Ăn cơm xong Lý Thiên Hữu ngồi xe buýt trở về tập đoàn Lâm thị, nàng mỉm cười chào hỏi em gái mắt to trước đài, hai ngày nay ở bên người Lâm Bắc Thần cùng ra cùng vào cũng coi như lăn lộn quen mặt, nàng trực tiếp đến văn phòng Lâm Bắc Thần tầng 25, thư ký tiểu thư cũng sẽ không ngăn cản.
“Lý tiểu thư hảo!” Thư ký Vương Kỳ mỉm cười chào hỏi với Lý Thiên Hữu.
“Nhĩ hảo!” Lý Thiên Hữu mỉm cười nói.
“Lâm tổng đang có bằng hữu ở!” Vương Kỳ nhìn Lý Thiên Hữu muốn gõ cửa nhanh chóng nói rằng.
“Ồ?” Lý Thiên Hữu chờ câu sau của nàng ta.
“Cô đã gặp qua, bạn trai Lâm tổng.” Vương Kỳ dáng vẻ tựa hồ có lời gì muốn nói.
Lý Thiên Hữu buông tay đang chuẩn bị gõ cửa, đi tới trước bàn công tác của Vương Kỳ. ''Cô có việc?'' nàng lôi cái ghế ngồi ở bên cạnh Vương Kỳ.
“Ách, tôi, tôi muốn hỏi một chút chuyện tình của Trần Thần.” Vương Kỳ tựa hồ có chút thẹn thùng, thanh âm biến nho nhỏ.
“Đội trưởng? Đội trưởng chúng tôi làm sao vậy?” Lý Thiên Hữu cấp tốc suy đoán, hai ngày trước gọi điện thoại cho đại đội đội trưởng còn hỏi nàng đưa thư chưa, không có gì vấn đề chứ!
“Không có làm sao, tôi chính là muốn hỏi một chút tôi nên liên hệ với cô ấy thế nào?” Mặt Vương Kỳ ửng đỏ, con mắt nhấp nháy nhấp nháy nhìn Lý Thiên Hữu.
“Bộ đội các cô không có điện thoại sao?” Vương Kỳ nhìn Lý Thiên Hữu kỳ quái nhìn bản thân lại bồi thêm một câu
“Điện thoại là có, thế nhưng chúng tôi có kỷ luật, không thể tùy tiện tiếp điện thoại. Chúng tôi đều cố định thời gian có thể ra bên ngoài gọi điện thoại, điện thoại đại đội chỉ có gia thuộc biết, hơn nữa không có sự tình trọng yếu không được tùy tiện tiếp điện thoại.” Lý Thiên Hữu nhìn Vương Kỳ một mặt bất đắc dĩ còn nói “Cô có thể viết thư cho đội trưởng, bất quá chúng tôi ở trong núi lớn, thời gian sẽ tương đối dài.” Lý Thiên Hữu nhớ tới em gái viết thư cho nàng một tháng có thể nhận được cũng rất không tệ.
“Nha, cảm ơn cô.” Vương Kỳ cắn môi dưới thành khẩn nói
“Không khách khí, nếu như cô có chuyện gì tìm đội trưởng nói, cô cho tôi biết điện thoại của cô, tôi có thể chuyển lời nàng!” Nàng muốn tìm đội trưởng vẫn là rất dễ dàng.
“Không cần, tôi không có việc gì.” Vương Kỳ liên tục lắc đầu, “Thực sự!” Nói xong chính mình còn trịnh trọng gật đầu.
Lý Thiên Hữu buồn cười nhìn Vương Kỳ, đứng dậy đi hướng văn phòng Lâm Bắc Thần.
Lý Thiên Hữu tiến vào văn phòng Lâm Bắc Thần, Lâm Bắc Thần ngẩng đầu nhìn nàng một cái không nói gì, Dương Tử Long đang ngồi trên sô pha xem báo chí. Lý Thiên Hữu nhìn đồng hồ, không lâu nữa tan tầm, có lẽ bạn trai người ta tới đón rồi. Đón nhận ánh mắt Dương Tử Long tìm tòi, gật đầu một cái, xem như là chào hỏi.
Dương Tử Long vô cùng kinh ngạc nhìn cô bé tiến vào, một thân đồ thể thao xám trắng có vẻ cực kỳ sức sống, đi trên đường sống lưng ưỡn lên thẳng tắp, trên mặt mang nụ cười nhè nhẹ, tóc ngắn gọn gàng phối hợp với gương mặt mềm mại trái lại thêm phần anh khí. Cả người thoạt nhìn sạch sẽ thanh tú, nhưng thật ra như một sinh viên chưa tốt nghiệp. Dương Tử Long hoàn toàn không có nhận ra Lý Thiên Hữu, cũng khó trách, ngày đó Lý Thiên Hữu võ trang đầy đủ trên mặt lại thoa màu điều, chắc chắn Dương Tử Long vô luận như thế nào cũng không thể đem cô bé sạch sẽ gầy yếu này nghĩ thành bộ đội đặc chủng thời gian chớp mắt là có thể lấy mạng người. Hắn nhìn một chút Lâm Bắc Thần từ khi mình đến hầu như không nói câu nào, lại nhìn một chút Lý Thiên Hữu ngồi đối diện mình, người ta chào hỏi xong sau đó thì hoàn toàn không nhìn mình. Hắn nghĩ không ra, hai người này rốt cuộc là quan hệ gì? Làm sao có một hình thức ở chung như thế, đều không nói chuyện. Cô bé đó đi vào Lâm Bắc Thần một câu chào hỏi cũng chưa từng nói, Dương Tử Long biết Lâm Bắc Thần không thích tiếp xúc với người khác, bình thường thanh lãnh quen rồi, cô bé này cũng không nói chuyện trực tiếp ngồi đây xem tạp chí, hắn suy nghĩ nói hai câu, mà người ta căn bản cũng cũng không có ý phản ứng hắn.
Lý Thiên Hữu theo hai người đi tới một nhà hàng Tây, nàng thoáng hơi nhíu mày, nét mặt không có biểu tình gì, nhưng trong lòng đã có chút khó chịu. Không phải nàng chưa từng ăn cơm Tây, bộ đội đặc chủng như bọn họ, mọi thứ đều phải nắm giữ, chỉ là nàng chưa từng tới phòng ăn cơm kiểu Tây bao giờ, cũng không thích ăn cơm Tây. Nhìn Lâm Bắc Thần bên cạnh chăm chú xem thực đơn, Dương Tử Long vẫn luôn ân cần không ngừng. Nàng lại có loại xung động muốn chạy trốn.
Sau khi Dương Tử Long điểm món ăn cho mình và Lâm Bắc Thần, tìm tòi nghiên cứu nhìn Lý Thiên Hữu, đến bây giờ tính danh người ta hắn còn không biết đây. Hắn lại nhìn một chút Lâm Bắc Thần, Lâm Bắc Thần cũng nhìn Lý Thiên Hữu, “Thích ăn cái gì?” Ngữ khí như trước lành lạnh.
Lý Thiên Hữu thấy hai người đều nhìn bản thân, ngay cả nhân viên phục vụ cũng nhìn mình, nhất thời có chút mất tự nhiên, nàng ưỡn thẳng sống lưng, cười khổ quay về nhìn Lâm Bắc Thần.
“Mang cho nàng một phần giống tôi.” Lâm Bắc Thần cũng không nói nhiều, trực tiếp gọi nhân viên phục vụ lên món.
Lý Thiên Hữu nhìn tảng thịt bò trước mặt, chậm chạp không hề động thủ, trong đầu nàng đột nhiên nhớ lại tràng cảnh lúc đặc huấn huấn luyện viên để cho bọn họ ăn thịt bò sống, nhìn trong đĩa thịt bò tám phần chín, một điểm muốn ăn cũng không có.
“Tôi không biết uống rượu.” Lý Thiên Hữu nhìn Lâm Bắc Thần rót ly rượu đặt ở bên tay nàng, nói rằng.
“Rượu đỏ không sao đâu, không mạnh lắm.” Lâm Bắc Thần nói
“Thế nhưng chúng tôi có kỷ luật.” Lý Thiên Hữu kiên trì
Lâm Bắc Thần vừa nghe nàng nói lời này lập tức mặt đen lại, đứa nhỏ này như thế nào chết tâm nhãn đây, nghỉ ngơi tại nhà, còn luôn luôn kỷ luật kỷ luật. Ánh mắt cô sắc bén nhìn lướt qua Lý Thiên Hữu lạnh lùng nói: “Hiện tại cô đang nghỉ, không ai quản cô, lại không bảo cô uống nhiều.” Lý Thiên Hữu nhìn gần nửa ly rượu đỏ, nâng lên một hơi mà vào. Lâm Bắc Thần giật mình nhìn vẻ mặt của nàng, toàn bộ một chiến sĩ hùng hồn hy sinh, quả thực hết chỗ nói rồi.
“Bắc Thần, em còn không có giới thiệu, vị này chính là?” Dương Tử Long nhìn Lâm Bắc Thần thỉnh thoảng giúp Lý Thiên Hữu gắp thức ăn, tuy rằng mặt không có biểu tình gì, thế nhưng phần cẩn thận tỉ mỉ kia là đủ thấy, hắn nghĩ, làm bạn trai cô nhiều năm như vậy cô cũng chưa từng đối với mình như thế.”Nhĩ hảo, tôi là Lý Thiên Hữu. Chúng ta đã gặp qua.” Không đợi Lâm Bắc Thần nói Lý Thiên Hữu liền tự mình giới thiệu, nói xong còn ngọt ngào cười với Dương Tử Long.
“Tôi là Dương Tử Long, là bạn trai Bắc Thần.” Dương Tử Long giống như khoe khoang nói.
“Tôi biết.” Lý Thiên Hữu trong miệng nhai thịt bò mơ hồ không rõ nói.
“Chúng ta đã gặp qua? Bắc Thần vì sao anh không nhớ rõ lúc nào có gặp qua bé gái này.” Dương Tử Long hỏi Lâm Bắc Thần.
“Ách, “ Lý Thiên Hữu vừa nghe Dương Tử Long nói mình bé gái, thiếu chút nữa nghẹn chết. Nàng hơi híp mắt trừng liếc mắt Dương Tử Long, tức giận nói rằng: “Ai là bé gái? Tôi 21 rồi.”
“Nàng là lính, chính là bộ đội lần trước cứu chúng ta.” Lâm Bắc Thần trong lòng cười Lý Thiên Hữu phản ứng, vốn là so với chúng ta nhỏ rất nhiều nha.
“A?” Dương Tử Long bắt đầu tinh tế quan sát Lý Thiên Hữu, hắn đã thấy thân thủ quân ngũ tham gia trợ giúp kia, người bắt bọn hắn lợi hại như vậy nguy hiểm như vậy, giết vài tên vũ cảnh. Thế nhưng ra sơn động, chính mình còn không có hiểu chuyện gì xảy ra, mở đầu bên trong một trận cách cách tiếng súng qua đi bản thân đã được cứu. Cô gái văn tĩnh này cùng đám chiến sĩ như sói kia? Có thể là một người sao?
Một hồi giật mình qua đi, Dương Tử Long nhìn hai nữ nhân từ đầu đến cuối không coi mình là chuyện to tát, rất là bất đắc dĩ, vì sao luôn luôn bị coi nhẹ.
“Bắc Thần, lão đầu trong khoảng thời gian này nhắc mãi bảo chúng ta kết hôn đây!” Dương Tử Long bắt đầu thiết nhập chủ đề.
“Nếu như không xảy ra chuyện này chúng ta cũng là tháng sau kết hôn, chuyện này cũng giải quyết gần đủ rồi, ngày cưới sẽ không cần kéo dài chứ?” Dương tử long thấy Lâm Bắc Thần không đáp lời còn nói thêm.
“Hiện tại thực nhiều việc, sau này hãy nói đi.” Lâm Bắc Thần không nhịn được nói.
“Em xem chúng ta cũng sắp 30,“ hắn nhìn một chút Lý Thiên Hữu cúi đầu chăm chú ăn nói tiếp: “Hơn nữa hiện tại em ở một mình tất cả mọi người đều lo lắng, khi kết hôn chúng ta ở cùng một chỗ anh cũng dễ dàng tại mọi thời khắc đều bồi tiếp em!” Dương Tử Long thả nhẹ thanh âm, như là sợ Lý Thiên Hữu nghe thấy.
“Sau này hãy nói, đều không phải đã bàn tốt năm nay không đề cập tới chuyện kết hôn sao?” Lâm Bắc Thần thanh tuyến giương lên, ngữ khí càng băng lãnh. Đối với lời Dương Tử Long nói không hề lay động một điểm, hiện tại cô suốt ngày hốt hoảng lo sợ, nào có tâm tư kết hôn.
“Thế nhưng..”
“Được rồi, ngày hôm nay không nói cái này.” Lâm Bắc Thần khoát tay áo cắt đứt lời Dương Tử Long, không cho hắn tiếp tục, bên cạnh còn ngồi Lý Thiên Hữu đây, cô không muốn cùng Dương Tử Long bôi mực.
Mấy người ăn xong cơm, Dương Tử Long đề nghị đi quán bar ngồi một chút, bị Lâm Bắc Thần từ chối, lý do là cô mệt mỏi muốn sớm chút trở về nghỉ ngơi. Dương Tử Long đưa Lâm Bắc Thần trở lại, thấy Lý Thiên Hữu cũng chui vào xe.
“Lý tiểu thư, nhà cô ở đâu, tôi đưa cô về trước.” Dương Tử Long vừa quay đầu xe đi ra vừa hỏi Lý Thiên Hữu
“Không cần, cô ấy ở nhà của em.” Lâm Bắc Thần ngồi ở vị trí phó lái xe nói rằng
“Ở nhà em?” Dương Tử Long lại lấy làm kinh hãi, khi nào thì quan hệ của Lâm Bắc Thần cùng cô lính này tốt như vậy? Chính là Tiết Dao Dao bằng hữu tốt nhất của Lâm Bắc Thần bình thường cũng không thể nào tới nhà cô qua đêm, tính cách Lâm Bắc Thần thanh lãnh không nói thậm chí được tính là có khiết phích. Cho dù là mình, hai người cùng một chỗ nhiều năm như vậy, năm trước hai người phát sinh quan hệ sau, Lâm Bắc Thần chưa từng ở trong nhà hắn, nếu như hai người muốn chuyện này, đều là mình đến nhà cô, còn luôn ở khách phòng nhà cô, lúc xong việc Lâm Bắc Thần tiến phòng tắm, trở về phòng của bản thân, đây là kiên trì. Hắn nghi hoặc nhìn Lý Thiên Hữu ngồi sau xe không nói lời nào, lại nhìn về phía Lâm Bắc Thần.
“Ừ, nàng sẽ ở một đoạn thời gian.” Nói xong Lâm Bắc Thần liền bày ra một bộ tư thái chớ cùng ta nói chuyện.
Lý Thiên Hữu nhìn ngoài cửa sổ, nghe đôi tình lữ này đối thoại, hoàn toàn không có ý tứ muốn nói chuyện. Chỉ nói thầm trong lòng, Lâm Bắc Thần này xem ra với ai đều như nhau, ngay cả bạn trai cô cũng không ngoại lệ. Nàng nhịn không được liếc nhìn gò má Lâm Bắc Thần, cô tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt lại, không có bất luận biểu tình gì. Lý Thiên Hữu nghĩ, nữ nhân này thật đúng là cao ngạo, nhìn Dương Tử Long áo mũ chỉnh tề, coi như là tuấn tú lịch sự, mà ở trước mặt Lâm Bắc Thần nói cũng bị mất sức lực, một bộ sắc mặt tiểu thái giám. Yêu đương với nữ nhân như vậy nhất định mệt chết đi?
Tới dưới nhà Lâm Bắc Thần rồi, Dương Tử Long rất bất hạnh bị nữ vương đại nhân đuổi đi, cũng không đi lên nhà. Hai người một trước một sau vào cửa, Lý Thiên Hữu nhìn gia cụ trang trí có chút luống cuống ngồi ở trên sô pha, mà Lâm Bắc Thần ném câu, “Cô tùy ý.” Trực tiếp tiến lên lầu.
Lý Thiên Hữu quan sát hoàn cảnh xa lạ xong xuôi sau đó bắt đầu quấn quýt những vấn đề mới, nàng phải làm sao nói với Lâm Bắc Thần chuyện cô cô muốn gặp cô đây? Cô công tác bận rộn như vậy, coi như cô là có thời gian, nàng nên mở mồm ra sao đây? Nói thẳng ' Cô cô tôi muốn gặp cô.' thế nhưng vô duyên vô cớ gặp cô để làm chi a? Cũng không thể nói cô cô nàng lo lắng cô là người xấu, muốn nghiệm chứng một chút đi. Phỏng chừng sau khi nói như vậy, Lâm Bắc Thần sẽ một dạng giống Dương Tử Long đem nàng trở thành bé gái còn cần gia trưởng trông nom. Lý Thiên Hữu dùng tay xoa xoa huyệt thái dương, thật đúng là phiền phức.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: buổi tối nhiều việc, canh chậm...
Cảm tạ mọi người hoa hoa, yêu chết tát hoa đồng học. Lặn xuống nước đira mạo một phao..