, tay chân như đứt gãy, lồng ngực như bị đạp vỡ. Nếu là thủy chiến, hắn may ra có thể chống đỡ được Đại Hải mà tìm đường lui thân, nhưng bộ chiến thì không có cửa. Lại còn là bộ binh chống kỵ binh xung phong nữa, kỵ binh theo đà ngựa, lực chém tăng lên không biết bao lần, chỉ hất nhẹ tay cũng đủ bay đầu quân địch, có khi còn không cần hất, chỉ cần giữ đao cũng đủ….chớ nói chi đến phát chém mạnh của Đại Hải.

Sau lưng là địch, trước mặt cũng là địch, lũ hải tặc tiến thoái lưỡng nan, đợi đến khi kỵ binh chạy đến thì mọi chuyện cũng kếtt thúc. Chỉ qua một nhịp thở, không một tên giặc nào còn đứng, máu tươi nhuộm đẫm cát vàng, dưới ánh nắng sớm hiện lên thứ màu ma mị…...Lúc này đây, cuộc chiến coi như đã kết thúc!




Bình Luận (0)
Comment