Nhân sâm nhỏ thật sự là một người ham học hỏi, thế nhưng cũng phải tùy xem là học cái gì. Quyển 《 hoa trận sáu kỳ 》này nghe tên thì có vẻ khá thú vị, chỉ là lúc mở ra mới thấy đa số đều là tranh vẽ, hơn nữa những bức vẽ này theo quan điểm của nàng thì chẳng thú vị tí nào.
Tên gọi là hoa trận sáu kỳ, nhưng mà chỗ vẽ hoa thì lại chẳng có mấy đóa, cho dù là có thì cũng không có chú thích rằng hoa đó tên là gì, tập tính như thế nào, có công dụng làm thuốc hay không. Ngược lại cả quyển tranh đều chỉ vẽ người khá đơn giản. Lặp đi lặp lại chỉ có hai người mà đầy cả quyển tranh. Diệp Kiều nhìn qua liền ném sang một bên.
Lúc đang chuẩn bị đổi quyển sách khác để đọc, Diệp Kiều đột nhiên nhớ lại trước đây tiểu hồ ly từng nói qua.
Sau khi nhận quà thì phải dùng, nếu không sẽ làm người tặng cảm thấy buồn.
Giống như khi Liễu thị cho nàng một cái áo choàng, nàng tất nhiên sẽ mặc nó, dùng để tỏ vẻ mình rất thích, chuyện này vừa để Liễu thị cảm thấy vui vẻ, lại còn biểu hiện sự tôn trọng của bản thân mình.
Hiện tại Xuân Lan tặng cho nàng một quyển sách, chẳng những được bọc lại kĩ càng, hơn nữa còn đưa trịnh trọng như vậy, giống như sợ bị làm hỏng.
Vậy mà nàng đã không đọc thì thôi đi, thật vất vả nhớ để lật ra xem, kết quả vừa nhìn qua đã ném.
Trong lòng nhân sâm nhỏ đột nhiên cảm thấy áy náy. Nàng ngoan ngoãn ngồi trở lại, đem giá cắm nến dịch lại gần người mình, bắt đầu nghiêm túc mở quyển sách này ra, tỉ mỉ quan sát, nghiên cứu.
Thần sắc nghiêm túc, biểu tình chuyên chú, tận đến khi Kỳ Vân về phòng vẫn thấy Kiều Nương nhà mình đang ngồi trước ánh đèn khắc khổ đọc sách.
Trước đây Diệp Kiều vì luyện chữ, cũng vì có thể xem nhiều sách thuốc, cho nên mỗi ngày đều sẽ rút ra một canh giờ để đọc sách tập viết.
Kỳ Vân có thời gian thì sẽ cùng ngồi đọc với nàng, Kiều Nương đọc sách, hắn sẽ xem sổ sách, chờ Diệp Kiều có chuyện gì không hiểu thì sẽ cầm sách lại đây mềm mại hỏi hắn, cũng có thể xem như một chuyện vui vẻ.
Lúc này Kỳ Vân muốn qua đi hỏi xem nàng đang đọc cái gì, nhưng là lại nghĩ đến, hôm nay cả một ngày đều ở tiền viện bận rộn, Kiều Nương thật vất vả mới có thời gian nhàn rỗi đọc sách, hắn không nên đi qua quấy rầy nàng mới đúng.
Vì thế, Kỳ Vân an tĩnh bỏ hộp đồ ăn xuống bàn, đi vào phòng trong thay quần áo.
Lúc hắn đi ra, ngay lập tức đối diện với đôi mắt nhỏ đang nhìn mình chăm chú của Diệp Kiều.
Kỳ Vân bị nàng nhìn đến sửng sốt, sau đó cười hỏi: "Làm sao vậy, có phải có chỗ nào xem không hiểu à?"
Diệp Kiều lắc đầu, các hình vẽ này rất rõ ràng, không có gì là xem không hiểu cả.
Nàng cảm thấy hứng thú một thứ khác. Đem sách khép lại, đặt lên trên kệ sách, Diệp Kiều đứng dậy đi tới trước mặt Kỳ Vân, đôi mắt lại từ trên người dịch tới hộp đồ ăn: "Trong này để cái gì vậy?"
Trước đây hộp đồ ăn đều dùng để đựng đồ ăn thức uống, thỉnh thoảng Diệp Kiều cũng mang ít điểm tâm ngon từ chỗ Liễu thị về cho Kỳ Vân.
Chỉ có điều hôm nay trong hộp không chỉ có điểm tâm ngọt. Kỳ Vân mở nắp hộp ra, bên trong ngoài một đĩa bánh còn có một bình rượu và hai chiếc ly nhỏ, tất cả đều đặt lên bàn.
Diệp Kiều không để ý bầu rượu, chỉ là ngửi mùi bánh thì khóe miệng đã nhếch lên: "Cái này thoạt nhìn ăn rất ngon."
Kỳ Vân kéo nàng ngồi xuống, ôn thanh nói: "Đây là bánh chiên, bên trong có nhân làm bằng mỡ hro và đường trắng, bột bọc ngoài được cán mỏng sau đó gói lại để vào nồi chiên cho vàng giòn. Ta sợ nàng buổi tối đói bụng nên lấy về để ăn khuya.."
Kỳ Vân nhắc tới, Diệp Kiều liền cảm thấy cái bụng trống trơn. Nhất là mỗi lần Kỳ Vân đều sẽ đem cách làm nói cho nàng nghe, càng nghe càng đói.
Diệp Kiều vươn tay cầm bánh ăn, nhưng mà nửa đường lại bị Kỳ Vân nhẹ nhàng cản lại.
Nàng không hiểu ra sao nhìn qua hắn, rồi sau đó lại nhìn thấy Kỳ Vân đổ rượu vào hai cái ly, đưa một cái cho nàng rồi nhẹ nhàng nói: "Uống trước ít rượu nếp, lúc ăn tết uống một ít, qua năm mới có thể loại bỏ chướng khí trừ ôn dịch."
Nhân sâm nhỏ là chưa từng nghe qua tên loại rượu này, thế nhưng nếu Kỳ Vân nói uống lên có chỗ lợi, nàng cũng đón lấy cái ly.
Cố tình Kỳ Vân vẫn như cũ không buông tay nàng ra mà vẫn nhìn nàng chăm chú.
Ánh nến nhảy lên, vẻ mặt hắn lúc này trở nên nhu hòa rất nhiều, thanh âm cũng có vẻ nhẹ nhàng bay bổng: "Kiều Nương, nàng có biết khi thành thân người ta uống rượu thế nào không?"
Diệp Kiều thành thành thật thật lắc đầu.
Kỳ Vân nắm cổ tay nàng nới lỏng ra, cầm lấy một ly rượu khác, nhìn cái ly trên tay mình, nói: "Chúng ta, uống chén rượu giao bôi đi."
Hôn sự của bọn họ tới quá bất ngờ, cái gì cũng vội vàng, hấp tấp.
Một người ngây thơ mờ mịt bước lên kiệu hoa, người còn lại là trong ngực mang theo thư hòa li.
Bọn họ lần đầu tiên gặp mặt bình thản mà thú vị, có lẽ Kỳ Vân từ khi đó đã bắt đầu thích Kiều Nương nhà mình, chỉ là ngay lúc đó hắn còn nghĩ muốn tìm một ngày thích hợp đem thư hòa li giao cho Diệp Kiều, muốn cho nàng tự do, dường như chỉ có như vậy mới là việc tốt nhất đối với nàng..
Cho nên ngay lúc đó Kỳ Vân căn bản không nghĩ tới muốn uống rượu hợp cẩn, dù cho chén rượu bầu rượu được đặt ở vị trí dễ thấy nhất trên bàn hắn cũng không đụng đến.
Hôm nay, bởi vì ăn tết cho nên nơi nơi đều là không khí vui mừng, tất cả đèn lồng đều đổi thành màu đỏ. Lúc này Kỳ Vân đột nhiên nhớ lại buổi tối bọn họ thành thân.
Hắn sẽ không để Diệp Kiều đi nữa, thư hòa li cũng đã sớm bị hắn đốt thành tro. Kỳ Vân cảm thấy hắn nên bù đắp lại cho nàng.
Giơ chén rượu lên, Kỳ Vân hỏi rất chân thành, Diệp Kiều cũng trả lời rất thành khẩn: "Tướng công, giao bôi là cái gì giao vậy?"
Kỳ Vân cười cười, một cái tay khác kéo lại cánh tay Diệp Kiều, nhẹ nhàng vòng qua tay nàng.
Cánh tay hai người giao nhau ở một chỗ, Kỳ Vân ghé lại gần, môi nhấp ly rượu, đầu hắn hơi lệch về một bên, có thể nhìn thấy vành tai mềm mại của Kiều Nương nhà mình.
Giọng hắn trở nên nhẹ nhàng: "Rượu này gọi là rượu giao bôi."
Diệp Kiều chớp chớp mắt, cũng học bộ dạng của Kỳ Vân, ghé sát mặt lại gần.
Vành tai và má chạm vào nhau, có thể nghe rõ hô hấp của đối phương. Hai người cùng đem rượu uống một hơi cạn sạch.
Mùi rượu vị thanh, hương thơm, vào miẹng lại có cảm giác cay cay nhẹ nhàng xông vào mũi.
Diệp Kiều khụ hai tiếng, lẩm bẩm: "Rượu này uống không ngon."
Kỳ Vân cong lên khóe miệng, thừa dịp Diệp Kiều không chú ý, hôn lên khóe môi nàng một cái: "Nhưng ta cảm thấy rượu này rất ngọt."
Nhân sâm nhỏ khó hiểu: "Chỗ nào ngọt?" Nói xonh nàng còn tưởng rằng mình nếm sai rồi, dùng đầu lưỡi liếm liếm thành ly, sau đó lại bị cay đến nhăn cái mũi lại.
Kỳ Vân không trả lời, chỉ là trong lòng nghĩ, ngọt, thật sự rất ngọt.
Diệp Kiều cũng không hỏi đến cùng mà cầm bánh lên cắn một miếng. Hương vị ngọt lịm tràn ngập khoang miệng làm nàng híp mắt mỉm cười.
Nhưng có lẽ tại nàng chưa uống rượu bao giờ cho nên mới uống có một ly mà đã chống đỡ không nổi, không bao lâu đã nặng nề ngủ.
Kỳ Vân cũng không gọi nàng, để nàng gối đầu lẻn chân hắn, phủ thêm cho nàng một cái áo khoác rồi cúi đầu ngắm nàng ngủ.
Hắn nhìn vô cùng chuyên chú, còn nghiêm túc hơn cả khi xem sổ sách.
Mà Diệp Kiều trong lúc ngủ có khi lông mi khẽ động đậy, có khi miệng còn nói mớ gì đó, mỗi một cử động đều làm hắn xem hoài không chán, dường như nhìn mãi vẫn không thấy đủ.
Kỳ Vân cứ ngồi như vậy nhìn ngắm Diệp Kiều, mãi cho đến gần giờ Tý, bên ngoài dần trở nên náo nhiệt hắn mới đưa tay nhẹ nhàng lay lay Diệp Kiều: "Kiều Nương, dậy, dậy thôi."
Diệp Kiều dụi dụi mắt ngồi dậy, ngáp một cái, đang định hỏi hắn sao trời chưa sáng đã kêu nàng dậy, thì đã bị âm thanh pháo nổ bên ngoaig ngăn lại.
Kỳ Vân thấy gương mặt nàng phát ngốc, hình như còn chưa tỉnh ngủ thì ngồi xổm xuống giúp Diệp Kiều đi giày, sau đó cầm áo lông cừu lại đây khoacd lên người bọn họ, xong xuôi mới ôm Diệp Kiều ra cửa.
Bọn họ cũng không có đi vào trong viện, gió đêm vẫn khá lạnh, hai người liền đứng ở ngoài cửa hành lang, nghe pháo nổ đùng đùng. Nhìn pháo hoa lộng lẫy trên bầu trời, Kỳ Vân ôm Diệp Kiều, đột nhiên cảm thấy hạnh phúc nhất đời hắn có lẽ là giờ phút này.
Mà Diệp Kiều thì đang nắm chặt xiêm y trước ngực hắn ngẩng đầu nhìn pháo hoa cười.
Kỳ Vân nhỏ giọng hỏi: "Nàng cười cái gì vậy?"
Diệp Kiều chôn mặt ở trong lòng ngực hắn, thanh âm mềm mụp: "Tướng công, thứ này thật là đẹp, có thể mỗi ngày đều nhìn thấy không?"
Kỳ Vân cười nói: "Không phải không thể nhưng mà buôi tối ai cũng buồn ngủ, nếu tối nào cũng xem thì sẽ ngủ không được, nếu vậy sẽ không tốt." Nhìn Diệp Kiều có chút mất mát, Kỳ Vân nói tiếp: "Nhưng mà qua mấy ngày này chính là ngày thả hoa đăng, đến lúc đó trên đường tất nhiên sẽ có rất nhiều pháo hoa, khi đó đi xem là được."
Diệp Kiều cười híp mắt, ôm chặt lấy eo của hắn.
Đêm giao thừa, Kỳ gia quá thực long trọng. Pháo trúc pháo hoa đều bỏ tiền mua rất nhiều, pháo hoa thả gần một canh giờ, xem như kéo theo mọi người dân xung quanh náo nhiệt một lần.
Đến đại niên mùng một, người đi đến Kỳ gia tặng lễ người nối liền không dứt.
Kỳ Vân cũng thiếu không được bị quản sự các nhà tới bái phỏng. Ăn tết mà, tới gặp mặt chủ nhân xem như là bổn phận, Kỳ Vân cũng không cự tuyệt, hắn cũng vừa lúc nhân cơ hội này cùng quản sự các cửa hàng bàn bạc công việc sắp tới.
Sau một ngày bận rộn, Kỳ Vân về phòng lại nhìn thấy Diệp Kiều đang nhìn chằm chằm một quyển sách với bộ dáng rất chuyên chú, chỉ là trên mặt có chút hoang mang.
Kỳ Vân nghĩ nàng gặp phải vấn đề nào đó khó khăn nên đóng lại cửa rồi cười hỏi: "Ta hiện tại đang rảnh rỗi, Kiều Nương nhưng có việc gì muốn hỏi không?"
Diệp Kiều nghe vậy thì lập tức nhìn về phía hắn, liên tục gật đầu.
Nàng cầm quyển sách tới trước mặt Kỳ Vân, thoải mái chỉ vào một bức tranh rồi hỏi: "Tướng công, chàng biết đây là hoa gì không? Trước giờ ta chưa từng thấy."
Gần đây nàng vẫn rất cần mẫn, nỗ lực phân biệt các loại hoa trong tranh. Theo quan điểm của nàng, Diệp Kiều cho rằng Đổng thị đưa quyển sách này cho mình nhất định là có mục đích. Vì hai người trong tranh sao? Nhân sâm nhỏ không tin, rốt cuộc trong này vẽ người đều quá đơn giản, nàng xem không hiểu bọn họ đang làm cái gì, dù sao nhìn cũng thật sự thấy không thú vị.
Nàng cảm thấy chắc chắn Đổng thị muốn nàng cùng thưởng thức hoa cỏ.
Cố tình bên trong có rất nhiều loại hoa mà Diệp Kiều nhìn không ra, cho nên mới nghĩ xin tướng công nhà mình giúp đỡ, cũng tốt hơn lần sau bị Đổng thị hỏi tới.
Nhưng mà sự chú ý của Kỳ Vân hiển nhiên khác với Diệp Kiều.
Hắn trợn mắt há hốc mồm nhìn một bản xuân cung đồ đàng hoàng đưa tới trước mặt mình, lần này, Kỳ Nhị Lang không phải chỉ có lỗ tai đỏ lên, mà cả khuôn mặt đều đỏ rực.
Trong lúc nhất thời Kỳ Vân cũng không biết nên nói cái gì, nghẹn sau một lúc lâu, mới ấp úng hỏi: "Cái này sao lại ở đây?"
Diệp Kiều trả lời thẳng thắn thành khẩn: "Xuân Lan đưa, nhưng mà người vẽ đúng là không tận tình, bình thường xiêm y là khó vẽ nhất, vậy mà người này lại chẳng vẽ chút nào, có thể thấy là quá lười biếng."