Phùng Nương Tử Bán Hoành Thánh

Chương 3

Ta mỉm cười nói: "Đó là bởi vì đệ may mắn nên họ mới đánh đệ. Nếu không phải thức ăn của đệ nhiều nhất, họ đánh đệ làm gì? Nói trắng ra là họ ghen tị với đệ đấy."

"Mẫu thân ta nói, người bán hoành thánh như chúng ta thích nhất là cầu may mắn, nếu đệ ở lại bên cạnh ta, chẳng phải là điềm may của ta sao? Cho nên, nói cho cùng, ta còn phải nhờ vào vận may của đệ đấy." 

Đứa trẻ ăn mày im lặng. Ta lại nói: "Ta biết làm rất nhiều món ngon, ngoài hoành thánh, ta còn biết làm thịt heo chua ngọt, vịt trộn chua ngọt, thăn lợn chiên giòn, vịt quay, gà quay, ngỗng quay, gà, vịt, heo hầm."

Ta dỗ dành đứa trẻ như dỗ trẻ con: “Đệ thật sự không muốn về với ta sao?"

Cuối cùng đứa bé ăn mày cũng có phản ứng. Chỉ là nước mắt lại rơi lã chã. Nó nói: “Ta đi!" 

Lòng ta cũng dâng lên một nỗi chua xót. Có lẽ nó thật sự là điềm may của ta, ngày đầu tiên trở lại phố Tây, ta đã có thêm một người thân thứ hai. Ta đặt tên cho nó là Phùng Xuân. Phùng Xuân, gặp xuân, cây khô gặp xuân.

Nó rất thích cái tên này, lẩm nhẩm trong miệng mấy lần. Lan Thúy đun ba thùng nước nóng lớn cho nó tắm, ta mua cho nó mấy bộ quần áo mới, giày mới, tất mới. Phùng Xuân tắm rửa sạch sẽ, để lộ ra dung mạo vốn có. Tuy có hơi gầy, nhưng lại rất thanh tú. 

Ta trêu chọc: "Tiểu Xuân sau này phải học hành đàng hoàng, biết đâu lại đỗ được Trạng Nguyên." Phùng Xuân mếu máo, sắp khóc đến nơi, Lan Thúy vội lấy tay bịt miệng nó lại.

"Không được khóc! Ăn cơm!" 

Phùng Xuân chớp chớp mắt, phát ra hai tiếng "ư ư". Lan Thúy lúc này mới buông tay. Vừa buông tay, Phùng Xuân lại khóc to hơn.

"..." 

Đứa trẻ hư!

Hôm sau trời còn chưa sáng, Phùng Xuân đã tỉnh dậy. Ta nói ta phải đi gói hoành thánh, Phùng Xuân nói nó cũng đi. Tất nhiên ta sẽ không từ chối, liền cho nó đi cùng. Nhưng chưa đến quán, nó đã chần chừ không dám bước tiếp. Lan Thúy lớn tiếng, bực bội nói: "Làm gì đấy! Còn đi không!" 

Phùng Xuân do dự hồi lâu mới dám bước vào.

Ta vuốt tóc hắn, lặng lẽ thở dài. Ta biết, nó sợ hãi. Nó sợ nhìn thấy ánh mắt khác thường của người khác, sợ nghe thấy những lời bàn tán như ngày hôm qua. Nhưng mà, nó hiện tại đã là người nhà của ta rồi, còn cần phải sợ gì nữa?

Ta nấu cho hai người hai bát hoành thánh, lại nấu thêm một nồi mì sợi. Mì sợi nhỏ vài giọt dầu hành vào, nước súp thơm ngon vàng óng, sợi mì dai mềm dẻo, ăn một miếng vào bụng vô cùng thỏa mãn.

Ta còn cố tình chiên thêm mấy quả trứng. Trứng chiên vỏ ngoài vàng ruộm giòn tan, bên trong mềm mịn ngon miệng, quyện với nước súp, nói không nên lời cái vị thơm ngon tươi mới ấy. Ta hỏi bọn họ: "Ngon không?"

Hai người một mực gật đầu.

"Ăn no là tốt rồi, ăn no rồi, Tiểu Xuân có thể giúp ta chiêu nạp thêm nhiều khách hơn."

Phùng Xuân cúi đầu, dáng vẻ rụt rè nói: "Nhưng... sẽ không ai thích một kẻ ăn mày..."

Ta nhìn chăm chú nó, quả quyết nói: “Đệ tin ta, đệi có thể chiêu được rất nhiều rất nhiều khách cho ta."

Phùng Xuân mím môi không nói. Ta khẽ cười một tiếng, véo má nó, nghĩ thầm, không có mấy thịt, thật là xương xẩu, phải nuôi cho tốt mới được.

Một nén nhang đã qua, không có một vị khách nào. Quán bánh nướng của Triệu đại nương đối diện lại có không ít người vào.
Bình Luận (0)
Comment