Phục Kích Ái

Chương 51

Lý Thiên Hữu liếc nhìn đồng hồ quân dụng trên cổ tay, 1 giờ 55. “Hô...” Nàng thở phào nhẹ nhõm thật to, cũng còn tốt không muộn...

“Bắc Thần, chị ở trong xe chờ em trước, em đi tìm Ngụy chỉ huy, sau đó trở về tìm chị.” Lý Thiên Hữu vừa ngồi ở trong buồng điều khiển mặc áo khoác vừa nói với Lâm Bắc Thần bên cạnh. Vừa nãy chạy vội quá, nàng cũng không suy nghĩ nhiều mang theo Lâm Bắc Thần cùng La Quân lên xe liền chạy, mà xe Tiết Dao Dao theo ở phía sau lại không có bóng dáng, xe Lâm Bắc Thần lại không vào được trạm gác, hết cách rồi, nàng chỉ có thể tự mình đi vào trước để Lâm Bắc Thần chờ ở bên ngoài.

Lâm Bắc Thần buông xuống tay nắm cửa xe, Lý Thiên Hữu còn thiếu chút nữa không để xe bay lên, lúc chạy đến khúc ngoặt cũng không giảm tốc độ mà trực tiếp di chuyển. Xem ra cô thật đúng là không biết rõ cái người luôn luôn nói không nhiều lắm hơn nữa thoạt nhìn còn có chút lịch sự này, chỉ nhìn lúc nàng đối phó mấy tay súng đó, trong ánh mắt sắc bén tràn đầy nồng đậm sát ý, Lý Thiên Hữu như vậy khiến cô cảm thấy xa lạ. Cô không khỏi suy nghĩ, rốt cuộc là cái dạng hoàn cảnh sinh tồn gì làm cho Lý Thiên Hữu biểu hiện ra hai loại tính cách bất đồng?

“Bắc Thần?”

Nghe được Lý Thiên Hữu gọi mình, Lâm Bắc Thần từ trong suy tư phục hồi tinh thần lại. Cô trông thấy lúc này Lý Thiên Hữu đã ăn mặc chỉnh tề đang lo lắng nhìn mình, cô nhẹ nhàng gật đầu nói rằng: “Em đi đi, chị ở trên xe chờ em.”

Thời gian không đợi người, Lý Thiên Hữu thấy Lâm Bắc Thần ưng thuận, cũng không nói nhiều. Nàng đưa xe rời khỏi trạm gác đỗ ở một bên, liền xuống xe. Nàng bước nhanh đi đến phòng bảo vệ, lấy ra giấy chứng nhận binh lính của mình nói rõ mục đích đến, liền được một binh nhì mang vào trong sân lớn bộ đội.

Lý Thiên Hữu theo binh nhì đi tới trước cửa phòng làm việc của Ngụy chỉ huy, binh nhì nói cho nàng, Ngụy chỉ huy vừa có việc gấp ra ngoài, phải qua một hồi mới có thể trở về. Còn nói, hiện tại trong phòng làm việc còn có một vị chỉ huy, hẳn là đang chờ nàng. Nói xong binh nhì kính cho Lý Thiên Hữu một chào theo nghi thức quân đội liền đi.

Lý Thiên Hữu nghi hoặc gõ vang cửa phòng làm việc, mở cửa chính là thư ký văn phòng của Ngụy chỉ huy, Lý Thiên Hữu vào phòng làm việc thì thấy chỉ huy Vương Kính Tùng của nàng đang ngồi ngay ngắn ở trên sô pha uống trà. Lý Thiên Hữu liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, vừa lúc hai giờ quá vài giây. Nàng bước nghiêm đi tới trước mặt Vương chỉ huy, kính một cái quân lễ tiêu chuẩn, hô: “Chào chỉ huy!”

Vương Kính Tùng ngẩng đầu khẽ cau mày nhìn Lý Thiên Hữu. “Cô đến muộn 8 giây, Lý Thiên Hữu!” Chỉ huy nhấn mạnh gọi tên Lý Thiên Hữu.

“Chỉ huy, tôi...”

“Sự tình đều giải quyết rồi?” Vương Kính Tùng cắt đứt lời Lý Thiên Hữu, hỏi tiếp. Vừa nãy hắn đang nói chuyện cùng Ngụy chỉ huy, điện thoại của Ngụy chỉ huy liền vang lên, tiếp xong điện thoại Ngụy chỉ huy liền đi. Trước khi đi nói cho hắn biết là đi cứu cháu gái Tiết quân trưởng, còn nói binh hắn phải đợi cũng ở một chỗ với các nàng, hỏi hắn có muốn đi xem một chút không, bị hắn cự tuyệt. Hắn biết rõ chính binh hắn bồi dưỡng ra, chỉ cần có Lý Thiên Hữu ở đó cháu gái Tiết quân trưởng tuyệt đối không có gì nguy hiểm, dù là liên đội của Ngụy chỉ huy đồng loạt điều động, cũng chưa chắc bị thương nàng, càng đừng nói chính là mấy tên tiểu mao tặc...

Bạn cũng sẽ thích

[BH] [Editing] Yêu Thương -Vô Nhân Lĩnh Thủ (Bộ 1) by vientucmo

[BH] [Editing] Yêu Thương -Vô Nhân Lĩnh Thủ...

By vientucmo

52.1K 2.3K

Tác phẩm: Yêu Thương (Bộ 1)

Tác giả: Vô Nhân Lĩnh Thủ

Thể loại: GL, hiện đại, cảnh sát nằm vùng, ngược, HE.

Trạng thái: Editing

Nhân vật: Vương Lị Nỉ (Viên Quỳnh) x Ngô Phong, cùng với sự hợp tác của dàn diễn viên phụ.

Nguồn QT: BachHopTT

*Ợ

[BHTT- EDIT] [HĐ] Yêu nữ thủ trưởng by EvNguyen

[BHTT- EDIT] [HĐ] Yêu nữ thủ trưởng

By EvNguyen

59.5K 3.4K

Nghiêm chỉnh viên chức cùng nữ thần thủ trưởng

Một nữ tử yêu nghiệt làm cách nào hòa tan đại băng sơn

2cp 2 phong cách.

Thể loại: bách hợp, hiện đại, 1x1, ông trời tác hợp cho nó ngọt văn

[EDIT][BHTT] Ái Tình (Quy Đồ) by ziney7612

[EDIT][BHTT] Ái Tình (Quy Đồ)

By ziney7612

36K 3.2K

Tên tác phẩm: Ái Tình (Quy Đồ)

Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ

Thể loại: Đô thị tình duyên, sủng, ngọt, giới giải trí, kiếp trước kiếp này, 1×1, HE

Dịch giả: QT

Editor: Lạc Thủy Vô Tâm

---------------------------

P/s: MÌNH KHÔNG PHẢI LÀ NGƯỜI EDIT...MÌNH CHỈ LÀ NGƯỜI POST THUI NHÉ....CHÚ Ý GIÙM MÌNH...CẢM ƠN

[BHTT][EDIT] Cầu Sinh Chi Lộ Dị Huyết Duyến - Hiểu Bạo by daodinhluyen

[BHTT][EDIT] Cầu Sinh Chi Lộ Dị Huyết Duyến...

By daodinhluyen

7.3K 467

Tên truyện: Cầu Sinh Chi Lộ Dị Huyết Duyến

Tác giả: Hiểu Bạo

Thể loại: Bách hợp, huyết tộc, tương ái tương sát, HE

Tình trạng: Hoàn

Edit: MineIsMyLife,

Tốc độ: lết, đang làm bt lớn + cbi thi giữa kỳ.... ^^ các bạn thông cảm ha:“

Truyện post song song cùng với BGT

[Bách Hợp] Mỵ Khuynh Thiên Hạ[Edit] by esleytran

[Bách Hợp] Mỵ Khuynh Thiên Hạ[Edit]

By esleytran

10.4K 1K

Đây là một đoạn chuyện xưa bắt đầu từ khi một tiểu hồ ly vô cùng yêu nghiệt gặp được một nữ tử nữ phẫn nam trang trong ngôi miếu đổ nát

[BHTT-Edit] [Hoàn] Cậu là Thư Triển Nhan, tớ là Thường Hoan Hỉ - Tả Tả Khán by TT31KK

[BHTT-Edit] [Hoàn] Cậu là Thư Triển Nhan, tớ...

By TT31KK

16.6K 769

Duyên phận a, nếu không có từ này, chắc có lẽ cậu vẫn là Thư Triển Nhan, và tôi vẫn sẽ

là Thường Hoan Hỉ.

Ở cạnh nhau a, chẳng phải đó là việc hai ta vẫn luôn làm từ khi cả hai vẫn còn là hai cô

nhóc sao?

Hiểu nhau a, chẳng phải chúng ta là những người hiểu đối phương nhiều hơn bất cứ

người nào sao?

Tình yêu a, chẳng phải tình yêu sẽ xuất phát từ những lúc ta không ngờ tới sao?

Vậy thì còn gì giữa chúng ta không chứng minh chúng ta là người yêu của nhau hả, dì

của tôi?

[BH - edit] Sáu năm chờ đợi, chúng ta nghênh đón hạnh phúc by ShiroInu6

[BH - edit] Sáu năm chờ đợi, chúng ta nghênh...

By ShiroInu6

43.9K 3.6K

Tác phẩm: Sáu năm chờ đợi, chúng ta nghênh đón hạnh phúc

Tên gốc: 六年的等待----我们迎来了幸福

Tác giả: Cầm gian đích luật động (琴间的律动)

Editor: shiroinu980, M.C

Giới thiệu: Bộ này là thực văn, tác giả kể về câu chuyện của chính cô ấy, gặp được Yen và những người bạn vô cùng tuyệt vời. Tình yêu giữa họ thật sự rất rất đẹp, đẹp đến nỗi khiến mình cảm thấy dường như không hề có một chút tỳ vết nào, họ yêu nhau bằng tất cả sự chân thành và tin tưởng, trao nhau cả trái tim mình. Tình tiết truyện nhẹ nhàng như một bản hòa tấu giữa tiếng đàn du dương trầm bổng của dương cầm và vĩ cầm. Vì là truyện có thực nên tất nhiên họ sẽ phải trải qua nhiều sóng gió để có thể cập được bến bờ hạnh phúc cùng nhau, nhưng sẽ không có xô máu chó nào hất vào mặt bạn nên cứ an tâm nhảy hố nhé!

Chú ý: Truyện này là cái hố không đáy, tác giả vẫn còn viết tiếp về cuộc sống của 2 người, đã viết từ 2012-nay rồi, nghĩa là mình không thể edit hoàn được bộ này. Vậy nên đừng ai đợi hoàn nha, nhảy hố thì nhảy luôn nha:v

“Chỉ huy, tôi phạm sai lầm.” Lý Thiên Hữu vẻ mặt thành khẩn nhận sai nhìn Vương Kính Tùng nói.

“Đừng vội nhận sai, chờ nhiệm vụ kết thúc cô biết phải nên làm như thế nào.” Nói xong Vương Kính Tùng buông chén trà cầm trong tay, chỉ chỉ túi hành quân đặt trên ghế sô pha khác, nói: “Trang bị của cô tôi mang đến cho cô rồi, súng ở trên trực thăng, để tiểu Chu ( thư ký văn phòng của Ngụy chỉ huy) dẫn cô đi thay đổi trang bị, bây giờ chúng ta xuất phát.”

“Chỉ huy...” Lý Thiên Hữu nhìn túi hành quân cực lớn, há mồm gọi. Nàng sừng sờ nhìn chỉ huy, nàng muốn hỏi chỉ huy, có thể chậm một chút hẵng đi không? Lâm Bắc Thần còn đang chờ nàng trong xe, còn có em gái cũng không biết là ở trong xe Tiết Dao Dao hay bị Tiết Dao Dao an bài ở địa phương nào? Lúc này muốn nàng làm sao có thể yên tâm cứ đi như vậy? Thế nhưng Lý Thiên Hữu không dám nói với chỉ huy, lúc nàng tiến vào phòng làm việc nhìn thấy chỉ huy, nàng liền hiểu, nhiệm vụ phải ra lần này tuyệt không so với lúc trước, hơn nữa nếu như không phải thời gian cấp bách, chỉ huy cũng sẽ không bảo trực thăng trực tiếp tới đón nàng, đồng thời mang đến trang bị của nàng...

“Còn có việc?” Vương Kính Tùng cảm giác được Lý Thiên Hữu muốn nói lại thôi, hắn nhíu mày càng sâu.

“Chỉ huy, em gái tôi ở ngoài cửa lớn chờ tôi. Tôi có thể nói mấy câu cáo biệt cùng em một chút?” Lý Thiên Hữu thấp giọng nói, nàng đã không ôm ấp hi vọng, quân lệnh như sơn, chỉ cần chỉ huy phun ra một chữ “không”, nàng liền không thể không gác bỏ Lâm Bắc Thần và em gái nàng, hơn nữa lần này vừa đi nàng nhất định sẽ biến mất rất triệt để...

“Chỉ huy, tôi chỉ có một người thân là em gái, chỉ cho tôi vài phút là được, tôi...” Không đợi Lý Thiên Hữu nói xong, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân. Theo cửa bị người đẩy ra, Lý Thiên Hữu thấy mấy người đi vào, nàng thở phào nhẹ nhõm, tâm tình vừa lo lắng trong nháy mắt giảm bớt không ít.

Đi vào cũng không phải người khác, dẫn đầu chính là chỉ huy Lý Thiên Hữu vừa gặp qua, mà theo ở phía sau lại là Tiết Dao Dao, Lâm Bắc Thần và Lý Thiên Kiêu.

Lý Thiên Hữu vội vã nghiêm chào Ngụy chỉ huy, sau đó đứng ở đấy tiếp tục nhìn chỉ huy, chờ chỉ huy mệnh lệnh.

“Cầm lấy trang bị của cô, chỉ cho cô 10 phút.” Vương Kính Tùng xua tay nói với Lý Thiên Hữu.

“Rõ!” Lý Thiên Hữu rõ ràng hô. Nàng nhấc lên túi quay sang liếc mắt ra hiệu với mấy người Lâm Bắc Thần liền đi theo thư ký văn phòng tiểu Chu ra khỏi phòng làm việc của Ngụy chỉ huy.

Thư ký dẫn mấy người ra nhà lớn quẹo vào nhà nghỉ quân đội, trong lúc đó ai cũng không nói một câu. Lý Thiên Kiêu vẫn được Lý Thiên Hữu kéo tay theo bên người, em vừa đi vừa im lặng rơi lệ. Vẻ mặt Lâm Bắc Thần vẫn đạm mạc cùng Tiết Dao Dao đi theo phía sau hai chị em Lý Thiên Hữu. Mà lòng Lý Thiên Hữu cũng rất khó chịu, lời đầy bụng ngạnh ở trong cổ họng cũng phát không ra tiếng...

Thư ký dẫn mấy người tiến vào nhà nghỉ tìm gian phòng liền xoay người rời khỏi, mấy người vào phòng, Lý Thiên Hữu đặt túi hành quân ở bên giường, quay đầu nhìn Thiên Khiêu vẫn cúi đầu chảy nước mắt. Lâm Bắc Thần cũng liếc mắt nhìn Thiên Kiêu, liền trực tiếp đi tới phía trước cửa sổ đưa lưng về phía mấy người nhìn ngoài cửa sổ xuất thần...

Lý Thiên Hữu đi tới trước mặt em gái, nàng nâng lên mặt Thiên Kiêu nhẹ nhàng lau nước mắt của em, ôn nhu nói: “Thiên Kiêu, chị có thời gian sẽ trở về thăm em, đừng khóc, hiện tại em là đại cô nương cũng biết chăm sóc bản thân, chị yên tâm.” Lý Thiên Hữu ngăn chặn cảm xúc muốn khóc nói tiếp: “Tiền chị mang về đều tiết kiệm ở trong thẻ, thẻ để ở trong giá sách của phòng em và Tiểu Tình. Mật mã là sinh nhật em, cô hai chị cũng để lại ít tiền, về sau em nộp học phí và chi tiêu hằng ngày thì tự mình lấy từ trong thẻ. Muốn mua cái gì thì mua một chút, không cần quá tiết kiệm, đừng thiệt thòi bản thân. Sau này chị sẽ trực tiếp gửi tiền trong thẻ của em, chính em lập kế hoạch sử dụng. Còn có, lúc nghỉ phải đi thăm ba mẹ, cùng họ trò chuyện thật nhiều.” Lý Thiên Hữu nâng dậy Lý Thiên Kiêu ghé vào trong lòng nàng ra sức khóc lóc gật đầu, giúp em thuận thuận mái tóc có chút rối.

“Được rồi tiểu muội muội, đừng khóc. Về sau nhớ chị em liền bảo Bắc Thần tỷ tỷ của em dẫn em đi bộ đội nhìn chị em.” Tiết Dao Dao vẫn đứng ở một bên có chút nhìn không nổi tình cảnh thương cảm như vậy, nàng đi tới bên người Lý Thiên Kiêu đưa tay dìu vai em nói rằng.

“Tiểu Hữu Hữu, nhớ kỹ phải sớm trở về. Nếu không tỷ tỷ sẽ rất nhớ em.” Tiết Dao Dao nói với Lý Thiên Kiêu xong lại nhìn Lý Thiên Hữu nói, nàng vừa nói vừa nhìn Lâm Bắc Thần vẫn một mực đứng phía trước cửa sổ, quay về Lý Thiên Hữu khiêu mi, nói tiếp: “Chị còn có chút việc, sẽ không làm lỡ thời gian của em, chờ em trở về thành phố A rồi thì gọi điện thoại, đến lúc đó chị và Bắc Thần cùng đi đón em.”

Lý Thiên Hữu hướng về phía Tiết Dao Dao hiểu ý gật gật đầu, nàng cúi đầu nhìn Lý Thiên Kiêu hơi cúi đầu nhẹ giọng dỗ dành: “Được rồi, đừng khóc, chị sẽ thường xuyên gọi điện thoại cho em. Em cùng Dao Dao tỷ của em về trước đi, chị với Bắc Thần tỷ tỷ nói mấy câu.”

“Chị, đừng lâu như vậy không trở lại, có kỳ nghỉ chị liền trở về thăm em.” Lý Thiên Kiêu xoa xoa nước mắt nghẹn ngào nói, cuối cùng em ôm Lý Thiên Hữu liền đi theo Tiết Dao Dao ra cửa.

“Dao Dao, lát nữa để Thiên Kiêu ngồi xe tớ trở về.” Lâm Bắc Thần xoay người nói với Tiết Dao Dao vừa muốn ra cửa, ý tứ của cô là muốn Tiết Dao Dao mang theo Lý Thiên Kiêu đi ra ngoài chờ cô một lúc. Vừa nãy cô vẫn đều chăm chú nghe Lý Thiên Hữu nói với em gái, cô nghe ra Lý Thiên Hữu không yên lòng và không nỡ rời đi em gái, những câu nói đó khiến lòng cô chua xót, nghiêm túc ngẫm lại Lý Thiên Hữu thực sự rất không dễ dàng, 21 tuổi trên vai nàng đeo bao nhiêu trọng trách? Lâm Bắc Thần đột nhiên rất muốn vì nàng làm chút gì đó, tỷ như chiếu cố Lý Thiên Kiêu...

Sau khi Tiết Dao Dao mang theo Lý Thiên Kiêu rời khỏi, toàn bộ trong phòng cũng chỉ còn lại hai người Lâm Bắc Thần và Lý Thiên Hữu, trong lúc nhất thời hai người đều không nói gì.

Lâm Bắc Thần đón nhận ánh mắt chăm chú của Lý Thiên Hữu nhìn Lý Thiên Hữu một hồi, tiếp đó cô đi tới trước người Lý Thiên Hữu, đưa tay xoa gương mặt nàng, chăm chú phác họa. Lý Thiên Hữu lăng lăng đứng, tùy ý động tác của Lâm Bắc Thần, nét mặt của Lâm Bắc Thần vẫn lạnh nhạt như cũ khiến nàng nhìn không ra ý nghĩ của cô, thế nhưng động tác mềm nhẹ đó cũng đang im lặng nói không nỡ...

“Không cần chuẩn bị một chút sao? Em đã làm lỡ một nửa thời gian rồi.” Lâm Bắc Thần hồi thần, buông tay xuống dịu dàng nói với Lý Thiên Hữu.

“Ừm, chỉ huy bảo em thay quần áo.” Lý Thiên Hữu ngoan ngoãn trả lời.

Lâm Bắc Thần đi tới bên giường đưa tay cầm lấy túi hành quân của Lý Thiên Hữu, cũng không nói, cô cau mày nghiêng đầu nhìn Lý Thiên Hữu. Ngực thầm nghĩ “Sao nặng như vậy? Vừa nãy thấy Lý Thiên Hữu rõ ràng chỉ dùng một tay mang theo.”

Lý Thiên Hữu nở nụ cười, nàng đi tới bên người Lâm Bắc Thần, dắt tay cô để cô ngồi ở trên giường, liền mở túi lấy ra toàn bộ trang bị phải mặc, mê thải phục, mũ bảo hiểm. Nàng cởi thường phục trên người, giương mắt thoáng nhìn Lâm Bắc Thần, nàng có chút xấu hổ, bởi vì phải làm nhiệm vụ nàng nhất định phải thay toàn bộ quần áo ngoại trừ đồ lót, thế nhưng Lâm Bắc Thần ngay trước mặt vẫn nhìn nàng, khiến nàng cảm thấy xấu hổ. Lâm Bắc Thần nhìn ra Lý Thiên Hữu quẫn bách, cô kéo khóe miệng tà ác nở nụ cười, cô thích nhìn dáng vẻ xấu hổ của Lý Thiên Hữu...

Lần này Lý Thiên Hữu thay quần áo phải tính là phá kỷ lục bình thường của nàng, vì không cho Lâm Bắc Thần nhìn chằm chằm nàng quá lâu, nàng vài giây liền đổi xong áo ba lỗ đặc chất sát người tiếp theo liền mặc vào áo khoác mê thải.

Sau khi Lý Thiên Hữu mặc quần áo tử tế sắp xếp hết thảy trang bị nàng lại khôi phục hình dạng lúc mới gặp gỡ Lâm Bắc Thần, chỉ là hiện tại trên mặt nàng không có vẽ màu điều. Lâm Bắc Thần hơi ngửa đầu nhìn Lý Thiên Hữu trước mặt vũ trang hạng nặng bỗng chốc uy vũ không ít, cô vươn tay giúp nàng chỉnh vạt áo một chút

“Thiên Hữu, mặc kệ em đi hoàn thành nhiệm vụ dạng gì, nhất định phải an toàn trở về, chị đợi em.” Lâm Bắc Thần đứng dậy ánh mắt nghiêm túc nhìn Lý Thiên Hữu nói rằng.

“Em sẽ, chị cũng chú ý an toàn, tuy Điền Chí Vĩnh đã không có uy hiếp, thế nhưng vẫn đề phòng tốt hơn.” Lý Thiên Hữu như trước lo lắng vấn đề an toàn của Lâm Bắc Thần, nàng dặn dò.

“Chuyện của chị em không cần lo lắng, chị sẽ xử lý tốt. Em nhớ kỹ, hiện tại không chỉ là có em gái của em, còn có chị, em phải chịu trách nhiệm vì lời nói của em, đừng để chị đợi lâu.”

“Bắc Thần, chị, chị là đáp ứng em sao?... a...” Lý Thiên Hữu kích động hỏi một nửa, Lâm Bắc Thần liền dùng môi niêm phong nàng, nàng vui vẻ ôm Lâm Bắc Thần vào lòng tập trung hôn trả. Bởi vì hai người cách giường rất gần, Lâm Bắc Thần hơi đẩy Lý Thiên Hữu liền ngã xuống trên giường, cô đè ở trên người Lý Thiên Hữu hôn môi, tay cũng không nhàn rỗi trực tiếp vói vào trong mê thải phục của Lý Thiên Hữu nắm ngực Lý Thiên Hữu.

“Bắc Thần, đừng, đừng như vậy. Không được, em phải xuất phát.” Lý Thiên Hữu cả người run lên, tại sao mỗi lần Lâm Bắc Thần tới thời khắc như vậy đều có vẻ bá đạo và cấp thiết như thế, nàng chuyển đầu không cho Lâm Bắc Thần tiếp tục hôn môi, nàng sợ tiếp tục như vậy chưa vài giây nàng thực sự sẽ chịu không nổi.

“Em nói, em và Hạ Phi đó đã xảy ra chuyện gì?” Lâm Bắc Thần vừa nhẹ xoa bộ ngực của Lý Thiên Hữu, vừa cắn vành tai của Lý Thiên Hữu, hỏi.

“Không, không có gì, chúng em là bằng hữu.” Lý Thiên Hữu thực sự chịu không nổi Lâm Bắc Thần động tác như vậy, nàng thật muốn lý ngư đả đỉnh* một cái đứng lên, thế nhưng nàng sợ nàng hơi có vô ý sẽ làm thương đến Lâm Bắc Thần, bất đắc dĩ đành cắn môi gắng gượng...

(*lý ngư đả đỉnh: 1 động tác võ thuật, khi nằm trên mặt đất, dùng lực tay, chân, lưng để bật đứng dậy.)

“Hừ!” Lâm Bắc Thần dùng mũi nặng nề hừ một tiếng, “Em để Thiên Kiêu gọi hắn là anh rể, còn dám nói không có gì?” Lâm Bắc Thần chuyển miệng qua cần cổ của Lý Thiên Hữu, không nhẹ không nặng cắn.

“Thực không có, Thiên Kiêu có thể là nghe cô hai nói cái gì, em không bảo em ấy gọi như vậy.” Lý Thiên Hữu thực sự chịu không nổi cảm giác bị Lâm Bắc Thần làm cho có chút đau còn có chút ngứa. Nàng lấy tay cố định vai Lâm Bắc Thần thật lòng nói với Lâm Bắc Thần.

“Tốt nhất không có, chị nói cho em, Lý Thiên Hữu! Em từ trong ra ngoài đều là người của Lâm Bắc Thần, cũng chỉ có thể là người của Lâm Bắc Thần.” Lâm Bắc Thần trên cao nhìn xuống Lý Thiên Hữu, vẻ mặt của cô cực kỳ nghiêm túc, giống như là nữ vương lên tiếng ra lệnh, khí phách mười phần.

Lý Thiên Hữu vừa định tiếp lời cam đoan, chợt nghe thấy mũ bảo hiểm bị vứt tại bên giường truyền đến âm hưởng, Lý Thiên Hữu nhanh chóng buông Lâm Bắc Thần đưa tay cầm lấy mũ bảo hiểm đội ở trên đầu.

“Chỉ huy, tôi đã chuẩn bị xong, lại quay về phòng làm việc tìm ngài sao?”

“Tốt, ta liền tới đây.”

“Rõ!” Lý Thiên Hữu nói xong, nàng tháo xuống mũ bảo hiểm, chậm rãi quay đầu ngây ngốc nhìn Lâm Bắc Thần nói: “Xong rồi, vừa nãy chúng ta, chúng ta nói sẽ không bị chỉ huy nghe qua đi?”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: nữ vương rốt cục thông suốt, hai người rốt cục cùng một chỗ, tuy rằng đường còn rất dài dằng dặc, nhưng ít nhất đó là một khởi đầu tốt...

Các đồng học thả pháo chúc mừng một chút đi, ha ha...
Bình Luận (0)
Comment