Phục Kích Ái

Chương 40

Nhìn Từ quản lí đi ra ngoài, Lâm Bắc Thần đưa tay lên xoa xoa huyệt thái dương, cô liếc nhìn Lý Thiên Hữu vẫn an tĩnh ngồi ở trên sô pha. Lúc này Lý Thiên Hữu chăm chú xem báo chí như trước, tựa hồ chuyện vừa xảy ra trong phòng cũng không có một chút ảnh hưởng đối với nàng.

Lâm Bắc Thần thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn Lâm Khả Phàm vẫn đứng ở trước bàn làm việc của mình. Đối phương nghiêm mặt, một chút ý tứ muốn rời khỏi cũng không có.

“Còn có việc sao?” Ngữ khí của cô đã không có nồng đậm mùi thuốc súng vừa nãy, mặc kệ sự tình khiến cô phát điên cỡ nào, thế nhưng đều không có một chút quan hệ tới Lâm Khả Phàm, cô không thích giận chó đánh mèo người khác.

“Bắc Thần, em phải lựa chọn tin tưởng tôi.” Lâm Khả Phàm nghiêm túc nhìn Lâm Bắc Thần, vẻ mặt thẳng thắn thành khẩn nói.

Lâm Khả Phàm biết, mặc dù thân phận như Lâm Bắc Thần, nếu muốn chân chính ở Lâm thị cắm rễ cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy. Đó không quan hệ Lâm Bắc Thần ở lại Lâm thị bao nhiêu năm, mà là phải xem thủ đoạn của cô có đủ hay không. Bây giờ hắn còn không biết nhân mạch của Lâm Bắc Thần tại Lâm thị đến tột cùng như thế nào, có điều xem ngay chuyện trước mắt, Lâm thị đang có kẻ không quá an phận. Mặc kệ chuyện lớn chuyện nhỏ chỉ cần có người ồn ào, Lâm Bắc Thần sẽ phiền phức không ngừng. Hắn muốn giúp Lâm Bắc Thần, hắn muốn nói cho người mà hắn luôn coi như em gái này, Lâm Khả Phàm hắn có thể tín nhiệm được.

Lâm Bắc Thần có chút kinh ngạc nhìn Lâm Khả Phàm, nghe hắn hỏi, ở trong lòng cười nhạt.'Hừ', không hổ là người gia gia dạy dỗ, cô còn chưa có nửa điểm biểu hiện ra cái gì, đã bị Lâm Khả Phàm một câu nói toạc ra. Cô ghét tình trạng như vậy, hiện tại cô không cần Lâm Khả Phàm bày tỏ thái độ, bất luận hắn nói cái gì, nói như thế nào, cô đều sẽ không tin tưởng, tối thiểu hiện tại cô tuyệt đối sẽ không lựa chọn tin tưởng Lâm Khả Phàm.

“Anh đang nói cái gì vậy? Anh vừa tới công ty tất cả đều còn cần quen thuộc, có cái gì không rõ hoặc muốn lý giải, trực tiếp tìm Trương phó tổng là được. Đương nhiên, anh cũng có thể trực tiếp tới tìm tôi. Tôi rất hi vọng anh có thể mau mau bắt đầu nghiệp vụ của công ty, tôi cũng không cần bận rộn như thế nữa.” Lâm Bắc Thần treo lên nụ cười nhạt trên mặt, cô đây là đang cùng Lâm Khả Phàm giở giọng, đối với Lâm Khả Phàm, cô không biểu hiện cũng không giải thích, để hắn chậm rãi lý giải thôi.

“Anh cũng thấy, giờ tôi bận bịu thời gian chiêu đãi bằng hữu cũng không có, chẳng những để người ta qua một bên, còn muốn khiến cho người ta chê cười.” Nói xong cô bất đắc dĩ liếc nhìn Lý Thiên Hữu ngồi ở trên sô pha.

Lý Thiên Hữu nghe Lâm Bắc Thần nói, ngẩng đầu lên. Nàng thẳng thẳng thân thể, hướng hai người đang nhìn qua nở nụ cười. Lòng thầm nghĩ, 'Lâm Bắc Thần thật đúng là Lâm Bắc Thần! Mấy ngày hôm trước nàng ở văn phòng của Lâm Bắc Thần ngồi xuống chính là nửa ngày, cũng không thấy chị ấy có ý tứ muốn bớt thời giờ bồi mình.'

Hiển nhiên Lâm Bắc Thần nói chỉ dùng để qua loa tắc trách với nam nhân trước mắt này, a! Lý Thiên Hữu nở nụ cười trong lòng, người trên thương trường tâm trí phức tạp đáng sợ, hai người mặt đối mặt, rõ ràng từng người mang ý xấu riêng còn muốn làm bộ rất khiêm tốn. Thật đúng là đủ mệt...Lúc này Lâm Bắc Thần cũng đang thầm cười nhạo chính mình ngây thơ, quả nhiên là không thể quá lòng dạ đàn bà, nên tới đều phải tới, mặc kệ ngươi muốn lảng tránh thế nào đều là vô ích, xem ra cô còn chưa đủ nhẫn tâm..

Nhưng lần này sẽ không, cô là tổng tài Lâm thị, nên loại bỏ thì phải loại bỏ, nếu như điều đó cũng làm không được cô còn lấy cái gì đi bảo vệ sản nghiệp Lâm gia to lớn như vậy.

Bọn họ không phải muốn chơi sao? Mọi người như vậy thì cùng nhau chơi được rồi, không quan tâm chơi bao lớn, Lâm Bắc Thần tiếp tới cùng là được.

“Lâm tổng yên tâm, tôi nhất định sẽ tận tâm tận lực công tác.” Lâm Khả Phàm nhìn thái độ của Lâm Bắc Thần đối với mình, hắn có chút bất đắc dĩ. Hắn thế nào sẽ không biết đây là Lâm Bắc Thần không tín nhiệm hắn. Nhưng đó cũng không thể hoàn toàn trách Lâm Bắc Thần, sau khi xảy ra sự việc như thế, nói vậy bây giờ Lâm Bắc Thần cho dù cả gia gia ruột của cô cũng sẽ không hoàn toàn tin tưởng đi?

“Lâm tổng, tôi nghĩ Từ quản lí đó có chút vấn đề. Tối hôm qua công trình thành phố X bên kia phát sinh chuyện tình lớn như vậy, nếu như đổi là người thường, phải là nên ở lại thành phố X trông coi. Ông ta cần phải suốt đêm chạy tới sao? Cho dù là muốn hội báo tình huống vậy cũng không cần tự mình đi một chuyến chứ? Vả lại, trước khi sự tình còn chưa có giải quyết, vì sao ông ta đã vội vã tới tổng bộ, đó không phải là tự tìm phiền phức sao?” Lâm Khả Phàm nghiêm túc nhìn mắt Lâm Bắc Thần phân tích nói.

“Vẫn là đề phòng chút đi, có phòng bị dù sao cũng không phải chuyện xấu.” Lâm Khả Phàm thấy Lâm Bắc Thần không nói lời nào liền nói tiếp, “Nếu như không có gì phân phó, tôi đi ra ngoài trước.” Dù sao hắn nói ra ý nghĩ trong lòng mình, nên nói hắn đã nói xong, về phần Lâm Bắc Thần có tin hắn hay không vậy cũng không phải hắn có thể chi phối được. Lâu ngày mới rõ lòng người, vạn sự cũng gấp không được.

“Anh đi làm đi, có việc tôi sẽ gọi anh.” Lâm Bắc Thần nhàn nhạt nói.

Bây giờ trong đầu cô tất cả đều là chuyện công trình, trước mặc kệ là ai ở sau lưng dùng ám chiêu, hiện tại việc cấp bách là phải giải quyết làm sao có thể tốc độ nhanh nhất để công trình tiếp tục tiến hành thuận lợi, bằng không tổn thất lần này đúng là rất lớn.

Nghe Lâm Bắc Thần nói, Lâm Khả Phàm hơi hướng cô cung kính khom người, sau đó lại lễ phép gật đầu với Lý Thiên Hữu, mới lui ra ngoài.

Lý Thiên Hữu mỉm cười nhìn theo Lâm Khả Phàm ra cửa, nàng cong khóe miệng. Tuy Lâm Khả Phàm nhìn qua là một người trầm mặc ít lời, nhưng cũng coi như là một người có thể vững tâm. Ít nhất đối với Lâm Bắc Thần hắn hẳn là một người đáng giá tín nhiệm, ánh mắt người chuyên bán đứng tâm người, lúc Lâm Khả Phàm nói chuyện ánh mắt nhìn Lâm Bắc Thần là có thể nhìn ra hắn nói những lời này là xuất phát từ chân tâm.

Lý Thiên Hữu quay đầu lại nhìn Lâm Bắc Thần như có đăm chiêu, lúc này Lâm Bắc Thần lại bắt đầu nhìn chằm chằm máy vi tính không biết đang nhìn cái gì, lông mày nhíu chặt, vẫn là vẻ mặt băng lãnh nghiêm túc.

Xem ra sự tình còn chưa có kết thúc, không ngờ phiền phức thật đúng là từng món tìm tới cửa. Lý Thiên Hữu bất đắc dĩ nghĩ, cuộc sống của kẻ có tiền xem ra cũng không phải như ý như vậy...”Bắc Thần, em có việc đi ra ngoài một lát, trước tiên chị bận, lát nữa em sẽ trở lại tìm chị.” Lý Thiên Hữu đặt gọn báo chí, đứng lên đi tới bên người Lâm Bắc Thần cúi người nhìn cô.

Lâm Bắc Thần chuyển đầu nhìn Lý Thiên Hữu, chần chờ một chút, xoay người cầm lấy túi của mình, lấy ra chìa khóa xe.”Lái xe của chị đi, đưa chìa khóa xe của Dao Dao cho chị, chốc nữa cậu ấy đến lấy xe.”

“Không cần, em không cần lái xe.” Lý Thiên Hữu từ trong túi quần quân đội móc ra chìa khóa xe của Tiết Dao Dao đặt ở trên bàn làm việc, nàng thoáng chần chờ, liền cong người thân cận Lâm Bắc Thần, ở khóe môi cô hôn một cái.

“Đừng quá mệt mỏi, sự tình luôn luôn sẽ giải quyết.” Nói xong an tâm cười với cô, liền đi ra ngoài.

Lâm Bắc Thần ngẩng đầu nhìn theo Lý Thiên Hữu ra cửa, trước mắt cô còn ánh lại gương mặt đạm cười của Lý Thiên Hữu, còn có bên môi xúc cảm âm ấm mềm mềm, khiến lòng cô xẹt qua một dòng nước ấm...

Lý Thiên Hữu rời khỏi văn phòng của Lâm Bắc Thần, bước nhanh tiến vào thang máy. Nàng thu hồi khuôn mặt tươi cười, vẻ mặt như có đăm chiêu. Đi vào thang máy chuyên thuộc về quản lý cấp cao tầng 25 rất nhanh đã xuống tầng một, nàng đi ra thang máy liền thấy đàn ông trung niên tây trang giày da vừa lúc đi vào cửa xoay tròn, Lý Thiên Hữu nhìn trái phải một chút không nhanh không chậm đi theo.

Nam nhân đó cũng không phải người khác, chính là Từ quản lý vừa nãy ở văn phòng của Lâm Bắc Thần. Hắn nói chuyện điện thoại xong lại đi tới bộ hành chính một chuyến, hiện tại đang chuẩn bị đi sân bay, bay chuyến bay nửa giờ sau trở về thành phố X.

Từ quản lí ra cửa xoay tròn liền đi tới phía xe của mình, lúc này hắn cách xe cũng không đến 500 mét, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng nữ sinh kêu lớn, như là đang gọi người nào, Từ quản lí cũng không có lưu ý, bây giờ trong đầu hắn tràn đầy nhân dân tệ, căn bản vô tâm bận tâm cái khác.

Lúc Từ quản lí cách xe còn chưa tới 200 mét, hắn đột nhiên cảm giác bị người mạnh mẽ va vào, bởi vì hắn không kịp đề phòng lập tức mất cân bằng hướng phía trước ngã xuống.

“Cẩn thận.” Lý Thiên Hữu phản ứng nhanh chóng nâng dậy Từ quản lý sắp ngã xuống.

Từ quản lí đứng vững thân thể, nhíu chặt mày nhìn nữ nhân mặc quân trang trước mắt này. Đầu hắn cấp tốc hiện lên tràng diện vừa nãy tại văn phòng của Lâm tổng, người trước mắt đúng là binh lính ngồi trên sô pha ở văn phòng của Lâm tổng. Làm sao thoáng một hồi nàng đã xuống lầu rồi?

“Cảm tạ.” Nghĩ vậy, Từ quản lý vốn định phát hỏa lập tức đổi lại bộ mặt nho nhã lễ độ.

“Xấu hổ rồi, tôi vừa gọi bằng hữu, quá sốt ruột, thiếu chút nữa đụng ông ngã. Thực sự xấu hổ.” Lý Thiên Hữu vẻ mặt áy náy nói với Từ quản lí, vừa nói nàng còn vừa chỉ vào phía trước, ý bảo Từ quản lí nhìn phía trước cách đó không xa, ở đó đang có một cô gái bước nhanh đi phía trước.

“Không sao, cũng không phải cô cố tình, nhanh đi tìm bằng hữu đi, nếu không đuổi theo người ta liền qua đường cái rồi.” Từ quản lí hảo tính tình nói, hắn gật đầu với Lý Thiên Hữu, xoay người một lần nữa đi tới phía xe.

Lý Thiên Hữu cũng không dừng lại lâu đuổi theo phương hướng cô gái đi phía trước...

Lý Thiên Hữu đứng ở đường cái đối diện, nhìn Từ quản lí lái xe đi xa, như cười nhạo hắn, 'Hừ', muốn đấu cùng nữ nhân của nàng, cho ngươi chết như thế nào cũng không biết. Lý Thiên Hữu coi thường nghĩ...

Làm xong việc, Lý Thiên Hữu thoáng nhìn đồng hồ quân dụng trên cổ tay, rời khỏi văn phòng của Lâm Bắc Thần cũng chỉ mới gần mười phút, nàng suy nghĩ một chút, liền ung dung bước về phía một siêu thị cách đó không xa.

Lý Thiên Hữu đi tới siêu thị đẩy xe mua sắm lên lầu hai đi dạo, nàng đi tới khu thức ăn nhẹ chọn mấy hộp chocolate, lại chuyển tới khu hoa quả mua chút hoa quả. Lập tức đẩy xe nhàn nhã đi dạo khu rau dưa thịt tươi, nàng muốn mua chút thức ăn, thế nhưng nàng không biết đêm nay Lâm Bắc Thần có phải quay về Lâm trạch ở hay không, nàng không hy vọng Lâm Bắc Thần trở lại, nàng không còn có mấy ngày phải quay về bộ đội. Nàng muốn giữ lại tháng ngày còn lại cho Lâm Bắc Thần, hai người ở lại thêm mấy ngày tốt đẹp.

Lý Thiên Hữu vừa dạo vừa nghĩ, cũng không biết căn nhà lần đó bị tập kích, Lâm Bắc Thần đã tìm người thu dọn chưa. Quần áo của nàng còn ở lại trong phòng đó đây, nếu như đêm nay nàng và Lâm Bắc Thần hai người có thể quay về căn nhà đó ở thì tốt rồi. Như vậy cả nhà cũng chỉ có hai người các nàng, các nàng có thể cùng nhau làm cơm cùng nhau ăn, cơm nước xong lại chuẩn bị chút hoa quả. Hai người dựa sát vào nhau ở trên sô pha, nàng xem TV của nàng, mà Lâm Bắc Thần có phải là vẫn như trước nâng laptop của chị ấy ngồi ở trên sô pha một bên làm việc một bên bồi tiếp nàng...

Chỉ riêng nghĩ như vậy đều sẽ cảm thấy đó nhất định sẽ là một đêm rất đẹp...

Cuối cùng Lý Thiên Hữu vẫn là nhịn không được, mua chút nguyên liệu nấu ăn đồ gia vị trở lại. Nàng mang theo thực phẩm mua đi trở về trước cửa Lâm thị, mới vừa tiến vào cửa xoay tròn liền nghe có người gọi nàng. Một tiếng gọi đó khiến Lý Thiên Hữu cực kỳ mất tự nhiên, không cần nàng quay đầu lại liền biết người có thể gọi nàng như thế tuyệt đối là Tiết Dao Dao, bằng hữu tốt của Lâm Bắc Thần, Tiết đại mỹ nữ!

Lý Thiên Hữu đi đến cửa xoay tròn đứng ở bên trong chờ Tiết Dao Dao hấp tấp chạy tới.

“Chị ở trong xe đã thấy em đi tới bên này, ai u mà mệt chết chị, Tiểu Hữu Hữu, em đi nhanh như vậy để làm chi?” Tiết Dao Dao đi đến cạnh cửa xoay tròn vừa nói vừa vỗ ngực mình, như là nàng mới vừa chạy xong tám trăm mét.

“Em không nhìn thấy chị.” Lý Thiên Hữu bất đắc dĩ nói.

“Ô, em tới đây còn mua đồ gì vậy?” Tiết Dao Dao thấy trong tay Lý Thiên Hữu xách hai túi tiện lợi hiếu kỳ nhìn từ trên xuống dưới.

“Ồ, em mua đồ ăn làm gì thế?” Nàng thấy trong tay Lý Thiên Hữu ngoại trừ xách một túi hoa quả còn có một túi chứa chút rau dưa, nàng ngẩng đầu ánh mắt nhìn Lý Thiên Hữu như là nhìn thấy người ngoài hành tinh, vẻ mặt khó mà tin nổi.

“Ách...” Lý Thiên Hữu bất đắc dĩ nhìn xung quanh một chút, lúc này hai người đang đứng tại trong đại sảnh Lâm thị, Tiết Dao Dao âm điệu cao đề-xi-ben đưa tới nhiều ánh mắt người tìm kiếm.

“Dao Dao tỷ, chị là tới lấy xe à? Chúng ta lên đi.” Lý Thiên Hữu cũng không quen bị người nhìn chòng chọc như vậy, đây cũng không phải địa phương tiện nói chuyện. Nói xong nàng cũng không chờ Tiết Dao Dao phản ứng, liền không quay đầu lại đi tới thang máy.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: thế nào nhập V bình luận thì rõ ràng ít đi? Các đồng học nhỏ khả ái của ta đều chạy đi đâu?

Lại muộn như vậy, quá mệt nhọc...

Đại gia thiên nữ tán hoa ta đi, cân nhắc có nên hay không tại Thiên Hữu sắp rời đi làm xuất hiện chút thịt...

Cảm tạ tân bằng hữu địa lôi, rất hài lòng ~~~
Bình Luận (0)
Comment