Phùng Tràng Nhập Diễn

Chương 65

Từ lúc chạy thoát ra được khỏi chung cư của Nguy Linh Ngọc, Trần Cách xin công ty nghỉ phép một thời gian không nhận công tác mới, nhốt mình trong phòng điều chỉnh cảm xúc, cố gắng xóa bỏ ký ức đen tối đêm đó.

Vậy mà Nguy Linh Ngọc cư nhiên còn dám  tìm tới nàng.

Nguy Linh Ngọc buông lời cảnh cáo, nói rằng mình đang giữ trong tay bằng chứng Trần Cách cam tâm tình nguyện chấp nhận mối quan hệ bao dưỡng của cả hai, thậm chí còn gửi video qua cho Trần Cách xem để chứng minh. Trần Cách không thể hiểu được, nàng nhớ rõ lúc ấy đúng là có bị Nguy Linh Ngọc giữ lấy gặng hỏi, nhưng làm sao mình có thể đáp ứng?!

Nàng mở video lên, Nguy Linh Ngọc cố ý để Trần Cách đối mặt với máy quay, lúc cô ta hỏi "Nếu ngươi tình nguyện để ta bao dưỡng, khẳng định tất cả đều là do ngươi tự nguyện, chúng ta tiếp tục vào bên trong nói chuyện", đầu Trần Cách thật sự gật gật.

Thế này đích thực giống như là đồng ý!

Trần Cách xác nhận lại bản thân lúc đó không hề đáp ứng, không có chủ động gật đầu như vậy!

Nàng nhìn kỹ, phát hiện Nguy Linh Ngọc ở phía sau vụиɠ ŧяộʍ tác động lên cổ mình, lúc ấy bản thân đã mất kiểm soát, chỉ có thể đơ như con rối để cô ta giở trò.

Trần Cách tức đến nghiến răng, nhưng làm sao có thể chống lại bằng chứng Nguy Linh Ngọc nắm trong tay.

Nhìn thủ pháp Nguy Linh Ngọc thuần thục đến như vậy, liền biết ngay đây không phải lần đầu tiên cô ta làm ra hành vi bẩn thỉu này.

Trần Cách càng nghĩ càng sợ, may mắn lúc ấy mình dùng hết sức giãy giụa, nếu không thật không dám tưởng tượng hậu quả.

Nguy Linh Ngọc còn mặt dày vô sỉ gửi tin nhắn cho Trần Cách: "Tuy rằng cằm của ta bị ngươi đánh cho trật khớp, nhưng ta đối với ngươi vẫn còn hứng thú. Lời đề nghị bao dưỡng vẫn còn hiệu lực. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta có thể đề cử ngươi với các danh đạo trong vòng cùng nhà sản xuất"

Trần Cách chỉ trả lời một chữ: "Cút!"

Sau vụ việc Nguy Linh Ngọc, Trần Cách có một đoạn thời gian dài mỗi khi phải tiếp xúc gần gũi với nữ giới đều sinh ra cảm giác bài xích, đương nhiên đối với nam giới nàng vẫn luôn duy trì khoảng cách.

Dần dần từ đó mà tính cách của nàng càng trở nên hướng nội, sự nghiệp trì trệ giậm chân tại chỗ, trước sau không hề tiến triển, dù cho có tham gia phim ảnh lớn nhỏ gì đi chăng nữa thì cũng bởi vì "lý do khó nói" mà bị cắt sóng.

Trần Cách chẳng làm nên trò trống gì, càng lúc càng lu mờ, từ từ chậm rãi mà biến mất khỏi tầm mắt công chúng.

"Cho nên lúc trước đóng "Lỏa vịnh" thể hiện xuất sắc đến như vậy, nhưng sự nghiệp của ngươi về sau lại không khởi sắc, vẫn một mực đi xuống, nhiều khả năng là do Nguy Linh Ngọc âm thầm chèn ép?"

Lạc Tĩnh Dực nghe Trần Cách kể được phân nửa đã sinh khí, chờ nàng trình bày xong xuôi liền cảm thấy tức giận đến nỗi dựng đứng tóc.

Lạc Tĩnh Dực tuy rằng từ trước đến giờ luôn chướng mắt cách thức bôi đen ti tiện hại người như thế này, nhưng bây giờ có kẻ cả gan dẫm lên đầu mình, lại còn khi dễ tiểu bảo bối mình phủng trên tay, thì Lạc Tĩnh Dực cũng không ngại dùng thủ đoạn tương tự đáp trả. Chuyện này nếu nhịn nhục bỏ qua, nàng liền không phải là Lạc Tĩnh Dực!

Nàng nhất thiết phải dạy dỗ Nguy Linh Ngọc tới nơi tới chốn, để cô ta chân chính hiểu được cái gì gọi là "thủ đoạn", hiểu được bản thân một khi dám chọc tới ổ kiến lửa thì sẽ chuốc lấy kết cục thê thảm như thế nào.

Trần Cách nói: "Ta cũng không quá xác định chuyện này có dinh dáng tới họ Nguy hay không, cũng có khả năng là do ta chưa đủ năng lực"

"Ngươi vẫn luôn không dám uống rượu, cũng là vì chuyện này sao?"

"Ân." Trần Cách không thể phủ nhận, bóng ma do Nguy Linh Ngọc lưu lại quá sâu đậm. Nhưng nhìn sắc mặt Lạc Tĩnh Dực đen đến nỗi đáy nồi còn phải hổ thẹn rằng không đen bằng, Trần Cách vội vàng cứu vãn lại đôi chút, không để cho vết tích của Nguy Linh Ngọc có vẻ quá chói mắt, "Bất quá bản thân ta cũng không thích uống rượu, chủ yếu là do không thích mùi rượu mà thôi."

Trần Cách bên này còn lo cứu vãn chuyện này, không nghĩ tới đầu óc Lạc Tĩnh Dực đã nhảy tới chuyện khác khác: "Đúng rồi Trần Cách, không phải ta đã dặn ngươi ở yên một chỗ chờ ta quay về hay sao, như thế nào ngươi còn tự mình chạy đến tìm Nguy Linh Ngọc? Cũng không báo với ta một tiếng! Lúc ta phá cửa đi vào đã thấy nút áo của ngươi bị người đàn bà đó cởi ra?!"

Nếu là nói trước đó Lạc Tĩnh Dực bị ngọt ngào tập kích quá đột ngột, làm cho tâm trí nàng có chút thần điên bát đảo, suy nghĩ nhạy bén thường ngày đều bị đánh gãy, rơi rớt tan tác không còn chút gì, thì hiện tại khi đã hoàn toàn khôi phục lại trạng thái bình thường, liền nhớ ra mình chạy đến đây để làm gì.

Triệu Liễm ở phía trước tuy luôn im lặng  lái xe nhưng vẫn không quên dựng cao lỗ tai nghe ngóng, lúc này hận không thể trực tiếp quay phắt người lại, xồ ra ghế sau hóng hớt.

Cái gì?! Tình huống này là như thế nào a! Người đàn bà đó tính giở trò đồi bại với bồ câu?

Trần Cách chột dạ, vội vàng tìm lời trấn an Lạc Tĩnh Dực: "Cái gì cũng không có phát sinh a Lạc lão sư! Ta làm sao có thể cùng Nguy Linh Ngọc làm... chuyện kia được! Ta quả thật là muốn chờ ngươi trở về rồi cùng bàn bạc, nhưng mà đọc những lời trên mạng chửi rủa bôi đen ngươi khiến ta phi thường tức giận, vốn dĩ có hơi mất khống chế, sau lại nghe tin có kẻ ở trường học quấy rối Tả a di, ta thật sự không thể ngồi yên nổi nữa, sợ là Nguy Linh Ngọc sẽ càng làm ra những chuyện hoang đường nguy hiểm hơn. Thế nên ta mới quyết định đến tìm Nguy Linh Ngọc, dù sao đối tượng Nguy Linh Ngọc nhắm tới chỉ là ta mà thôi, nếu đến tìm cô ta, nhất định có thể thuận lợi gặp mặt."

"Ngươi muốn trao đổi thân thể với Nguy Linh Ngọc để bảo hộ ta cùng Tả nữ sĩ?"

Nghe Trần Cách giải thích xong, Lạc Tĩnh Dực không có vẻ gì là được trấn an, trái lại còn như nữ quỷ có thể trực tiếp há mồm nuốt chửng một đôi kim đồng ngọc nữ được hiến tế, nhìn qua vô cùng đáng sợ.

"Ta không có định bán thân!" Trần Cách hận không thể giơ tay lên trời mà thề. "Ta đi lấy chứng cứ!"

"Lấy chứng cứ?"

Trần Cách lấy điện thoại trong túi ra: "Ta đem ghi âm tất cả lời nói của Nguy Linh Ngọc lại. Không quan tâm sau này có thể dùng nó phản công được hay không, chỉ cần có thể chứng minh tất cả đều do Nguy Linh Ngọc bôi đen ngươi là được."

"Chỉ là đi lấy chứng cứ?"

"...... Cũng muốn trả đũa một quyền, làm cho cằm cô ta thương tật càng nghiêm trọng thêm"

"Ngươi rất lợi hại a!"

Kỳ thật kế hoạch của Trần Cách hợp tình hợp lý, thậm chí có dũng có mưu, nhưng Lạc Tĩnh Dực theo quán tính vẫn luôn quan niệm rằng mình phải bảo hộ nàng. Vì vậy khi thấy Trần Cách đơn độc chạy ra ngoài liền không yên tâm, quá nguy hiểm.

Trần Cách cúi đầu, vô luận Lạc lão sư nói cái gì nàng sẽ đều ngoan ngoãn nghe lời: "Về sau sẽ không như vậy nữa."

Lạc Tĩnh Dực mở đoạn băng ghi âm lên, nghe được Trần Cách hỏi Nguy Linh Ngọc ——

"Nếu ngươi đối với ta có bất luận oán hận gì chất chứa, chỉ cần xuống tay một mình ta, kéo chân những người không liên quan vào cuộc chẳng lẽ mới đủ thỏa mãn thú tính của ngươi sao?"

"Ngươi không tiếc công sức bôi đen Lạc lão sư, đem trái phải lật ngược, chỉ là vì cái này?"

"Ý ngươi chính là, chỉ cần ta giao bản thân mình cho ngươi, ngươi sẽ kết thúc hết thảy, trả lại trong sạch cho Lạc Tĩnh Dực, cũng không quấy rầy người nhà nàng nữa, phải không?"

......

Từng câu từng chữ đều hướng về sự trong sạch của Lạc Tĩnh Dực, muốn đòi lại công đạo cho nàng, mà đối với chính bản thân mình Trần Cách lại không đề cập đến chút nào.

Lạc Tĩnh Dực mềm mại hỏi: "Tất cả đều vì ta sao?"

Trần Cách đương nhiên không có mặt mũi thừa nhận điều này trước mặt Lạc Tĩnh Dực, nhưng đích thực lúc đó nàng chỉ có một ý nghĩ duy nhất là phải giúp Lạc Tĩnh Dực tẩy sạch nước bẩn: "Ta sợ hỏi nhiều sẽ làm cô ta nghi ngờ"

Lạc Tĩnh Dực nhìn Trần Cách, nhẹ giọng bảo: "Tới đây"

Trần Cách ngồi ngay bên người nàng, có chút mơ hồ không biết phải tiến lùi như thế nào.

Lạc Tĩnh Dực nhìn bộ dạng vụng về ngơ ngác của nàng, cười chỉ đạo: "Dựa vào vai ta"

Trần Cách nghe Lạc Tĩnh Dực nói vậy, tim loạn nhảy thùng thùng, thật cẩn thận mà tiến lại gần, cũng không dám dùng hết sức dựa vào, bản thân vẫn luôn gồng người giữ lại một phần trọng lượng cơ thể, chỉ nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Lạc Tĩnh Dực.

Lạc Tĩnh Dực giơ tay, trực tiếp ấn đầu nàng vững chắc dựa vào lòng mình.

"Bôn ba bên ngoài cùng người khác phân cao thấp lâu như vậy hẳn là mệt mỏi rồi. Nghỉ một lát đi."

Giọng điệu trầm thấp đầy tính trấn an của Lạc Tĩnh Dực nhẹ nhàng đi vào bên tai Trần Cách. Nhưng Trần Cách cảm thấy, tiếng tim đập thình thịch của mình còn muốn lấn át đi thanh âm dễ nghe của Lạc Tĩnh Dực.

"Ân......" Trần Cách mềm như bông đáp lại, ngoan ngoãn giống như thỏ con ỷ lại chủ nhân.

Trần Cách nhìn xuống chân Lạc Tĩnh Dực, sực nhớ tới hành động vĩ đại một chân đá tung cửa ban nãy, lo lắng hỏi: "Lạc lão sư, chân của ngươi không có việc gì chứ?"

"Cũng tạm được đi"

"Cái gì mà cũng tạm được?!" Trần Cách lập tức ngồi dậy, bộ dạng giống như binh sĩ sốt sắng bài binh bố trận chờ quân địch tới. "Bị thương sao? Có đau không?! Cảm thấy cử động có chỗ nào khó khăn không? Mau mau cho ta kiểm tra!"

Lạc Tĩnh Dực đang lục tìm số điện thoại, ngẩng lên nhìn Trần Cách liếc mắt một cái, giảo hoạt cười: "Ngươi giúp ta xoa xoa?"

"Được được! Để ta xoa bóp cho ngươi một chút! Là chân bên nào?"

Lạc Tĩnh Dực khệnh khạng ngả người tựa vào cửa sổ xe, lười biếng gác chân phải lên đùi Trần Cách, mắt vẫn không rời điện thoại, đích thực là một điệu bộ của lão Phật gia: "Là chân bên này"

Trần Cách vừa trông thấy, thanh âm đã ỉu xìu đi xuống: "Trời lạnh như vậy, Lạc lão sư sao còn để chân trần?"

"Thói quen."

"Hưʍ......"

Cẳng chân thon dài ung dung gác ở đó, lại thêm mũi giày cao gót lóe sáng bắt mắt. Toàn bộ phần đùi trắng mịn không có chút gì cản trở đều hiển hiện ở ngay trước mặt, khiến Trần Cách có chút chột dạ không dám đụng vào.

Cảm giác  tự đào một cái hố thật to đẩy mình xuống......

Lạc Tĩnh Dực chính là thích xem bộ dạng Trần Cách vì mình mà hoảng loạn, nhịn không được xoa xoa đầu nàng.

Trần Cách cẩn thận kiểm tra, thấy được mắt cá chân quả thật hơi sưng đỏ lên, liền cẩn thận từng ly từng tí mà ấn.

Trần Cách biết mình sức mình mạnh, cũng chưa dám sử dụng bao nhiêu lực, nhẹ nhàng xoa xoa ấn ấn hai ba cái đã sợ làm Lạc Tĩnh Dực không thoải mái, ngẩng lên dò hỏi: "Lạc lão sư ngươi đau không?"

Lạc Tĩnh Dực đều phải phì cười: "Ngươi đây là giúp ta xoa bóp hay là cào ngứa? Yên tâm đi, ta không yếu ớt đến vậy đâu. À, một lát nữa cùng ta về nhà đi, dù sao xã khu ta ở cũng an toàn hơn một chút. Trong lúc chờ tới khi mọi việc bình ổn trở lại, ngươi phải cùng ta ở chung một chỗ, bằng không ta sẽ lo lắng. Để ta thông báo việc này với Tư tỷ"

"......Được"

Trần Cách không có gì lý do gì để cự tuyệt, trên thực tế đối với Trần Cách mà nói, nàng hiện tại cũng không nghĩ tới chuyện rời Lạc Tĩnh Dực.

Nhưng Lạc Tĩnh Dực trực tiếp đề nghị, bảo mình về nhà nàng, lại là một cảm thụ thấp thỏm lẫn ngọt ngào khác hẳn.

Lạc Tĩnh Dực tìm được số của tiểu Kha, chuông vừa đổ được nửa hồi đã thấy tiểu Kha bắt máy, giống như ôm cây đợi sẵn.

Nghe được Lạc Tĩnh Dực nhờ trợ giúp, hắn đặc biệt hưng phấn:

"Cuối cùng cũng chờ được ngươi gọi đến! Chuyện này còn cần Dực tỷ mở miệng nhờ sao! Mấy ngày nay xem weibo toàn những thứ bịa đặt tạp nham, làm ta mau chóng tức chết! Hận không thể trực tiếp dẹp bỏ tất cả, nhưng lại sợ chuyện này có gì uẩn khúc, vội vàng ra tay lại gây hậu họa làm ngươi khó xử thêm. Ngươi chưa tìm tới ta, ta cũng chỉ có thể im lặng chịu đựng, nghẹn sắp hỏng rồi."

Lạc Tĩnh Dực nghe tiểu Kha ở đầu dây bên kia sinh khí tới nỗi tuôn một tràng, ngược lại còn bình tĩnh an ủi hắn: "Vừa đúng lúc ta thu thập được một vài tư liệu hay ho, chúng ta hợp tác với nhau, thống thống khoái khoái mà dẹp yên hết tất cả hỗn loạn trên mạng."

Năng lực Tiểu Kha như thế nào, Lạc Tĩnh Dực đã sớm chứng kiến thông qua lần hắn đem Tống Như Ngữ đá khỏi đoàn phim, không chừa lại bất cứ đường sống nào cho cô ta trở mình. Tuy lần này độ khó của game có tăng lên, nhưng Lạc Tĩnh Dực vẫn tin tưởng tiểu Kha có thể xử lý ổn thỏa.

Tiểu kha vội vàng đáp: "Được a! Ta bên này đã soạn tốt sáu cái phương án để ngươi phản kích, làm rõ mọi chuyện với công chúng. Bây giờ ta liền gửi qua cho ngươi xem thử !"

Đã chuẩn bị sẵn tới sáu cái phương án? Xem ra là thật sự tức giận.

Lạc Tĩnh Dực cười nói: "Làm phiền ngươi."

"Ấy ấy, xin đừng nói thế. Chuyện của Dực tỷ cũng là là chuyện của ta. Ngươi chỉ cần ra lệnh một tiếng, ta lập tức xé hai tầng da của Nguy Linh Ngọc!"

Lạc Tĩnh Dực cúp máy, Trần Cách nhìn biểu cảm đắc ý của nàng, rất tò mò Lạc Tĩnh Dực đang làm gì.

Lạc Tĩnh Dực: "Đương nhiên là lên kế hoạch phản kích Nguy Linh Ngọc, giúp ngươi rửa oan. Việc này là do cô ta tự mình khơi mào, hướng chúng ta tuyên chiến, nếu không trả đũa tới nơi tới chốn, thì xem như quá cô phụ tâm địa của người đàn bà thâm độc này."

Trần Cách trông bộ dạng của Lạc lão sư, thế nào cũng thấy nàng soái đến muốn mệnh.

Được Lạc lão sư bảo hộ liền có cảm giác an tâm xưa nay chưa từng có.

Nói chuyện với tiểu Kha vừa xong, bên này Lục Tĩnh Sanh đã lập tức gọi tới.

Là nhà đầu tư của "Ước nguyện vị thành niên", đương nhiên Lạc Tĩnh Sanh cũng theo sát tiến độ của bộ phim này. Không nghĩ tới vừa mới bắt đầu tuyên truyền, bên dưới official weibo đã đánh nhau đến mù mịt chướng khí.

Lục Tĩnh Sanh lạnh lùng hỏi: "Vụ của Trần Cách là như thế nào?"

Lạc Tĩnh Dực thuật lại đơn giản mọi việc, Lục Tĩnh Sanh cười lạnh một tiếng:

"Quyết định khi nào phát thông cáo?"

"Đêm nay, thông cáo lần này ta sẽ tự mình soạn thảo."

"Được" Lục Tĩnh Sanh đáp. "Về phía cao tầng hiệp hội cứ để ta xử lý. Trong vòng ba ngày phải làm cho Nguy Linh Ngọc quỳ gối trước mặt chúng ta xin lỗi."

Lời tác giả:

Lạc Tĩnh Dực: Rốt cuộc xách được con thỏ ngốc về nhà.

Trần bồ câu nghiêng đầu ngơ ngác gù gù hai tiếng.

Bình Luận (0)
Comment