Phục Sinh Ký Lục

Chương 53

"Gặp."

Khâu Sam bảo gặp liền được Hình Bác Ân dẫn đến văn phòng đại diện của Bạc Tuyết Thanh.

Lần này Hình Bác Ân không hề đưa ra yêu cầu ở lại giám sát mà đóng cửa rời đi một cách phóng khoáng.

Khâu Sam nhìn cánh cửa kia, sau đó quay đầu nhìn Bạc Tuyết Thanh ngồi đối diện, chỉ ngồi thôi mà cũng eo lưng thẳng tắp, cả người toát ra khí thế ngạo nghễ.

Vài ngày không gặp, Bạc Tuyết Thanh lại trông càng mỹ lệ hơn trước.

Này đương nhiên là có liên quan đến vấn đề cuộc sống no đủ cơm áo không lo, nhưng điều khiến sự thay đổi càng rõ ràng hơn, khiến người này càng toả sáng hơn chính là trạng thái tinh thần đầy nhiệt huyết và sức sống.

Bạc Tuyết Thanh chưa bao giờ để cho chính mình trông có vẻ chật vật, mặc dù bôn ba bên ngoài nhưng Bạc Tuyết Thanh vẫn thời thời khắc khắc chú ý duy trì hình tượng và tinh thần ở trạng thái tốt nhất, khiến người khác vừa nhìn vào liền cảm giác được sự tự tin và thạo việc của cô khi đối mặt với bất kì tình huống nào, một người chưa bao giờ thất bại.

Mà sự thật là, trong một tháng Khâu Sam theo tiểu đội của Bạc Tuyết Thanh, bọn họ cũng từng nhiều lần mạo hiểm xông khỏi vòng vây xác sống, mang theo không quá nhiều thức ăn và vật dụng hằng ngày trốn đi, sinh hoạt tạm bợ trên đoạn đường xốc nảy, mãi cho đến khi tìm được địa điểm an toàn kế tiếp.

Nhưng dù ở trong tình hình khó khan, gương mặt Bạc Tuyết Thanh cơ hồ chưa từng nhiễm bẩn, quần áo cũng luôn phẳng phiu sạch sẽ. Thậm chí sau Khâu Sam Bạc Tuyết Thanh còn cứu them một người, chính là Khương Đinh.

Trong tiểu đội của Bạc Tuyết Thanh, Chiêm Thành Vũ là người ở bên cạnh Bạc Tuyết Thanh sớm nhất, Bạc Tuyết Thanh ở bên cạnh giúp anh ta vượt qua quá trình biến đổi, mà anh ta thì ở bên cạnh bảo hộ Bạc Tuyết Thanh an toàn từ đầu đến cuối.

Thích Vị Viễn là người địa phương, là một nhà nghiên cứu địa chất, toàn bộ kiến trúc địa lý ở Trung Từ thậm chí là khu vực quanh Trung Từ ông ta cũng đã tìm hiểu qua, có thể nấu cơm có thể lái xe, mang theo một đứa con gái nhỏ là bé tôm khô.

Khâu Sam là người thứ năm, hoặc có thể nói là xác sống thứ hai có được ý thức hoàn chỉnh và hoàn toàn tỉnh táo, nhờ tiêm thuốc vào người mà khả năng ngôn ngữ cũng như vấn đề vận động được khôi phục phần nào. Khâu Sam dẫn theo Phương Nguyệt đến, trên cơ bản thì đây là một kẻ vô dụng, vậy là trong đội có ba xác sống còn sống.

Cuối cùng là Khương Đinh, một trạch nam cực kì bình thường, do thường ngày nhập tâm luyện game, đặc biệt là các loại game về tận thế mà trở thành một quyển từ điển sống về cách sinh tồn, vì sự sinh tồn của tiểu đội mà đã cống hiến không ít.

Những người kể trên chính là những thành viên cốt lõi của đội ngũ, mỗi người đều có vai trò của mình, tổ hợp lại thì hiệu quả càng đáng kinh ngạc.

Địa vị của những xác sống còn sống gia nhập sau này đương nhiên so với bọn họ sẽ thấp hơn một bậc. Nhưng này cũng chả sao, bọn họ luôn trung thành và tận tuỵ với Bạc Tuyết Thanh, thà rằng trơ trơ nhìn thân thể bị xé nát cũng sẽ hộ tống Bạc Tuyết Thanh an toàn đến nơi này.

Đã tám ngày trôi qua kể từ lần hỏi thăm trước của Bạc Tuyết Thanh.

Khâu Sam không rõ Bạc Tuyết Thanh bận gì hổm nay, cô chỉ có thể khẳng định rằng dù ở bất cứ đâu Bạc Tuyết Thanh cũng sẽ sống được tốt nhất, mà ở một nơi tài nguyên phong phú thế này, đương nhiên Bạc Tuyết Thanh sẽ gom hết toàn bộ những thứ có thể lợi dụng về bên người.

Bạc Tuyết Thanh hưởng thụ điều này như cá gặp nước, khát vọng trở thành người đứng trên mọi người, theo sắc mặt và thần thái ngày hôm nay thì xem ra Bạc Tuyết Thanh đã đạt được thành quả không tệ.

Là dạng thành quả gì, Bạc Tuyết Thanh đương nhiên sẽ không nói cho Khâu Sam, nên Khâu Sam cũng không định đi hỏi.

Ngồi đối mặt nhau im lặng một hồi, Bạc Tuyết Thanh cúi người đặt một tay trên bàn, một tay chống cằm, lúc cười trong mắt tựa như hàng ngàn đoá hoa nở rộ.

"Nhớ mình không?"

"Không."

Bạc Tuyết Thanh nhướng mày: "Lời này thật sự khiến mình đau lòng nha."

Khâu Sam không nói gì tiếp.

"Mấy ngày nay mình bận tối mày tối mặt, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có, mình còn tưởng rằng cậu sẽ mơ về mình hàng đêm. Mình thế nhưng mơ về cậu, ở trong mộng cậu không đối với mình như thế."

Không biết vì sao, bây giờ Khâu Sam nghe Bạc Tuyết Thanh nhẹ giọng dỗ dành như vậy thì lòng có chút phiền muộn, cô lên tiếng: "Không cần phí công sức, trên người mình, mình không thích cậu, một chút cũng không, sau này cũng sẽ không."

Bạc Tuyết Thanh nghe vậy liền sững sờ chốc lát, buông tay, chỉnh lại tư thế, hỏi thử: "Làm sao vậy, có người mới nên quên tình cũ?"

"Mình không thích cậu, cũng đã lâu lắm rồi."

Lúc này Bạc Tuyết Thanh lại không có bao nhiêu phản ứng, chỉ hơi cúi đầu, ngón tay vuốt trán, sau đó nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Khâu Sam cười: "Vậy thì xem như là bạn cũ."

Khâu Sam thong thả hỏi: "Giá trị lợi dụng, của mình, là cái gì? Cậu đang móc nối với ai? Thân phận của cậu, làm sao đánh đổi được?"

"Cậu luôn tỉnh táo như vậy thì có gì hay ho đâu." Bạc Tuyết Thanh đứng dậy chậm rãi vòng qua bàn, "Mấy vấn đề này, mình chỉ nói cho người mình thích."

Bạc Tuyết Thanh bước đến trước mặt cô, Khâu Sam vẫn bình tĩnh ngồi nói: "Mình đoán không ra, kia sẽ không đoán nữa."

Bạc Tuyết Thanh cúi người xuống, gần gũi nhìn vào mắt Khâu Sam: "Cậu hiếu kì về mình như vậy làm gì? Không phải bảo là không thích sao? Muốn đoán cái gì, cậu nói cho mình biết? Có lẽ do quá thích cậu mà ma xui quỷ khiến thế nào mình nói cho cậu nghe không biết chừng?"

Không thể không nói, Bạc Tuyết Thanh thật sự đẹp đến khó có thể soi mói. Khoảng cách gần như vậy, Khâu Sam cũng không thể phát hiện bất cứ khuyết điểm nào trên mặt Bạc Tuyết Thanh.

Thật là có vài người đẹp yêu nói lời dối trá, nếu như nói trong lời thật nhất định có phân nửa giả dối, thì dung mạo sẽ làm cho lời bọn họ nói ra trời sinh càng tăng thêm độ tin cậy.

Khâu Sam không để mình bị đẩy vòng vòng, lại còn thoáng phân tâm. Cô nhớ lúc điền nguyện vọng Bạc Tuyết Thanh từng nói với cô.

Bạc Tuyết Thanh nói: "Bất kì công việc nào, mình cũng sẽ làm được tốt nhất, leo đến vị trí cao nhất."

Này chỉ sợ là một câu chân thực hiếm có được nói ra từ miệng Bạc Tuyết Thanh.

Khâu Sam vẫn thực thông minh, phân biệt được lời thật giả của người khác, nhưng Bạc Tuyết Thanh so với cô càng thông minh, ở chung lâu ngày Khâu Sam thường xuyên mệt đến đau đầu do đầu óc phải hoạt động quá mức, nhưng cố tình cô lại là người cực kì tỉnh táo, cô không muốn chính mình bị vây quanh bởi những lời lừa dối, dần dần, dù có thích nhiều hơn nữa thì tình cảm cũng sẽ hao mòn sạch sẽ.

Không còn thích, nhưng vẫn còn thưởng thức. Từ lần đầu tiên gặp mặt Bạc Tuyết Thanh trong lớp, cô liền bắt đầu thưởng thức Bạc Tuyết Thanh, cho đến nay vẫn vậy.

Nhưng vừa nghĩ đến sắc mặt Hình Bác Ân hôm nay, Khâu Sam rốt cuộc vẫn cảnh cáo một câu: "Cách mình xa một chút."

Bạc Tuyết Thanh lại giật mình, sau một lúc lâu, cô vươn tay như muốn sờ lên môi Khâu Sam, thân mình cũng theo động tác này mà ép xuống thấp, tựa như muốn bao trùm Khâu Sam hoàn toàn trong hơi thở của mình.

Lúc này, ánh mắt Khâu Sam đột nhiên trở nên cực lạnh, một đôi mắt mà bên trong đó toàn bộ tình cảm đều biến mất sạch sẽ trong nháy mắt, một đôi mắt trong suốt như hai viên thuỷ tinh.

Bạc Tuyết Thanh dừng động tác lại, một luồng khí lạnh bỗng dưng chui vào xương sống, nhanh chóng chạy lên tới sau gáy, đồng thời khuếch tán ra xung quanh, nửa người trên của cô chợt như bị đông cứng, cánh tay đang vươn ra làm thế nào cũng không hạ xuống được.

Mãi lâu sau, cánh tay cô mới lộn trở lại, vuốt một lọn tóc rơi ra do cúi người tới trước, sau đó đứng thẳng người lại, xoay người đi về phía ghế dựa sau bàn.

"Mình thật sự thích cậu." Bạc Tuyết Thanh quay lưng về phía Khâu Sam nói.

"Thật sao?" Khâu Sam hỏi.

Bạc Tuyết Thanh xoay người ngồi xuống, cười tủm tỉm: "Đương nhiên, cậu xinh đẹp đáng yêu như vậy, ai cũng đều thích cậu."

Khâu Sam gật đầu nhận câu nửa thật nửa giả này.

Tựa như đã thương lượng trước, tiếng gõ cửa lại vang lên vào đúng lúc này.

Hình Bác Ân mở cửa ra, thấy hai người đứng cách khá xa, nàng có chút vừa lòng, giọng điệu cũng không quá lạnh lẽo: "Khâu Sam, đến giờ kiểm tra rồi."

Bạc Tuyết Thanh mỉm cười đồng ý: "Thật là ngại quá, làm chậm trễ thời gian của mọi người, tôi tiễn mọi người."

"Cám ơn, không cần phiền toái." Hình Bác Ân cự tuyệt, "Vậy tụi tôi đi trước, không cần tiễn đâu."

Hình Bác Ân vừa nói vừa bước vào, kéo lấy tay Khâu Sam cũng đang vươn tới phía nàng, không có bắt cổ tay, mà là hai lòng bàn tay áp vào nhau. Lúc rời đi, Hình Bác Ân vặn tay nắm cửa, khép cửa lại mà không hề tạo ra tiếng động. Bạc Tuyết Thanh đứng trong phòng nhìn cánh cửa đã được khép kín, ánh mắt sa sầm.

Trở lại phòng thí nghiệm, Khâu Sam nói: "Cậu ấy hẵn sẽ không, lại tìm em."

"Ừ."

Khâu Sam cảm giác chữ "Ừ" này nghe có vẻ hào hứng. Cô hỏi: "Em phải đi làm kiểm tra thật à?"

"Chẳng lẽ tôi lừa cô ta? Cần gì phải làm thế?" Hình Bác Ân dẫn người đến cạnh bàn mổ, bảo Khâu Sam ngồi lên trên, "Có điều không phải chỉ mình tôi tiến hành, giáo sư đang bận, chốc nữa mới đến."

Khâu Sam cảm giác như đã lâu không gặp Hình Bác Ân, thừa dịp trước khi Lê Hàn đến, cô nghiêng người ngắm lông mi Hình Bác Ân, ánh mắt có chút ngả ngớn.

Hình Bác Ân không tự nhiên chớp mắt hai cái, có chút thẹn thùng quay đầu, nhưng mở miệng ra lại nói đến đề tài đứng đắn: "Hàng mẫu được chế tạo thử đã thành công, hôm nay sẽ đem ra thử nghiệm, cho nên cần phải kiểm tra thông số trong cơ thể của em để đối chiếu kết quả."

Khâu Sam nhếch môi, hàm răng trắng toát trong miệng lộ ra, hiện tại cô điều khiển biểu cảm trên mặt càng ngày càng thuần thục, lúc cười lên đã không còn quá khủng khiếp, nhưng hàm răng trắng toát kết hợp với đôi môi tím tái lạnh lẽo này vẫn tác động mạnh đến thị giác khiến người ta vừa nhìn thoáng qua sẽ bị hoảng hồn.

Cũng may Hình Bác Ân đã nhìn quen rồi, lúc này còn cảm thấy có chút đáng yêu.

"Trái tim em, đang đập sao?"

Nghe vậy, ba ngón tay trắng muốt của Hình Bác Ân nhẹ nhàng chạm lên vị trí trái tim của Khâu Sam, ngón cái và ngón út giở lên tạo thành một đường cong tự nhiên nối liền bàn tay, không hề chạm vào lớp vải trước ngực Khâu Sam mà treo lơ lửng trong không khí. Nghiêm túc chờ một hồi, cảm nhận được lồng ngực nhè nhẹ phập phồng dưới đầu ngón tay, Hình Bác Ân mới cười nói: "Ừ, đang đập."

Nàng đang muốn rút tay lại thì mu bàn tay bỗng nhiên bị lòng bàn tay của Khâu Sam áp lên trên, bàn tay lạnh lẽo ấy nhẹ nhàng ấn tay nàng lại, mãi cho đến khi lòng bàn tay nàng áp hoàn toàn lên trên lồng ngực đang phập phồng của đối phương.

Nơi này... Hình Bác Ân đã từng cảm thụ qua, nhưng Khâu Sam lại không hề biết.

Nhớ tới lần trước chính mình cũng như vậy không hề nghĩ trước nghĩ sau gì mà vói bàn tay vào áo người ta, đã vậy còn sờ soạn một hồi, giờ này khắc này, Hình Bác Ân quạt thật mắc cỡ đến nỗi không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt ngơ ngác không biết gì của Khâu Sam.

Mãi một lúc lâu sau Khâu Sam vẫn không nói gì, Hình Bác Ân nghĩ này chắc là người ta đang đợi mình ngẩng đầu đây mà, nhưng hiện tại nàng quả thật không dám tiếp xúc ánh mắt với Khâu Sam, nàng đành phải cố dời lực chú ý sang chỗ khác, ý đồ xua tan hình ảnh lần trước ở trong đầu.

"Thuốc mà ba tôi điều chế ra, tôi cảm giác nó còn có công dụng hồi phục sự sống, tôi vẫn đang suy tính, nếu thành công, tay em sẽ ấm lại." Nói đến lĩnh vực mình quen thuộc, Hình Bác Ân rốt cuộc trầm tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn Khâu Sam, "Buổi thử nghiệm hôm nay đã chọn ra ba đối tượng nghiên cứu có mức độ tổn thương thân thể tương tự em, nếu lần thử nghiệm này chứng tỏ rằng thuốc này có hiệu quả, tầng hầm bốn sẽ cử ra vài người chuyên phụ trách về mảng này."

"Tôi cũng sẽ ở trong đó." Hình Bác Ân bảo Khâu Sam.

Những lời tương tự chợt loé trong đầu Khâu Sam, khiến cô nhớ lại thật lâu trước kia khi bọn họ phải trốn vào một trường đại học ở Bạch Túc để tránh vô số xác sống lững thững dạo bước bên ngoài tìm kiếm bọn họ, lúc đó, Hình Bác Ân cũng từng nói với cô những lời tương tự vậy.

Khâu Sam nắm lấy bàn tay kia của Hình Bác Ân, chậm rãi nâng lên ngang cằm mình, cúi đầu hôn lên đầu ngón tay Hình Bác Ân.

Ở thời điểm đó, dù thế nào cô cũng không hề nghĩ đến, cô và người trước mắt sẽ nảy sinh một thứ tình cảm như vầy, một điều kỳ diệu, một thứ tình cảm khiến lòng người ấm áp.

Bình Luận (0)
Comment