Phục Sinh Ký Lục

Chương 37

Đêm đã khuya, mưa vẫn chưa dứt.

Cửa sổ mở ra, tấm rèm vải đung đưa, một góc rèm đập vào vách tường, "Lạch cạch, lạch cạch ", tiếng gió khẽ vi vu.

Khâu Sam ngồi trên giường, lưng tựa vào chiếc gối trắng, nhìn tấm rèm vải khẽ đung đưa. Buổi tối cô tắm nước ấm, cô nghĩ cái này có lợi cho việc khôi phục của cơ thể, cô không cần áo ngủ, nên chỉ mặc chiếc áo trắng tay ngắn và quần cộc rằn ri của mình, giày thể thao để dưới giường. Quần áo rất sạch sẽ, đã được giặt vài lần, chẳng qua là có vài vết ố loang lổ ngoan cố giặt mãi mà không ra.

Chiếc giường đối diện ô cửa sổ, từ cửa sổ nhìn ra là một thảm cỏ xinh đẹp, không khí trong phòng thật yên bình.

Cửa bị đập vang, Khâu Sam không bận tâm, cô tiếp tục nhìn ra cửa sổ, tiếng đập cửa dừng trong chốc lát, lại một lần nữa vang lên.

"Mời vào."

Bạc Tuyết Thanh đẩy cửa: "Mình đoán cậu còn chưa nghỉ ngơi. Vừa hay lúc nãy mình uống tách cà phê, giờ cảm thấy còn tỉnh quá. Muốn nói chuyện chơi chút không?" Bạc Tuyết Thanh vừa nói, vừa mở đèn, phòng đột nhiên sáng choang.

Khâu Sam nheo mắt: "Mình nói rất chậm."

Bạc Tuyết Thanh đã ngồi lên giường: "Vậy cứ từ từ mà nói. Nãy giờ không nói gì, không cảm thấy ngột ngạt à?"

"Có chút." Khâu Sam xê dịch đến bên giường, mang giày vào.

"Ở đây có thoải mái không?"

"Khá thoải mái."

"Tốt nghiệp cấp 3 xong mình có tổ chức họp lớp vài lần, cậu nói cậu không trở về Bái Nam nữa, cho nên không thể tham dự. Tính ra thì tụi mình đã sáu năm không gặp rồi."

"Tốt nghiệp xong, người trong nhà, không ở Bái Nam, nên cũng không trở về."

"Ba cậu đâu?"

"Lữ hành, viết sách."

"Tự do phóng khoáng vậy sao?"

Khâu Sam gật đầu.

Bạc Tuyết Thanh đứng dậy đóng cửa sổ, căn phòng trở nên yên lặng. Cô kéo rèm xuống, xoa xoa cánh tay, quay đầu cười nói: "Ngại quá, mình hơi lạnh."

"Không sao."

"Mình thấy cậu rất ít khi đăng tải hoạt động trên mạng xã hội, công việc bề bộn à?"

"Ừ."

"Mình cũng vậy. So với thời học sinh đúng là khác biệt ha, đúng không?"

"Đúng."

"Mình nghe nói cậu đang hẹn hò?"

Khâu Sam quay đầu nhìn vào mắt Bạc Tuyết Thanh, không bao lâu, Bạc Tuyết Thanh cười xua tay nói: "Được rồi được rồi, mình nói giỡn, mình không có nghe ai nói vụ này, mình chỉ muốn cậu nhiều lời thêm chút thôi. Bạn cấp 3 xa cách bao năm trời lại có thể gặp mặt ở một nơi xa lạ, cậu không cảm thấy điều này rất khó có được sao? Có điều, Khâu Sam, không phải tự dưng mà mình đùa vậy đâu? Bộ dáng cậu xinh đẹp như vậy, đương nhiên sẽ có rất nhiều người thích. Hoặc là nói, hiện tại cậu đang độc thân?"

"Độc thân."

"Xem ra công việc này khiến cậu đầu tư rất nhiều." Bạc Tuyết Thanh cất giọng tán thưởng.

"Mình thích công việc của mình."

Bạc Tuyết Thanh ngẩng đầu, như nhớ lại nói: "Lúc điền nguyện vọng ấy, cậu nói cậu muốn làm phóng viên, lúc ấy mình nói mình nghĩ cái gì, cậu còn nhớ không?"

"Cậu nói, bất kì công việc nào, cậu cũng sẽ làm được tốt nhất, leo đến vị trí cao nhất."

"Oa! Cậu lại có thể nhớ kỹ vậy sao? Làm mình nghe xong cũng thấy đỏ mặt. Khâu Sam, những lời này mình chỉ nói với cậu thôi đó, cậu phải giúp mình giữ bí mật."

Lúc này cửa phòng bị gõ hai cái, tiếp đó bị đẩy ra, Chiêm Thành Vũ đứng ở ngoài cửa.

Bạc Tuyết Thanh cười nói: "Em trò chuyện với Khâu Sam chút, có chuyện gì không?"

Chiêm Hành Vũ yên lặng nhìn Khâu Sam vài giây, lắc đầu đóng cửa lại. Hiệu quả cách âm trong toà biệt thự này rất tốt, lúc đóng cửa xong, người trong phòng cũng không nghe được tiếng động bên ngoài, cho nên họ không thể dựa vào tiếng động để phán đoán Chiêm Thành Vũ đã rời đi hay chưa.

Nhưng mà Khâu Sam rất chắc chắn: "Anh ấy chờ cậu bên ngoài."

"Vậy cứ để anh ta chờ. Hôm nay là buổi họp mặt bạn cấp 3, rất quan trọng."

Bạc Tuyết Thanh cười rộ lên trông rất đẹp, là một vẻ đẹp dễ dàng thu hút ánh mắt và hơi thở của người xem, loại đẹp khiến người ta si mê lại không dám xâm phạm. Khâu Sam nhìn khuôn mặt Bạc Tuyết Thanh, giờ phút này khoảng cách giữa họ cũng giống như khoảng cách ngồi cùng bàn năm ấy, điểm khác biệt là giờ đây khi cô nhìn Bạc Tuyết Thanh, nhịp tim cũng sẽ không như năm đó thoáng tăng nhanh, cũng sẽ không siết chặt nắm tay của chính mình nữa.

Bạc Tuyết Thanh chớp mắt, cười hỏi: "Tốt nghiệp xong, cậu vẫn độc thân sao?"

Khâu Sam cúi đầu trầm mặc. Bạc Tuyết Thanh cũng không nói lời nào, lẳng lặng mà chờ, như chắc chắn Khâu Sam nhất định sẽ nói cho cô.

Cuối cùng quả nhiên là Khâu Sam nhượng bộ.

"Mình có người trong lòng." Khâu Sam nói.

"Thật sao? Vậy thì quá tốt. Cậu nói cho mình một chút được không? Mình rất sẵn lòng nghe."

"Mới đây gặp được."

"Mới đây? Chẳng lẽ là sau khi cậu bị thương?"

Khâu Sam nói: "Mình muốn vào thành."

"Tụi mình sẽ vào thành, nhưng bây giờ còn chưa phải lúc."

Khâu Sam có chút kinh ngạc, cô tưởng rằng Bạc Tuyết Thanh không muốn trở lại xã hội loài người nữa chứ, ở ngoài đây Bạc Tuyết Thanh có bạn đồng hành, có người bạn trai bị lây nhiễm, có đồ ăn, có chỗ ở, có thể nói trong thành Bạc Tuyết Thanh có cái gì thì ở bên ngoài cũng sẽ có được y như vậy. Đối với một người như Bạc Tuyết Thanh mà nói, vượt qua bức tường của toà thành cổ để vào trong chỉ là một lựa chọn, hơn nữa không nhất định là lựa chọn tốt nhất.

"Lúc nào?"

Bạc Tuyết Thanh mỉm cười: "Vấn đề này để lần họp mặt sau tụi mình lại nói tiếp. Mình muốn đi nghỉ, ngủ ngon."

Khâu Sam không thể ngăn cản Bạc Tuyết Thanh rời đi, chỉ có thể đáp lời một câu: "Ngủ ngon."

Vừa đi tới cửa, Bạc Tuyết Thanh quay đầu: "Còn một câu cuối cùng."

"Cậu hỏi."

"Người ấy giống mình ư?"

Bình Luận (0)
Comment