Kỳ Vân cầm trong tay một chiếc đèn Khổng Minh, trên đó hắn tỉ mỉ viết câu bỉ dực song phi, chuẩn bị trở về cùng Kiều Nương nhà mình thả lên trời, nhưng còn chưa bước vào quán trà, liền nghe được những lời này của Diệp Kiều.
Trong nháy mắt đó, tim Kỳ Vân như lặng đi, đôi tay cầm đèn Khổng Minh khẽ run rẩy. Cơ thể hắn vốn đã điều dưỡng tốt không hiểu sao bỗng dưng lại thấy lạnh như băng. Dường như chiếc áo lông cừu dày nặng này cũng không ngăn được cái giá lạnh ấy.
Nhưng ngay sau đó, hắn lại nghe thấy giọng nói mềm mại của Diệp Kiều vang lên: "Nhưng sau khi thành thân, ta mới biết hắn là người tốt nhất mà ta đã từng gặp, có thể làm nương tử của hắn là may mắn nhất cuộc đời ta."
Vui buồn cùng cực là như thế nào Kỳ Vân cuối cùng cũng đã được trải nghiệm một cách rõ ràng.
Vừa rồi hắn cảm thấy lạnh lẽo đến tận xương nhưng hiện tại đã ấm áp như mùa xuân đến.
Tay hắn buông thõng làm chiếc đèn Khổng Minh rơi xuống trên mặt đất, thế nhưng giờ khắc này Kỳ Vân đã không có thời gian để bận tâm đến nó.
Hắn cảm thấy sống mũi cay xè. Kỳ Vân nhắm mắt lại, lui về phía sau nửa bước, dựa vào cây cột bên ngoài quán trà, chậm rãi thở ra một hơi.
Kỳ Vân chưa từng nghĩ tới bản thân mình sẽ vì một câu nói của một người mà cảm khái vạn phần. Hắn đã trải qua những tháng ngày lạnh lẽo từ thể xác đến tâm hồn, hiện tại đã được sưởi ấm nhưng hắn đều không có cảm giác. Vậy mà cố tình trong nháy mắt kia Kỳ Vân cảm thấy trái tim mình nhảy lên, hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Kv không đi vào, bởi vì hắn không biết phải nói với Diệp Kiều ra sao để diễn đạt tâm trạng lúc này của mình, cũng sợ cảm xúc quá mãnh liệt lúc này sẽ làm Kiều Nương hoảng sợ.
Kỳ Vân cảm thấy may mắn bởi vì cơ thể hiện tại của mình đã khá hơn trước kia rất nhiều.
Nếu vẫn là cái bộ dạng gió thổi đã bay như trước kia thì chỉ sợ vừa nghe được nửa câu đầu của Diệt Kiều thì đã không không thở nổi mà ngất xỉu.
Bỗng chốc Kỳ Vân hoàn hồn lại vì phát hiện có ánh lửa xông đến tận trời ở phía xa xa.
Không biết đã xảy ra chuyện gì, ánh lửa bốc cao đột ngột cháy lên làm đám người đang xem hoa đăng hoảng loạn. Vốn dĩ mọi người đang thanh thản tản bộ bỗng chốc trở nên khẩn trương, hiện trường trở nên rối loạn.
Kỳ Vân hơi sững người. Hắn đứng thẳng thân mình nhìn sang bên kia thế nhưng rất nhanh Kỳ Vân bỗng cảm thấy dường như có một trận gió vừa thổi qua bên người.
Rồi sau đó, hắn nghe thấy giọng Diệp Kiều vang lên: "Cẩn thận!"
Kỳ Vân lập tức đi vào quán trà, kéo lại Diệp Kiều đang muốn chạy ra ngoài.
Tuy hắn không biết người nam nhân kia là ai nhưng thấy Diệp Kiều khẩn trương như thế thì có thể đoán được hắn ta nhất định là người quen cũ của nàng.
Chỉ là Kỳ Vân cũng sẽ không chủ động hỏi, điều hắn để ý chính là sự an toàn của Diệp Kiều: "Chờ một chút. Bây giờ bên ngoài rất loạn."
Diệp Kiều giờ mới phát hiện Kỳ Vân đã trở lại, đôi mắt sáng lấp lánh đang chăm chú nhìn nàng.
Nhân sâm nhỏ vùi khuôn mặt của mình vào chiếc áo lông cừu xù xù của hắn, bàn tay nắm thành nắm đấm nhỏ đấm lên người hắn: "Chàng làm ta sợ muốn chết!"
Kỳ Vân ngạc nhiên, trong miệng chỉ có thể phát ra một tiếng: "..."
Diệp Kiều ngẩng đầu nhìn hắn, tưởng rằng mình đã đánh đau Kỳ Vân, nàng vội vàng buông cánh tay sau đó dùng sức ôm ngang eo hắn: "Ta vừa rồi vẫn luôn nhìn chàng, thế nhưng đột nhiên không thấy tăm hơi chàng đâu cả. Vừa rồi bên ngoài loạn lên, ta rất sợ chàng xảy ra chuyện, nên muốn đi ra ngoài tìm chàng."
Nói vậy thì Kiều Nương mới vừa rồi kêu lên cẩn thận là đang nói hắn sao?
Trong lòng Kỳ Vân bỗng dâng lên một cảm giác yên bình khó tả. Hắn cũng trở tay ôm lấy Diệp Kiều, cúi đầu dùng chạm trán mình lên trán của nàng, cười giải thích: "Ta vừa rồi thấy có người đang nói chuyện với nàng cho nên liền đứng chờ ở cửa một lát."
Diệp Kiều cũng không gạt hắn, nói: "Đó là ta ca." Nàng dừng một chút: "Đại ca, hắn đi đánh giặc đã trở về rồi."
Kỳ Vân biết Diệp Kiều có hai người ca ca, chỉ là trước kia vẫn luôn nghe nói Diệp Đại Lang chết trận sa trường. Trước đây Diệp nhị tẩu cũng nói vời Kỳ gia như vậy, nên lúc đó mới có thể để Diệp Nhị Lang người nam đinh duy nhất trong nhà làm chủ mà gả Diệp Kiều tới đây. Hiện tại Diệp Kiều nói Diệp Đại Lang trở về, Kỳ Vân cũng hề nghi ngờ gì.
Liên hệ một chút tin tức biên quan đại thắng lúc trước, Kỳ Vân bèn nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Diệp Kiều: "Thân nhân đi mà quay về, đây là chuyện vui mà."
Nhân sâm nhỏ cũng gật gật đầu, nhẹ giọng nói: "Đại ca là người tốt, hắn nên là người sống sót."
Kỳ Vân lại nói: "Lúc nãy sao hắn lại chạy đi gấp như vậy? Nếu đã gặp lại rồi, nên mời hắn đi vào trong ngồi một lát."
Diệp Kiều mềm mại trả lời: "Chúng ta vừa mới nói được mấy câu, liền nhìn thấy bên ngoài loạn lên. Hắn nói người hắn đi theo có khả năng đã xảy ra chuyện, sau này sẽ lại đến tìm ta. Hắn nói xong liền rời đi."
Người hắn đi theo?
Kỳ Vân khẽ nhíu mày, hai chữ đi theo này cũng không đơn giản như vậy, Diệp Đại Lang nhìn qua là đã biết có võ nghệ cao cường, ăn mặc cũng không giống như hạ nhân, đặc biệt là chân còn mang giày quan, cái này Kỳ Vân nhìn thấy rất rõ ràng.
Nếu hắn đoán không sai thì người mà hắn ta đi theo có thể làm hắn lo lắng như vậy thì không phú cũng quý.
Trong lúc này, tình cảnh rối ren bên ngoài cũng đã dần ổn định lại.
Thiết Tử vẫn luôn đứng ở ngoài cửa xem xét tình hình, lúc này đã chạy về tới.
Hắn nói với hai người: "Nguyên nhân của đám cháy thì ra là có người của gánh xiếc ảo thuật không cẩn thận làm đổ chậu than ở bậc cửa sạp, lúc này lửa đã được dập tắt, nhìn chung cũng không phải chuyện gì lớn."
Mà bên ngoài đám người cũng dần dần bình ổn lại, mặt sông vốn có chút ảm đạm một lần nữa sôi động lên.
Diệp Kiều lúc này mới nhớ tới đèn Khổng Minh, nàng túm tay áo Kỳ Vân hỏi: "Tướng công, chàng nói đi mua đèn mà, để ở chỗ nào rồi?"
Hiển nhiên Kỳ Vân đã quên mất chiếc đèn Khổng Minh vừa rồi đã bị chính mình vứt xuống đất. Chàng sợ nó bị người khác giẫm nát liền nói với Tiểu tố: "Ra ngoài cửa nhìn một cái xem có còn hay không."
Tiểu Tố lên tiếng, chạy ra ngoài tìm. Ngay lập tức nàng thấy có một chiếc đèn Khổng Minh đã tắt ngấm, vô cùng đáng thương dựa vào tường, khẽ lay động trong gió lạnh, phía trên đã có mấy dấu chân.
Thiết Tử thấy thế, nên không cho tiểu tố đem cái đèn đã bị giẫm hư này vào quấy bọn họ mà nói vọng vào bên trong: "Thiếu gia, ta lại đi mua một cái."
Kỳ Vân ngầm hiểu, gật đầu với Thiết Tử.
Chẳng mấy chốc, Thiết Tử đã mua một cái đèn mới trở về đưa cho tiểu tố để nàng cầm lấy mang vào trong.
Kỳ Vân tiếp nhận cây đèn nhưng không lập tức đưa cho Diệp Kiều mà tìm trưởng quầy của quán trà mượn một cái bút đề 2 câu thơ lên đèn.
Diệp Kiều đến gần nhìn xem thì thấy những hàng chữ nhỏ nhắn cực kỳ xinh đẹp của Kỳ Vân.
"Lung linh đầu tử An hồng đậu, nhập cốt tương tư tri bất tri"
Thật ra lúc Kỳ Vân cầm bút cũng chưa biết nên biết cái gì thế nhưng khi quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt của Kiều Nương trông mong nhìn mình bất chợt trong đầu lại hiện lên hai câu thơ này.
Kiều Nương nhớ hắn ngược lại hắn cũng rất nhớ nàng như vậy không phải rất giống nhau sao.
Nếu là trước đây Kỳ Nhị Lang sẽ cảm thấy những câu thơ tình như thế này chỉ là làm ra vẻ, nhưng hôm nay hắn lại cảm thấy vô cùng chính xác, như chạm tới tận sâu trong trái tim.
Diệp Kiều đọc ra tiếng suy nghĩ chút đột nhiên nói với Vân: "Đợi một lát thả đèn xong chúng ta về nhà đi. Ta muốn ăn chè đậu đỏ."
Kỳ Vân ngạc nhiên ngẫn ra một lát, rồi sau đó liền cười rộ lên.
Cánh tay hắn ôm Diệp Kiều ngày càng chặt, thanh âm đều mang theo ý cười: "Được."
Còn về phần Diệp Bình Nhung sau khi vội vã chạy về, trong lòng vô cùng sợ hãi. Anh rất sợ đây không phải chuyện xảy ra ngoài ý muốn mà là là có người cố ý.
Dù trong lòng của hắn vẫn lo lắng cho Diệp Kiều nhưng hiện giờ Đoan Vương Sở Thừa Duẫn mới là chỗ dựa đồng thời cũng là người quyết định sinh tử của hắn.
Nếu đã nhận ra được tiểu muội thì sau này chắc chắn vẫn có thể tìm được.
Chính là nếu bây giờ Sở Thừa Duẫn xảy ra chuyện, với tư cách là một người người hộ vệ mà nói Diệp Bình Nhung có khả năng năng sẽ gặp tai vạ!
Thế nhưng khi Diệp Bình Nhung toát mồ hôi hột đuổi tới tiệm rượu thì thấy Sở Thừa Duẫn vẫn bình yên vô sự.
Diệp Bình Nhung Cuối cùng cũng có thể để nhẹ nhàng thở ra. Hắn hành lễ với Sở Thừa Duẫn sau đó liền nghe Sở Thừa Duẫn nói: "Ngươi đã tới chậm một bước, Kỳ Tam Lang vừa mới rời đi, hắn vốn còn muốn chờ ngươi lại đây để nói cảm ơn nhưng ngươi mãi không về, hắn lại muốn đi tìm người nhà của mình nên đành phải đi trước."
Diệp Bình Nhung tất nhiên là biết Kỳ Minh muốn cùng mình nói cái gì, hắn cố gắng ổn định lại tâm trạng không để lộ cảm xúc nói: "Kia là chuyện nhỏ không tốn sức gì, thuộc hạ cũng là vì bảo hộ chủ tử."
Lúc đó tự dưng lại có một người từ trên trời rơi xuống, Diệp Bình Nhung làm sao mà biết đây là người thường hay là thích khách, đương nhiên là trước tiên cứ bắt lại rồi nói, lúc này mới trời xui đất khiến cứu Kỳ Minh.
Sở Thừa Duẫn cười cười, nói: "Ngươi đi chuẩn bị đi, người bên ngoài càng ngày càng nhiều, chúng ta cũng nên về thôi."
Mạnh thị ngồi bên cạnh cũng gật đầu theo, ôn nhu nâng cánh tay Thừa Duẫn đứng dậy.
Diệp Bình Nhung vừa đi ra đến ngoài cửa thì đã bị Lưu Vinh gọi lại.
Vẽ mặt Lưu Vinh nhìn qua ra có chút quái dị, âm thanh bất giác để thấp xuống: "Diệp đề hạt, vừa nãy Vương Phi kêu ta qua đó bảo ta đem cái này giao cho ngươi, nói là Vương gia tặng cho ngươi." Nói rồi Lưu Vinh đem một tờ giấy đưa cho Diệp Bình Nhung.
Diệp Bình Nhung cảm thấy thật kỳ lạ rõ ràng ngày thường hắn cùng Đoan Vương phi Mạnh Tuệ Nhu không hề có liên quan gì, chỉ là nghe theo phân phó. Mạnh thị cũng chưa bao giờ lướt qua Sở Thừa Duẫn mà liên hệ với hắn.
Chờ tới khi Diệp Bình Nhung mở mảnh giấy đó ra, chỉ thấy bên trên viết một địa chỉ.
Nơi này Diệp Bình Nhung cũng không biết là chỗ nào, lúc hắn còn đang hoang mang thì lại nghe Lưu Vinh nói: "Vương phi nói, lệnh đệ ở nơi này."
Câu này làm Diệp Bình Nhung vô cùng kinh ngạc đồng thời ánh mắt hắn hiện lên vẻ sắc bén.
Thời gian Lưu Vinh đi theo hắn không ngắn, đối với loại biểu cảm này của hắn thì đã quá quen thuộc. Hắn ta vội vàng nói: "Không liên quan đến ta, ta chỉ là bảo làm các huynh đệ đi điều tra, chưa từng bán đứng ngươi.. Không đúng, chưa từng nói qua với các chủ tử."