Phúc Mãn Nhân Gian - Bất Hoán

Chương 2

Tuy rằng toàn thân Tề Vân Châu đầy máu bẩn nhưng vẫn chưa bị thương nên hắn có thể điều khiển xe ngựa chạy nhanh như bay, con đường này hắn đã từng đi qua, biết phía trước có một hẻm núi nhỏ, trên hẻm núi có một cây cầu treo bằng gỗ, chỉ cần đi qua cầu treo gỗ rồi chặt đứt dây thừng thì có thể vứt bỏ cái đuôi phía sau.

Chỉ là hắn hoàn toàn không nghĩ tới chuyện cây cầu treo gỗ kia đã bị đạo tặc chém đứt trước, hắn nhất thời không kiềm ngựa được thế là cả người cả xe rơi xuống dưới.

Hơn mười tên đạo tặc đuổi tới bên cạnh cầu, chỉ nhìn thấy con ngựa bị cuốn theo dòng nước chảy xiết, xe và người đều đã trôi xa cũng không biết là chết hay sống.

Khi Tề Vân Châu tỉnh lại, chỉ cảm thấy dạ dày đau nhức, vừa đứng dậy liền nhịn không được nôn sạch nước trong bụng, sau đó hắn lại phong bế yếu huyệt, ngồi thiền tại chỗ một lúc, lúc này mới dần khôi phục tinh lực.

Đây là hẻm núi rất sâu, người muốn xuống phải tốn chút công phu, người muốn đi lên cũng phải tốn rất nhiều công sức. Tề Vân Châu không có ý định lập tức đi lên, lúc này đi lên cũng sẽ gặp phải sát thủ, chỉ là tìm chết thôi.

Vừa mới đi về phía bờ hai bước, dư quang nhìn thấy trên bãi sông còn có người, Tề Vân Châu vốn tưởng rằng là thi thể thích khách, muốn tìm chút manh mối trên người hắn mà không ngờ lật người lại nhìn thì lại là Lâm Như Ý!

Mã phu bên cạnh Lâm Như Ý cũng là người của hắn, Lâm Như Diệu lo lắng đệ đệ một mình đi Tây Bắc, hỏi hắn người hộ tống, nào ngờ lại hại y!

Tề Vân Châu thăm dò hơi thở của Lâm Như Ý, vẫn tốt, còn sống, nếu chết thì thật sự không biết phải giải thích với Lâm Như Diệu như thế nào! Tề Vân Châu ấn bụng Lâm Như Ý đẩy nước trong bụng y ra, y vẫn chưa tỉnh.

Tề Vân Châu lại bắt mạch cho y, mạch tượng có chút loạn, nhất thời cũng không nhìn ra gì, sau đó hắn liền cõng Lâm Như Ý lên đi dạo dưới đáy cốc, cũng may là ở chỗ này địa đạo gập ghềnh và có nhiều sơn động. Tề Vân Châu tìm một hang động có địa thế vừa cao vừa sâu dừng chân, trước đó hắn dùng kiếm chém sạch cỏ dại trong động rồi trải thành một tấm chiếu rồi mới thả Lâm Như Ý nằm lên.

Làm xong những chuyện này, Tề Vân Châu ngồi ở cửa động không biết nên làm gì, tuy rằng hắn đã rèn luyện trong quân ngũ nhiều năm, cũng đi nam xông bắc chịu không ít khổ sở nhưng chưa bao giờ hầu hạ người khác, nhất thời cảm thấy thật khó khăn. Nhìn lên mặt trời, ước chừng đã là giữa trưa bà ấy khắc, ánh mặt trời đang rực rỡ nên vô cùng sáng chói. Tề Vân Châu nhớ tới xe ngựa bị đá lấp kín, trong sơn cốc này nếu chỉ là một mình hắn thôi thì có thể ở lại mấy ngày cũng được nhưng nếu thêm Lâm Như Ý hôn mê bất tỉnh, nhất định phải chuẩn bị thêm vài thứ.

Tề Vân Châu dùng cỏ dại chặn cửa động, ra bờ sông kéo xe ngựa lên bờ rồi lấy tay nải, chăn đệm, ấm nước chén đũa, rương hành lý dọn ra phơi nắng hết.

Mãi đến khi mặt trời lặn, Tề Vân Châu mới ôm đồ đạc trở về sơn động, Lâm Như Ý vẫn còn chưa tỉnh, cả người dần nóng lên, sắc mặt ửng đỏ.

Lúc này Tề Vân Châu mới căng thẳng, hắn trải chăn lên đống cỏ rồi bế Lâm Như Ý lên, thấy quần áo của y vẫn còn ướt Tề Vân Châu không khỏi nhíu mày, cũng do hắn bất cẩn, bản thân hắn ở bên ngoài phơi nắng nên quần áo trên người trong chốc lát liền khô nhưng đã quên Lâm Như Ý vẫn mặc quần áo ướt.

Hắn liền vội vàng cởi quần áo ướt trên người Lâm Như Ý xuống, Lâm Như Ý đang mê man, nên Tề Vân Châu không tốn chút công sức nào cởi áo khoác của y, quần áo càng cởi càng ít, lại càng cảm thấy không thích hợp.

Đầu tiên Tề Vân Châu cởi áo lót của Lâm Như Ý ra, phát hiện Lâm Như Ý lại mặc một chiếc yếm màu trắng ngà bên trong. Trên cái yếm kia thêu một con chim hoàng oanh mập mạp màu vàng, cái yếm ướt đẫm dán lên bụng Lâm Như Ý, con chim mập kia cũng phập phồng theo hô hấp của Lâm Như Ý, phập phồng theo còn có hai thứ nhô lên trước ngực Lâm Như Ý.

Lâm Như Ý lại là nữ nhi!

Trong lòng Tề Vân Châu chấn động lớn!

Nhưng tại sao? Tề Vân Châu hoang mang, không có lý do gì mà Lâm phủ lại để Lâm Như Ý nữ cải trang nam!

Lâm phủ có đích trưởng tôn Lâm Như Diệu rồi, hắn cũng thiên tư thông minh, tuổi trẻ tài cao, so với Lâm Như Ý thì có tiền đồ hơn gấp ngàn lần. Cho nên Lâm phủ không cần phải có thêm một đứa con trai trưởng làm gì, hoặc là nói Lâm Như Ý này tuy là nữ nhi nhưng có tài nữ giả nam trang, cái này lại càng không thể hiểu được. Từ khi Lâm Như Ý sinh ra, Tề Vân Châu đã năm tuổi, còn nhớ rõ lúc ấy trong cung có người báo hỉ nói là con trai!

Trong lòng Tề Vân Châu nổi sóng to gió lớn, từng phỏng đoán nhảy ra đều bị hắn phủ định nhưng cái yếm ẩm ướt này lại không thể không đổi, Tề Vân Châu cởi dải lụa sau gáy Lâm Như Ý ra, để lộ nơi mỏng manh kia, nhìn thấy toàn bộ phong cảnh phía dưới.

Lâm Như Ý được Lâm gia nuông chiều mười tám năm, nuôi một thân da thịt trắng nõn vô cùng, có lẽ đã ngâm nước sông nên khi ở trong hang động tối tăm này trắng đến mức có chút chói mắt, cơ thể của y vẫn là cơ thể non nớt của thiếu niên, da thịt trên bụng trắng mịn như tuyết, cái rốn tròn tròn trông vô cùng đáng yêu, thứ đáng yêu hơn cái rốn là hai núm vú trên ngực.

Núm vú không lớn, có chút tư thái mềm mại yếu ớt, giống như là nụ hoa hồng đỏ bị mưa xuân làm ướt, nước nôi lênh láng trông khá thê thảm.

Nhận ra bản thân đã nhìn hết cơ thể của cô nương nhà người ta luôn rồi, trong lòng Tề Vân Châu đã coi Lâm Như Ý là người của mình, hắn nghĩ thầm dù sao mình còn chưa có vương phi, vậy thì cứ cưới Lâm Như Ý đi, cũng không tính là bạc đãi y, vả lại Lâm gia là gia tộc trăm năm, cho dù có là hậu vị cũng là chuyện thích hợp.

Trong lòng nghĩ như vậy, tay liền tùy ý đi lên, nhịn không được sờ soạng núm vú kia một cái, bàn tay lạnh lẽo nhẹ nhàng xoa nắn, bầu vú này còn tươi mềm hơn đậu phụ non vừa mới xay nhiều, Tề Vân Châu nhịn không được lại sờ lên nữa, bàn tay lưu luyến giữa hai núm vú nhỏ, hắn sờ đến mức khiến ngực Lâm Như Ý đỏ bừng cả một mảng.

"Ưm..."

Lâm Như Ý rên rỉ một tiếng, lúc này Tề Vân Châu mới phục hồi tinh thần, nhìn Lâm Như Ý bị sốt đến bất tỉnh nhân sự, hắn liền cảm thấy mình là cầm thú, vội vàng đắp chăn cho Lâm Như Ý, lại đi cởi quần y. Sau khi lột xong quần trong quần ngoài của Lâm Như Ý, lúc này Tề Vân Châu mới trợn tròn mắt.

Hắn vội vàng dùng chăn đắp Lâm Như Ý kín mít từ đầu đến cuối, rút bên hông một túi thuốc mà mình mang theo nhưng thuốc trong túi thuốc đã bị ngâm nước rồi. Một lần nữa Tề Vân Châu lại cảm thấy mình thật bất cẩn, thừa dịp còn có chút ánh mặt trời, hắn lại tìm ngải thảo và thương nhĩ trong hang động, còn đào một ít rễ sắn về, Tề Vân Châu sắc mấy thảo dược kia thổi cho nguội rồi dùng thìa đưa vào miệng Lâm Như Ý.

Nhưng Lâm Như Ý không nuốt, thuốc liền trượt theo khóe miệng xuống dưới, khiến chăn ướt đẫm.

Tề Vân Châu đỡ Lâm Như Ý ngồi dậy, nhẹ nhàng vỗ vỗ cái lưng trơn bóng của y, nắm cằm Lâm Như Ý rót vào trong, Lâm Như Ý bị sặc thế là lại nôn thuốc ra ngoài. Tề Vân Châu thật sự bị làm khó rồi, hắn đau đầu bưng bát thuốc đi hai vòng trong động đá, còn suýt chút nữa đá bay cái bếp.

Tề Vân Châu nhớ tới tình huống khi còn bé hắn thấy thị nữ cho thái hậu uống thuốc, lúc ấy thái hậu đã bệnh nặng, cũng không uống thuốc được, thị nữ kia liền tự mình uống thuốc rồi dùng miệng đút cho bà uống.

Tề Vân Châu nhìn mặt Lâm Như Ý, ánh mắt bồi hồi trước ngực y rồi lại nhìn hạ thân y. Tuy rằng y đã đắp chăn rồi nhưng Tề Vân Châu vẫn có thể nhớ lại cảm xúc của cặp vú kia, ngón tay bất giác vuốt ve chén thuốc trong tay, nhưng bên dưới của Lâm Như Ý. Giờ Tề Vân Châu mới biết vì sao Lâm Như Ý ăn mặc như nam nhi, bởi vì quả thật y là nam nhân nhưng đồng thời cũng là nữ nhân!

Hạ thân của y vừa có dương v*t của nam nhân cũng phát triển âm hộ của nữ nhân!

Y là người song tính!

Tề Vân Châu không dám nhìn kỹ chỗ đó, hiện tại nhớ lại, lại cảm thấy chỉ liếc mắt một cái cũng thấy được rõ, nơi đó lưu lại một ấn tượng sâu sắc, lông âm hộ mềm mại kia, cũng cao cao phồng lên, khe hở hồng diễm thần bí nứt ra ở giữa... Tề Vân Châu nghĩ cũng có thể làm vương phi của hắn, nếu hắn đi vào nói không chừng còn có thể sinh con cho hắn...

Trong lòng Tề Vân Châu nóng lên, cúi đầu uống một ngụm thuốc, trong vị đắng còn mang theo mùi tanh nồng đậm. Tề Vân Châu nắm cằm Lâm Như Ý, mở miệng y ra, cúi đầu tiếp xúc với môi và răng y, từng chút từng chút đút thuốc vào miệng y, Tề Vân Châu đẩy đầu lưỡi vào miệng Lâm Như Ý, luồn vào trong vòm họng y, thuốc liền đi xuống, yết hầu Lâm Như Ý lăn một cái, rốt cuộc thuốc cũng đi vào.

Trong quá trình này, Tề Vân Châu không có bất cứ suy nghĩ nào. Sau khi đút thuốc xong, khi đút nước lọc hắn mới cảm thấy tư vị môi răng giao triền. Cánh môi Lâm Như Ý mềm mại vô cùng bởi vì sốt nên môi có chút khô nứt, Tề Vân Châu chà đạp cánh môi y chỉ cảm thấy khi chạm vào bờ môi mềm mại này môi mình liền vô cùng thoải mái.

Tề Vân Châu dùng gạo bị nước sông ngâm ướt trong xe ngựa nấu cháo trắng, lại dùng cách cũ để đút cho y, hắn ngậm từng ngụm từng ngụm cho vào miệng Lâm Như Ý, đút xong lau chút đồ dính trên miệng lâm Như Ý, nhịn không được lại cúi đầu hôn lên đôi môi khẽ nhếch của y, mãi đến khi cánh môi Lâm Như Ý bị cắn sưng lên mới buông tha.

Tề Vân Châu hoàn toàn không nghĩ tới tư vị của Lâm Như Ý lại tuyệt vời như vậy. Trước kia Lâm Như Diệu khen đệ đệ mình thông minh như thế nào, rồi lại buồn phiền chuyện đệ đệ mình được nuông chiều, hắn cũng không để ý, trong lòng hắn lại coi thượng vị nhị thế tổ chỉ biết nũng nịu này, càng không nhìn ra y thông minh như thế nào, trong mắt hắn Lâm Như Ý chỉ là người qua đường, nhìn y một cái cũng chỉ là bởi vì có một cái xác* tốt mà thôi.

(cái xác (ví với thân thể con người, mang ý mỉa mai).)

Quả nhiên là có một cái xác tốt, không nói đến dáng vẻ xinh đẹp động lòng người mà tư vị cơ thể này cũng tuyệt không thể tả!

Tề Vân Châu bận rộn cả ngày cũng có chút mệt mỏi, ngồi vận khí một lát, liền cởi giày nằm bên cạnh Lâm Như Ý, đắp một tấm chăn với y. Khi thật sự nằm xuống, Tề Vân Châu lại không ngủ được nữa, hắn nhớ tới vụ ám sát hôm nay, sát khí trong mắt liền hiện ra nhưng rất nhanh lại che đi, Lâm Như Ý ở bên cạnh hừ một tiếng, Tề Vân Châu sờ cơ thể y thấy vô cùng nóng, lại nóng lên rồi!

Tề Vân Châu biết chút y thuật nhưng cũng không tinh thông lắm, cũng may mấy loại bệnh như phong hàn cảm mạo các loại vẫn nắm chắc. Nửa đêm Lâm Như Ý sốt cao cũng nằm trong dự liệu của hắn nhưng khi thật sự hầu hạ cũng không phải đơn giản dễ dàng như vậy.

Lâm Như Ý quá nóng nên đạp chăn ra, hai tay bất an nắm lấy vạt áo, hiển nhiên là muốn cởi quần áo ra nhưng cởi quần áo cũng không thể hạ nhiệt, ngược lại nếu gió lạnh thổi sẽ khiến bệnh thêm nặng. Tề Vân Châu cho Lâm Như Ý uống thuốc một lần nữa, đắp chăn ôm chặt Lâm Như Ý, không cho y đá chăn cởi quần áo, Lâm Như Ý liền lấy tay cào tay hắn đẩy hắn ra, Tề Vân Châu da dày thịt béo nên mặc cho y gãi cũng không thèm để ý, nhưng trên mặt vẫn bị y rạch một vết thương, đau đến mức Tề Vân Châu phải nhướng mày.

Lâm Như Ý cũng giống như một cái lò sưởi, trong hang động của sơn cốc này tuy lạnh lẽo nhưng vẫn có cái nóng oi bức của mùa hè. Mặc cho đầu đầy mồ hôi Tề Vân Châu vẫn ôm chặt Lâm Như Ý, bảo y cố gắng đổ mồ hôi một lúc là sẽ mau chóng đẩy được khí hàn ra.

Thật ra nếu Lâm Như Ý giống huynh trưởng Lâm Như Diệu, tập võ từ nhỏ thì Tề Vân Châu cũng có thể vận khí chữa thương cho Lâm Như Ý. Nhưng từ nhỏ Lâm Như Ý đã không thích vận động, đứng tấn một lúc thôi có thể khóc hai ngày, một chút nền tảng cũng không có, nếu mạnh mẽ vận khí ngược lại không ổn.

Đêm nay, lúc thì dậy lau mồ hôi cho Lâm Như Ý, lúc thì cho y uống thuốc, hơn hai mươi năm qua đây là lần đầu tiên Tề Vân Châu hầu hạ một người như thế này.
Bình Luận (0)
Comment