Phục Ma Trọng Sinh Ký

Chương 74

- Đứng im...! Giơ hai tay lên...!

Tiếng hô lớn vang lên làm Cân khẽ nhíu mày, Hơn 20 cảnh sát chĩa súng về phía hắn rồi từ từ tiến lại gần. Cân đưa đôi mắt ngạc nhiên như không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn không thèm để ý đến những người đang lại gần, toan đưa tay đến bóp cổ Dương.

- Tôi nhắc lại... Đứng im...! Giơ hai tay lên....!

- Đoàng...!

Cơ thể Cân giật lên một cái rồi ngã gục xuống mặt đất, cảnh sát ngay lập tức áp sát lại gần rồi áp chế nghi can Cân không cho hắn cơ hội chống cự. Hai viên cảnh sát khác đỡ ông bác già và Dương đứng dậy định đưa họ đến bệnh viện nhưng ông bác già đã lên tiếng cảnh báo:

- Đừng để hắn chạm vào người...! Tuyệt đối đừng để hắn chạm vào người...!

Chưa kịp dứt lời, thì bỗng nhiên hai cảnh sát đang áp chế tên Cân run lên lẩy bẩy, hai má họ hóp lại giống như cơ thể đang bị khô quắt đi. Những cảnh sát khác ngay lập tức lùi lại rồi phán đoán xem chuyện quái gì đang xảy ra trước mặt họ, chỉ thấy hai bàn tay của nghi can Cân đang bấu chặt lấy hai cổ chân của hai viên cảnh sát.

Lúc này, hai viên cảnh sát bị hút đi sinh khí giờ chỉ còn là hai cái xác khô, Cân từ từ đứng dậy trước đôi mắt sửng sốt của những người trước mặt. Đội trưởng đội cảnh sát lúc đấy không suy nghĩ gì nhiều lập tức chỉ thẳng vào Cân rồi hô lớn:

- Bắn....!

- Đoàng.... Đoàng.... Đoàng....!

Hàng chục viên đạn găm thẳng vào người Cân làm cơ thể hắn gục xuống nền đất lạnh một lần nữa, cơ thể hắn lúc này chỉ còn là một đống bầy nhầy nhưng tuyệt nhiên vẫn không ai dám lại gần xác hắn.

Ông bác già lập tức ném một đạo bùa về phía cơ thể Cân rồi lẩm nhẩm niệm chú, đạo bùa vàng ngay lập tức bốc cháy dữ dội thiêu đốt cơ thể con quỷ sát nhân. Lúc này ông bác già mới trút được gánh nặng nãy giờ khẽ gục xuống vì đau đớn, Dương vội vàng đỡ ổng dậy rồi cất lời lo lắng:

- Bác có làm sao không...? Để con đưa bác đi bệnh viện...!

- Đừng... đừng đưa ta đi bệnh viện...! Mau đưa ta về địa chỉ số 1 Đông Tác...!

- Dương...! Cô không sao chứ...?

Tấn và thầy Việt lúc này mới đến nơi, nhìn thấy khung cảnh xung quanh có quá nhiều cảnh sát làm hai người cảm thấy vô cùng lo lắng. Nhưng khi nhìn thấy Dương vẫn an toàn thì tâm trạng hai người họ cũng yên tâm phần nào, Dương đưa mắt nhìn về phía Tấn rồi sốt sắng lên tiếng:

- Em không sao...! Xe Kim Thị ở đâu thưa cậu chủ...?

- Ơ... tôi đi xe của thầy Việt....!

- Mau đưa ông bác lên xe của tôi...!

Thầy Việt vội vã chay về phía con matiz nổ máy, Dương nhìn về phía Thầy Việt với ánh mắt đầy cảm xúc, hình như trong cô lúc này đang có khá nhiều tâm tư không nói lên lời.

Lời kết: Hôm nay tâm trạng hơi buồn một chút nên không muốn chia sẻ gì thêm...!
Bình Luận (0)
Comment