Phúc Lợi Sau Khi Ngủ

Chương 57


Thẩm Nhan xa cách, đẩy tay Triệu Quyên bám trên cổ tay cô ra, lạnh lùng nhìn về phía bà ta nói: “Dì không phải đã thấy con hoàn hảo đứng đây rồi sao? Nếu dì không việc gì khác, con liền về phòng học đi học trước!”
Cổng trường người đến người đi, Thẩm Nhan căn bản là không muốn để cho người khác thấy cô cùng Triệu Quyên lôi lôi kéo kéo.

đam mỹ hài
“Vậy được rồi! Dì đi nói với ba con một tiếng, miễn cho ông ấy lại lo lắng!”
Triệu Quyên giả từ bi vỗ vỗ đầu vai Thẩm Nhan, mới vừa xoay người khi liền dừng bước chân, quay đầu lại nhìn về phía cô mỉm cười dặn dò nói: “Buổi tối về nhà sớm một chút, ba ba con cố ý chuẩn bị thịt kho tàu con thích ăn.


“Nga, đã biết.


Thẩm Nhan biểu tình đạm mạc gật đầu ứng thanh, lại ở trong lòng đối Triệu Quyên trợn trắng mắt.


Triệu Quyên làm sao lại không biết thịt kho tàu căn bản không phải là đồ ăn cô thích ăn, sở dĩ nói như vậy, còn không phải là ám chỉ cô ở trong căn nhà kia căn bản là không có người nào để ý tới?!
Cô phi thường hận Triệu Quyên, cũng hận Khương Bích Vân, càng hận Thẩm Văn Bân.

Nếu không phải Thẩm Văn Bân năm đó quản không được nửa người dưới của mình mà ngoại tình, cô cũng không đến mức ở trong một gia đình hỗn độn như vậy mà lớn lên.

Ở trong lòng cô, từ khi bà nội qua đời, cô liền không còn nhà.

Hiện tại cái nhà kia cùng cô mà nói bất quá chỉ là khách sạn, không, chuẩn xác mà nói, ngay cả khách sạn đều không phải, ít nhất ở khách sạn cũng không cần xem sắc mặt người khác, không cần hỗ trợ làm việc nhà, nhưng là cô ở nhà đã muốn xem sắc mặt người khác, còn phải làm việc nhà.

Tưởng tượng đến những chuyện phiền lòng, Thẩm Nhan liền hận không thể vĩnh viễn không cần về lại cái nhà kia.

Cô năm nay đã năm ba, sáu tháng cuối năm liền có thể trực tiếp tìm công ty thực tập, đến lúc đó, nếu công ty cung cấp ký túc xá, cô tính trực tiếp dọn ra.

Kỳ thật trước đó, cô đã cùng Thẩm Văn Bân đã nói qua việc cô muốn ở lại ký túc xá trường học.

Nhưng Thẩm Văn Bân lại từ chối cô, lý do là hắn thân là giảng viên đại học, địa chỉ nhà cùng trường học chỉ cách một con phố, trong nhà lại không phải là không có chỗ ở.

Nếu để cô đơn độc ở trong trường học, các đồng sự của hắn biết khẳng định sẽ ở sau lưng nói hắn đối với con gái ruột không tốt, sẽ làm hắn cảm thấy thật mất mặt.

Ha hả…
Cô đời trước rốt cuộc tích được cái hạng đức hạnh gì? Ông trời cư nhiên lại có thể đưa cho cô một người cha ích kỷ lại dối trá như vậy?!
“Thẩm Nhan, nơi này! Mau tới đây! Mình giúp cậu chiếm chỗ ngồi!”
Thẩm Nhan tiến vào phòng học, ngẩng đầu liền thấy Ôn Noãn hướng cô cười vẫy tay, ý bảo cô qua ngồi.


Thẩm Nhan ôm sách vở, đối Ôn Noãn mỉm cười, che giấu chuyện thương tâm dưới đáy lòng.

Bởi vì từ nhỏ ăn nhờ ở đậu, lúc cô còn rất nhỏ liền học được cách ngụy trang, đem cảm xúc chân thật toàn bộ đều chôn sâu trong tâm, cô không dám, cũng không thể bại lộ cảm xúc của chính mình, bởi vì cô không có người nào có thể chân chính dựa vào.

Cho nên, dù là Ôn Noãn cùng cô quen biết đã lâu, cũng rất khó nhận thấy được cảm xúc của cô biến hóa.

“Này, cho cậu, hắc hắc…”
Thẩm Nhan mới vừa ngồi xuống, Ôn Noãn liền từ trong balo lấy ra một lọ sữa chua đưa cho cô, sau đó lại lấy ra một lọ khác, cắm ống hút, tự mình uống.

Ôn Noãn vừa uống vừa cười tủm tỉm nhìn cô nói: “Trong nhà dư lại hai bình cuối cùng, mình liền mang hết lên.


“Cảm ơn a!”
Mũi Thẩm Nhan đột nhiên ùa vào một cỗ cảm giác chua xót, cô có chút cảm động nhìn về phía Ôn Noãn, cảm xúc trong ánh mắt có điểm phức tạp.

Cảm tình giữa người với người có lẽ căn bản cùng huyết thống không có quan hệ.


Ôn Noãn đối tốt với cô vượt xa người nhà, rất nhiều thời điểm, cô đều hoài nghi trên thế giới này đến tột cùng có thân tình tồn tại hay không.

Có đôi khi cô thật sự thực hâm mộ Ôn Noãn, hâm mộ cô ấy có cha mẹ phi thường yêu thương cô.

Có lẽ hài tử lớn lên trong gia đình hạnh phúc, mới có thể trưởng thành giống Ôn Noãn như vậy, ấm áp lại thiện lương!
Buổi tối, Thẩm Nhan sau khi tan học ở trường học, quanh quẩn một hồi lâu, mới không tình nguyện về nhà.

“U… đã về rồi à! Chị còn tưởng rằng em gái thật sự không về nữa cơ!”
Khương Bích Vân vừa cắn hạt dưa, vừa trợn trắng Thẩm Nhan, liếc mắt một cái, ngôn ngữ tràn ngập ý vị châm chọc.

.

Bình Luận (0)
Comment