Phúc Quốc

Chương 10

“Vị đại nhân này nhìn nhầm người rồi, ta là Quân phu nhân của Chu Vương.”

“Ngọc Nhi, ngươi nghe giọng của ta. Ngươi không nhận ra ta sao?”

Quân Khuynh nói: “Nhiều năm trước có vị cố nhân, dáng người, âm sắc rất giống đại nhân, nhưng hắn đã qua đời từ lâu……” Hắn chậm rãi lắc đầu: “Ta thật sự không dám vọng tưởng rằng hắn còn sống trên đời.”

Lệ Trần nghe xong chỉ cảm thấy đau lòng, lập tức cũng không màng đây chính là vương cung nước Chu, hắn vội nói: “Phương Nghị, ta là Phương Nghị!”

Quân Khuynh xoay người tháo mặt nạ trên mặt Lệ Trần xuống, một vết sẹo lồi kéo dài từ trước mắt xuống khóe miệng, thoạt nhìn hung ác đáng sợ, nhưng đôi mắt, cái mũi, miệng không có chỗ nào mà không phải là Phương Nghị.

“Ngươi tin chưa?”

Quân Khuynh không nói lời nào, mặt nạ lập tức che khuất khuôn mặt lần nữa, hắn kéo Lệ Trần đến một góc tối.

“Nhiều năm như vậy ta đều cho rằng ngươi đã chết, ngoại ô có một phần mộ chôn quần áo và di vật, là của ngươi, ta thường mang bầu rượu đi, ngồi đó cả một buổi trưa.”

Quân Khuynh nói: “Bây giờ ngươi trở về, nói với ta ngươi còn sống. Thì ra, nhiều năm như vậy, chỉ là ta tự mình đa tình. Những lời nói với ngươi đều bị cô hồn dã quỷ nghe đi!”

“Ngọc Nhi, bình tĩnh một chút.” Lệ trần ôm hắn: “Ta không phải cố ý, ngươi nghe ta nói.”

“Đêm đại hôn đó, một đám sát thủ đánh bất ngờ từ sau lưng. Ta không kịp phòng, bị trúng một kiếm. Lúc ấy ta nghĩ, không thể liên lụy người vô tội, nên dẫn chúng ra ngoài thành trống.”

“Đám sát thủ kia ra chiêu hung ác, hoàn toàn không màng cái chết. Lúc ấy ta mất máu quá nhiều, thật sự là chống đỡ không được. Lúc tốc độ chậm lại, bị đâm một kiếm thủng ngực trái. Ta cho rằng mình phải chết. May mà ông trời có mắt, trái tim ta trời sinh lạ thường, nằm bên phải, bọn họ cho rằng ta chết chắc rồi, chỉ để lại một người xử lý thi thể ta.”

“Người kia không sợ chết, lại sợ quỷ thần. Hắn nói Hàn Cẩn điện hạ lệnh hắn hủy thi diệt tích, kêu ta mau đi đầu thai, chớ mang oán hận mà vất vưởng ở nhân gian.

“Lúc mũi đao cắt lên nửa khuôn mặt, ta mở mắt ra, cố hết sức bóp chết hắn, phá hủy thi thể hoàn toàn.”

“Sau đó, ta được người ta cứu, vất vả đến được nước Trương.”

Lệ Trần nói: “Đây là tất cả câu chuyện.”

“Vậy sao ngươi không tới tìm ta?!” Quân Khuynh đẩy hắn ra, khóc lớn: “Ta đã gả cho Hàn Cẩn.”

Gương mặt dưới mặt nạ của Lệ trần nhăn lại, đầy hối hận: “Thanh gỗ trên núi khắc tên ngươi, ta cho rằng Hàn Cẩn giết ngươi, cho đến hôm nay……”

Quân Khuynh lắc đầu: “Ván đã đóng thuyền. Hôm nay, ngươi và ta gặp nhau cũng không thể thay đổi gì cả.”

Lệ trần cảm thấy hoang man, trái tim vẫn cứ nhảy mạnh từ khi nhìn thấy Quân Khuynh lúc mới đến không thể ổn lại, sao có thể chấp nhận việc hai người lại chia xa.

Hắn nhào qua hôn lấy môi Quân Khuynh, hận không thể mang thân thể Quân Khuynh vào cơ thể mình.

Bỗng chốc, đuốc sáng rực chiếu cả một vùng, Lệ Trần và Quân Khuynh còn chưa kịp tách ra.

Hàn Cẩn bước ra, phía sau hắn là thị vệ vương cung đếm không xuể.

“Sao Quả nhân không biết, Lệ Trần tướng quân lại là tên khốn kiếp háo sắc càn rỡ, rõ như ban ngày lại dám khinh nhục phu nhân ta.”

Đôi mắt nhìn Hàn Cẩn của Lệ Trần nhuộm thành màu đỏ đậm, tỏa ra áp lực của mãnh hổ.

Hàn Cẩn khinh miệt nói: “Bắt lấy hắn.”

Tẩm cung Quân Khuynh đẹp không sao tả xiết. Ngay cả ly rượu tùy ý bày trên bàn cũng là hàng tiến cống cao cấp, trên đời khó cầu.

Trên chiếc giường lớn được điêu khắp tinh tế, hai người quấn quýt lấy nhau. Thân thể Hàn Cẩn nóng đỏ như lửa, hắn mang tất cả điên cuồng mà đong đưa lên xuống.

“Ngọc nhi, Ngọc nhi, ngươi nghĩ muốn cái gì? Rốt cuộc muốn cái gì……”

Quân Khuynh bóp mạnh đùi hắn, cảm thấy nơi này cành căng chặt, cười run rẩy.

Nụ cười của hắn chính là nụ cười ngây thơ vô tội, nhưng Quân Khuynh biết có một người từ đầu đến cuối biết hết gương mặt thật của hắn.

“Chấp nhận tất cả yêu cầu của ta sao?” Quân Khuynh nói: “Ta muốn chìa khóa nhà tù Phương Nghị.”

Lời hắn rất thẳng thắn.

Đương nhiên, hắn cũng thả Lệ Trần ra  dễ như trở bàn tay. Hàn Cẩn đứng ở một góc tối phía xa, im miệng không nói mà nhìn Lệ Trần và Quân Khuynh lưu luyến chia tay, thậm chí vì hắn tập võ, sức nghe cực tốt, nghe rõ tất cả những gì họ nói.

“Phương Nghị, ngươi đi mau. Ta ở đây giữ Hàn Cẩn lại. Ngươi yên tâm, hắn đối xử rất tốt với ta, sẽ không giết ta.”

“Ngọc Nhi……”

“Ta không thể để ngươi ở đây, theo ta đi!”

“Không, ngươi muốn thấy ta chết ngay bây giờ sao?”

“Ta sẽ trở về, nhanh thôi, nhanh thôi!”

Lệ Trần đi xa rồi, Quân Khuynh đi đến chỗ hắn đang đứng. Hàn Cẩn đón hắn.

Cho dù trong lòng như lửa đốt, đốt sạch ngũ tạng lục phủ từ lâu, nhưng mặt ngoài vẫn vân đạm phong khinh.

Hắn có một bí mật.

Lần nhìn thấy hồ ly đỏ đầu tiên.

Hắn nhớ lại toàn bộ ký ức.

Mỗi lần luân hồi, người đối phương yêu đều không phải hắn.

Hắn chỉ là người qua đường vô danh,

Sau đó…

Hắn nhận ra…

Có được quyền lực vô thượng,

Thỏa mãn tất cả yêu cầu của đối phương,

Đây là cơ hôi duy nhất có thể đứng bên cạnh hắn.

Ba tháng sau, nước Khương bị diệt. Nước Trương trái hiệp nghị cử binh tấn công  nước Chu. Chu Vương Hàn Cẩn không phản kháng kịp.

Tình hình diễn ra nguy cấp.

Hàn Cẩn và Quân Khuynh triền miên trên giường lần cuối.

Cửa tẩm cung mở, màn lụa bị gió thổi bay lên, dường như bay lên trời.

Quân Khuynh từ từ rút trường kiếm trên ngực Hàn Cẩn ra, thân thể run rẩy quay đầu lại.

“Phương Nghị……”

Nước Trương nhất thống thiên hạ.

Quân Khuynh dựa vào người Lệ Trần.

“Ngươi nói ta nghe, Đại vương các ngươi là người như thế nào?”

Hoàn
Bình Luận (0)
Comment