Edit: yydsBeta: Kình Lạc–Thời gian trôi nhanh như gió.
Khi Phùng Thu lần nữa giơ tay lên xem đồng hồ, thì chỉ còn chưa đầy nửa tiếng nữa là hết giờ nghỉ trưa.
Mặc dù trường học không xa lắm, nhưng cần phải dành thời gian chờ xe và tắc đường, nếu không đi ngay, có thể sẽ muộn học.
Lòng Phùng Thu chùng xuống, lại nhìn về phía quầy dịch vụ.
Thật ra cô muốn để lại lời nhắn.
Nhưng nếu dì Trương chỉ là người nghiêm túc thì cô có thể lấy hết can đảm nhờ dì ấy giúp đỡ, nhưng vào mùa hè khi cô và cậu cùng nhau ở đây đọc sách, hầu như đều là chị Tiểu Hạ trực.
Chỉ có một lần là chị Tiểu Hạ có việc đột xuất nên mới đổi thành dì Trương sang trực.
Mặc dù cậu đẹp trai, nhưng dì Trương không phải là cô gái trẻ, thư viện vào cuối tuần tấp nập người ra vào, khả năng dì Trương nhớ một người lạ là vô cùng nhỏ bé.
Phùng Thu khẽ thở dài, cuối cùng vẫn thu dọn đồ đạc và rời đi.
Trưa thứ Năm và thứ Sáu, Phùng Thu lại đến thư viện tỉnh một lần nữa.
Cô ngồi trong phòng đọc vắng tanh, một mình làm hết bộ đề này đến bộ đề khác, nhưng vẫn không thể đợi được người mà cô muốn đợi.
Thứ Sáu lúc đi xe về lại vô cùng thuận lợi, rất nhanh đã đón được xe, cũng rất nhanh đến trường.
Còn hai mươi phút nữa mới đến giờ học, lớp học đã có không ít người dậy sau giờ nghỉ trưa, người đọc sách, người làm bài tập, trong lớp yên tĩnh. Sau nhiều ngày trôi qua, mọi người không còn bàn tán về vụ án đó nữa, chỉ khi ai đó vô tình nhớ ra mới nhắc lại một câu.
Một trong những người liên quan vẫn đang ở trong ICU, bà bầu là người liên quan trực tiếp đến vụ việc từ đầu đến cuối không hề lên tiếng trả lời phỏng vấn, hiện nay trên mạng mỗi ngày đều xuất hiện vô số sự kiện và thông tin mới, nhiệt độ về vụ việc trên mạng cũng nhanh chóng nguội đi.
Chỗ ngồi của bạn học mới vẫn còn trống, nhưng cuộc sống của mọi người dường như đã nhanh chóng tiến về phía trước.
Có lẽ chỉ có người thân và bạn bè của cậu ấy đang túc trực trước phòng bệnh mới cảm thấy từng phút từng giây đều khó khăn.
Phùng Thu nhìn thoáng qua về phía chỗ ngồi trống kia, chậm rãi bước về chỗ của mình và ngồi xuống.
Vưu Hiểu cũng đã tỉnh, thấy cô về liền đến hỏi thăm tình hình.
“Thế nào, gặp được cậu ấy chưa?”
Lòng Phùng Thu nghẹn lại, không nói gì, chỉ lắc đầu.
Vưu Hiểu phân tích tình hình và đưa ra ý kiến: “Trước đây hai người không phải đều đi thư viện tỉnh vào buổi chiều sao? Cậu nói có khả năng là cậu ấy đến tìm cậu vào buổi chiều, hai người đã lỡ nhau không?”
Phùng Thu sững người, lại cảm thấy điều đó hoàn toàn có thể xảy ra.
“Thật sự không được thì tớ đi cùng cậu đến trường THPT số 1 tìm cậu ấy hỏi cho rõ ràng.” Vưu Hiểu tiếp tục nói.
Có thể là nghĩ đến người bạn học mới chưa từng gặp mặt, mặc dù Vưu Hiểu đã đưa ra cho cô một khả năng mới, nhưng lòng Phùng Thu vẫn u uất.
“Qua sáng ngày mai rồi nói tiếp.”
“Cũng đúng, mai là thứ Bảy rồi, trước đây hai người đều đi thư viện tỉnh vào chiều thứ Bảy.”
Phùng Thu khẽ thở dài: “Ừ.”
Buổi chiều, tiết học cuối cùng thầy giáo kéo dài rất lâu, đến khi kết thúc đã gần sáu giờ, Phùng Thu không đi thư viện tỉnh nữa.
Ngày hôm sau lại là thứ Bảy.
Mới chỉ một tuần trôi qua, nhưng có lẽ vì trong khoảng thời gian này đã trải qua biến cố sinh tử của người khác và sự chờ đợi ngày này qua ngày khác, Phùng Thu mơ màng cảm thấy như đã trải qua một thế kỷ dài lâu.
Hôm nay cô dậy sớm.
Bình thường mỗi sáng thứ Bảy, cô đều tự học ở nhà, đến buổi chiều mới đến thư viện đọc sách. Còn mấy thứ bảy trong kỳ nghỉ hè, chiều cậu cũng mới đến thư viện.
Biết rằng đi sớm cũng chẳng gặp được cậu, Phùng Thu hôm nay cũng định chiều mới qua.
Nhưng không hiểu sao, trong lòng luôn có một cảm giác bất an không nói nên lời, tim đập nhanh hơn bình thường, sách cũng không thể đọc vào được chữ nào.
Lại lãng phí mười phút, Phùng Thu đành thu dọn vài bài kiểm tra nhét vào cặp, đến thư viện sớm.
Xuống xe buýt, Phùng Thu vẫn như cũ che ô.
Từ mùa hè sang mùa thu, thời tiết Nam Thành không thay đổi chút nào.
Vẫn như ngày đầu tiên gặp cậu, trời quang nắng nóng, không một gợn mây.
Phòng đọc cuối tuần “nhộn nhịp” hơn so với ngày thường.
Nhưng có lẽ cái bàn chỗ bọn họ thường ngồi gần với bên ngoài nên không mấy yên tĩnh, hôm nay vẫn trống rỗng.
Phùng Thu bước vào phòng đọc, lại nghiêng đầu liếc nhìn sang quầy dịch vụ.
Hôm nay người trực vẫn là dì Trương, không phải chị Tiểu Hạ.
Phùng Thu không khỏi nhíu mày.
Suốt tuần qua, chỉ có một ngày cô không đến thư viện, chẳng lẽ chị Tiểu Hạ gặp chuyện gì sao? Nhưng mấy ngày trước đều phải đi học, mỗi lần cô đến cũng chỉ ở lại hơn một tiếng, cũng có thể là không gặp may.
Phùng Thu dự đoán hôm nay mình sẽ ở trong thư viện cả ngày.
Nếu chiều chị Tiểu Hạ vẫn chưa đến thì đi hỏi thăm vậy.
Hôm nay Phùng Thu cũng không đến để đọc sách ngoại khóa.
Mới bước vào lớp 11 được một tuần, cô đã cảm nhận được áp lực học tập nặng nề hơn so với lớp 10, giáo viên ra bài tập rõ ràng là ra nhiều hơn, trước đây còn có thể dành riêng nửa ngày mỗi tuần đến thư viện thì giờ đây e rằng không còn cơ hội nữa.
Phùng Thu vẫn không đến kệ sách khu I, cô chỉ đi đến chỗ đó ngồi xuống, lấy một bài kiểm tra từ trong cặp ra.
Nhưng không hiểu sao, rõ ràng là đến thư viện để chờ cậu, chỉ cần cậu vừa đến là cô có thể biết, nhưng sự hoang mang bất an kỳ lạ trong lòng kia không giảm mà lại tăng, trái tim đập “thình thịch” kịch liệt.
Có phải bị cảm lạnh rồi không?
Phùng Thu giơ tay sờ trán mình.
Da bị gió điều hòa thổi lạnh buốt, không cảm nhận được chút hơi ấm.
Cũng không sốt.
Nhưng trạng thái này thực sự không ổn.
Từ 9 giờ rưỡi đến 10 giờ rưỡi, suốt một tiếng đồng hồ, Phùng Thu không làm nổi nửa non bài kiểm tra, so với hiệu suất bình thường của cô thì kém hơn không chỉ là một chút.
Phùng Thu lại nghiêng đầu nhìn sang quầy dịch vụ.
Hay là đi hỏi thăm cho chắc, tuy có 99% khả năng là dì Trương không chú ý đến cậu, nhưng lỡ như 1% khả năng đó được dì ấy gặp thì sao?
Bốn chữ “nhân sinh vô thường” này suốt cả tuần nay cứ như một hồi chuông cảnh tỉnh, treo lơ lửng trên đầu Phùng Thu.
Cô không còn do dự nữa, trực tiếp đặt bút xuống, đứng dậy đi đến quầy dịch vụ.
“Dì Trương.” Phùng Thu gọi một tiếng.
Dì Trương đang nhìn vào máy tính, nghe tiếng gọi ngẩng đầu lên nhìn thấy cô trong nháy mắt, khuôn mặt đầy vẻ ngạc nhiên: “Sao lúc này cháu lại đến thư viện?”
Phùng Thu quả thực hầu như không đến thư viện vào buổi sáng, cũng khó tránh khỏi việc dì ấy ngạc nhiên.
“Hôm nay không có việc gì nên qua đây, à…” Phùng Thu thuận miệng lấy lý do, tuy đã hạ quyết tâm, nhưng đối mặt với dì Trương tuổi tác như trưởng bối mà hỏi han về người con trai mình thích, cô vẫn hơi ngại, hơi dừng lại, định hỏi một chuyện khác để dò xét ngọn nguồn: “Hình như dạo này chị Tiểu Hạ không đi làm ạ?”
Dì Trương nhìn cô, vẻ ngạc nhiên trên mặt chuyển sang nghi ngờ: “Người nhà của con bé không nói với cháu à?”
“Người nhà nào ạ?” Phùng Thu sững sờ.
Vẻ nghi ngờ trên mặt dì Trương càng đậm hơn, lại như thêm chút cảm xúc khác: “Là cậu bạn kia của cháu đó, người cậu ấy cứu là chị dâu của Tiểu Hạ, mấy ngày nay Tiểu Hạ đều xin nghỉ để ở nhà chăm sóc chị dâu.”
Suốt cả tuần này, lòng Phùng Thu như bị đè nặng bởi một ngọn núi lớn.
Hôm nay, sự bất an và lo lắng không tên này như vô tình làm lung lay nền móng của ngọn núi, giờ đây bị lời nói nhẹ bỗng của dì Trương đẩy một cái, bỗng trở nên chông chênh.
“Bạn của cháu?”
Phùng Thu không nhìn thấy biểu cảm của mình, nhưng có thể nhìn rõ biểu cảm của dì Trương trước mặt mình hình như lại thay đổi rõ ràng hơn.
Khá giống như trước đây cô từng thấy trên khuôn mặt thầy Từ, lại có chút khác biệt, như là sự đồng cảm xen lẫn thương tiếc.
“Là cậu trai trước đây cùng đến đây đọc sách với cháu đó, hình như là họ Tạ, Tiểu Hạ đã nói tên với dì nhưng dì không nhớ, hình như tên Tạ Thanh gì đó.”
Ngọn núi ầm ầm sụp đổ.
Tiếng nổ vang vọng bên tai, Phùng Thu trong khoảnh khắc chỉ cảm thấy mình không muốn nghe gì nữa hết.
…Nhưng cô vẫn nghe thấy.
“Sao có thể?”
Không phải cậu nói cậu học trường THPT số 1 sao?
Dì Trương nhìn cô bằng ánh mắt thương cảm.
Phùng Thu ngây người đứng yên tại chỗ.
Mấy giây sau, cảm giác như vừa trải qua một thế kỷ.
Rồi cô nghe thấy một câu nói còn tàn nhẫn hơn.
“Hôm nay Tiểu Hạ vốn dĩ phải quay lại làm việc, nhưng sáng nay tình trạng của cậu bé kia không ổn, có thể không qua khỏi, Tiểu Hạ lại xin nghỉ đột xuất để đi cùng chị dâu đến bệnh viện.”
Hết chương 10!