Phụng Tử Thành Hôn - Tiên Thê Không Được Trốn

Chương 67

Editor: Rice

"Không có..." Làm sao có thể không có tin tức chứ.

Ánh mắt Tề Duệ thâm trầm nhìn chằm chằm một mảnh đen kịt phía trước, hàng lông mày nhíu chặt lộ ra một phần lo âu, bên tai là thủ hạ từng tiếng báo cáo.

"Duệ thiếu, chúng tôi đã đi thăm dò năm thôn nhỏ phụ cận núi Triều Dương, cũng không phát hiện hành tung của chiếc xe tải màu trắng khả nghi kia..."

"Ở mấy lối ra quan trọng có hỏi một ít thôn dân, bọn họ đều nói không có người khả nghi ra vào..."

Đêm nặng nề bao phủ toàn bộ mặt đất, lúc này chính là lúc tối tăm nhất trước bình minh, mấy chiếc xe công khai xâm nhập vào mảnh đất yên tĩnh này, hết thảy đều trở nên khẩn trương sợ hãi.

"Tề Duệ!"

Đột nhiên một chiếc Maybach màu xám bạc phanh gấp dừng lại, từ trong xe vội vàng chạy xuống một người đàn ông đầu tóc ngắn màu vàng nhạt.

"Tề Duệ, vừa rồi nhận được tin tức phía Nam thành có cư dân báo án, khoảng 3 giờ sáng nhìn thấy hai nữ nhân trẻ tuổi thần sắc kinh hoảng chạy trốn..."

Con ngươi Tề Duệ hơi chặt, thành Nam?

Sở Phi Phàm phi xe chạy tới, có chút thở hổn hển chạy đến trước mặt anh, "Tề Duệ, việc này chưa điều tra rõ ràng, cậu không nên tới núi Triều Dương nhanh như vậy, hành động của chúng ta rất dễ bị lộ..."

Nói xong, Sở Phi Phàm ý tứ không rõ nhìn về phía anh, "... Bình thường cậu sẽ không hành động thế này. "

Con ngươi Tề Duệ híp lại ẩn chứa suy nghĩ sâu xa, ngẩng đầu ánh mắt bình tĩnh nhìn mặt trời trên đỉnh núi trước mắt dần dần mọc lên, ánh sáng ban mai từng chút từng chút chiếu sáng đỉnh núi tươi tốt này.

Xúc động làm việc như vậy, quả thật không giống anh bình thường...

Nhưng...

Sở Phi Phàm không biết anh đang suy nghĩ cái gì, mở miệng thúc giục một câu, "Chúng ta đi qua thành Bắc bên kia đi, Diệu Thiên đã xác nhận hai nữ nhân ngoại hình nhìn trông khá tương đồng với Mộ Tư Nguyệt và Mộ Hướng Tuyết..."

Tề Duệ mạnh mẽ xoay người, giống như phát ti3t, đập mạnh một quyền vào một gốc đại thụ bên cạnh, bình tĩnh, hiện tại nên bình tĩnh...

Nửa nhắm mắt lại, nhớ lại đoạn video ngắn kia, Tề Duệ âm thầm thở dài một hơi, anh bình tĩnh phân tích như bình thường...

Bị thanh âm kinh hãi của Mộ Tư Nguyệt trong đoạn video kia ảnh hưởng, nhất là thanh đao nhọn kia kề vào bụng cô, tất cả tầm mắt của anh bắt được những thứ này, không phải những thứ này, trong phòng kia còn có thứ gì khác...


Đèn dầu, cửa gỗ cũ bẩn thỉu, còn có... gạch đất sét hình vuông màu xanh lá cây và màu xám...

"Đều là những thứ có niên đại từ lâu..." Tề Duệ bình tĩnh lẩm bẩm.

Sở Phi Phàm nhìn bộ dáng trầm tĩnh của Tề Duệ liền không dám quấy rầy anh nữa, anh hiểu rõ Tề Duệ, anh có trí nhớ và mẫn cảm hơn người thường.

Đột nhiên Tề Duệ mở to mắt, tay phải túm lấy cổ áo Sở Phi Phàm, "Gần đây có hầm trú ẩn, đường hầm núi, đập chứa nước hay không..."

Sở Phi Phàm bị anh hỏi đến có chút sững sờ không hiểu được, Tề Duệ cắn chặt răng, "Có những nơi ẩm ướt và âm lãnh không! "

Anh nhớ rõ, trên cửa gỗ cũ kỹ kia có một mảnh xám trắng, mốc meo, một tầng mốc rất nặng, nơi đó không chỉ có niên đại lâu đời, ít người ở, hơn nữa phi thường ẩm ướt.

Núi Triều Dương này có bối cảnh lịch sử lâu đời nhất, gạch đất sét thô ráp màu xám xanh hầu hết chỉ có thể là cư dân sống trong thời đại trước khi thành lập nước mới sử dụng, đất thành phố A đều là giá trên trời, đại bộ phận đều bị trùng tu...

Phía nam thành phố là khu mới sẽ không có loại địa phương này, tập đoàn DM&G là nhà phát triển bất động sản lớn nhất ở đó, anh hiểu rõ tình huống bên thành nam, Mộ Tư Nguyệt hẳn là ở bên phía núi Triều Dương.

"Nơi ẩm ướt âm lãnh?" Sở Phi Phàm khẩn trương nhớ lại, "Bên này quả thật có một con sông trọng yếu..."

"Đó là nơi nào!" Tề Duệ cực kỳ không kiên nhẫn, ngón tay thon dài chỉ vào một mảng lớn rừng rậm phía trước bên trái, còn có tường vây cao vút mơ hồ có thể thấy được.

"Nơi đó?" Sở Phi Phàm ngẩng đầu nhìn lại, kinh ngạc một chút, "Nơi đó là..."

...

"Đây là... ở đâu? "

Ánh mặt trời từng chút từng chút chiếu vào, làm cho hai người ở trong khu rừng rậm kinh hãi trải qua một ngày.

Ngực nữ nhân bắt đầu dâng lên một tia hy vọng, tầm mắt dần dần rõ ràng, nhưng các cô lại ngất đi.

Mộ Hướng Tuyết sắc mặt tái nhợt, lộ ra vẻ mệt mỏi, tay phải nắm chặt cổ tay Mộ Tư Nguyệt bên cạnh, "Nơi này, nơi này rốt cuộc là địa phương nào! "

Mộ Tư Nguyệt mạnh mẽ hất cô ta ra, "Buông tay! "Sắc mặt ngưng trọng, xoa xoa cổ tay mình bị móng tay bén nhọn của cô ta hãm đến phiếm hồng.

Lần thứ hai ngước mắt nhìn chằm chằm một mảnh màu xanh biếc nguyên thủy xa lạ trước mắt, đè nén khiếp sợ trong lòng, phun ra ba chữ, "Không biết."[1]


[1]: "Không biết" từ gốc tiếng Trung là 不知道 ( Bù zhīdào ) có ba chữ

Mộ Hướng Tuyết vẫn khiếp sợ không thể kiềm mình, thân thể dựa vào cành cây tráng kiện sau lưng từng chút một đứng lên, run rẩy môi, "Thành thị đâu! Dân cư đâu! Tại sao không có ai! Vì sao một người cũng không có..."

"Nơi này là rừng rậm nguyên thủy, chúng ta có phải bị đưa đến nơi thần bí nào đó hay không..." Ánh mắt Mộ Hướng Tuyết trống rỗng, đối với tất cả những thứ xa lạ trước mắt cảm thấy vô cùng sợ hãi.

"Đừng nói bậy, chỉ là mấy giờ lái xe mà thôi, không có khả năng đi địa phương thần bí gì đó!"

Mộ Tư Nguyệt hít sâu một hơi, phản bác cô ta một câu, nhưng ánh mắt nhìn xung quanh, tầm nhìn đến một mảnh xanh biếc, không có nửa điểm dân cư sinh sống.

Nơi này rốt cuộc là nơi nào...

Mộ Tư Nguyệt mím chặt môi, đáy mắt ẩn qua kinh hoảng, trầm giọng nói, "Bên kia có tiếng nước, chúng ta đi qua xem một chút..."

Nhưng đột nhiên, âm thanh ọp ẹp từ bên phải của họ truyền đến.

Điều này cơ hồ làm cho các cô đều cứng đờ thân thể, ánh mắt Mộ Tư Nguyệt gắt gao nhìn chằm chằm phương hướng cách đó năm thước[2], rừng cây rậm rạp gần đó bị đẩy ra từng chút một, có thứ gì đó hướng các cô đi tới...

[2]: "Thước" - một thước Trung Quốc khoảng 33cm

Có phải người đàn ông bắt cóc họ không? Có phải là hắn ta không?

"Chạy..." Mộ Hướng Tuyết cơ hồ phản xạ có điều kiện, rút chân bỏ chạy, thanh âm nhọn hoắt mang theo bất an.

"Câm miệng lại!" Mộ Tư Nguyệt kéo cô ta, mạnh mẽ ngồi xổm xuống, ẩn nấp trong rừng cây tươi tốt.

Hai người các cô quần áo ẩm ướt, đói khát chịu lạnh, lo lắng đề phòng cả buổi tối, biểu tình tiều tụy suy yếu, chạy ở cự ly gần như vậy căn bản là không kịp...

Mộ Hướng Tuyết có chút ngơ ngác nhìn trên mặt Mộ Tư Nguyệt chỉ có bình tĩnh cùng kiên định, không hiểu sao liền tự giác phục tùng lời nói của cô, từ nhỏ cô ta đã thích khi dễ cô, bởi vì tính tình Mộ Tư Nguyệt mềm nhũn luôn nén giận, nhưng hiện tại...

Bỗng dưng cô ta hiểu được, Mộ Tư Nguyệt này chỉ là lạnh nhạt tùy hứng không thích ghi nhớ cừu hận, không phải do cô yếu đuối...

"Mộ Tư Nguyệt, tôi, tôi xin lỗi cô, đừng bỏ lại tôi..." Mộ Hướng Tuyết đột nhiên khẩn trương nắm bả vai cô, trong giọng nói mang theo cầu xin, trong nháy mắt này cô ta phảng phất cảm thấy phải đi theo cô mới có hy vọng sinh tồn.

Mộ Tư Nguyệt không để ý tới cô ta, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm phía trước bên phải, là cái gì? Cái quái gì đang đến gần?


Tiếng bước chân nặng nề này, không giống như là người...

Bò...ò... ——

Đột nhiên có một tiếng động vật kỳ lạ rít lên.

Ánh mắt Mộ Tư Nguyệt dừng lại, mà Mộ Hướng Tuyết lại kinh ngạc chỉ vào phía trước, phun ra hai chữ, "Voi ?"[3]  

[3]: "Voi" tiếng Trung là 牛油 ( Niú yóu ) có hai chữ

Một con voi trưởng thành dài khoảng bảy mét từng bước đi về phía các cô, thân thể nặng nề của nó gần sáu tấn, vừa đi vừa lắc lư mũi voi của nó, tựa hồ cũng không có ác ý chỉ là đang kiếm ăn.

"Chỉ là voi mà thôi..." Mộ Hướng Tuyết nhìn con voi kia quay đầu đi theo hướng khác yên lặng ăn lá cây, thở phào nhẹ nhõm.

Mà Mộ Tư Nguyệt trên mặt lại không có nửa điểm lơi lỏng, ngược lại đáy lòng một mảnh khiếp sợ.

Loại địa phương này cư nhiên có voi, voi sống... khu vực này, chẳng lẽ là...

Đột nhiên, Mộ Tư Nguyệt biểu tình ngẩn ra, giống như là hiểu rõ cái gì, ánh mắt cô hoảng hốt nhìn chằm chằm con voi trước mắt, sắc mặt từng chút từng chút tái nhợt xuống, lộ ra một phần tuyệt vọng, thì ra là như vậy...

"Mộ Tư Nguyệt, cô nói nơi này có thể là thâm sơn rừng rậm nguyên thủy hay không..."

Mộ Tư Nguyệt không trả lời cô ta, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng không có nửa điểm cảm xúc, mạnh mẽ hất tay cô ta ra, đi thẳng về phía bên kia.

Mộ Hướng Tuyết thấy cô không để ý tới mình, tức giận trừng mắt nhìn bóng lưng cô.

"Lần này là một con voi ngoan ngoãn, không chừng trong chốc lát tới sẽ là một con gấu đen, hoặc là báo săn..." Mộ Tư Nguyệt không quay đầu lại, thanh âm sâu kín mở miệng, không hiểu sao lại nói một câu.

Mà lời này lại làm cho ánh mắt Mộ Hướng Tuyết phía sau mở to mắt, mạnh mẽ chạy về phía cô, "Cô, cô nói cái gì!"

Mộ Tư Nguyệt nhìn Mộ Hướng Tuyết bên cạnh vẻ mặt hoảng sợ, cô đột nhiên nở nụ cười, cười đến có chút bi thương, "Mộ Hướng Tuyết, cô làm nhiều chuyện âm độc thương tổn tôi như vậy, không nghĩ tới, chúng ta lại phải chết cùng một chỗ, tôi thật sự là không muốn..."

"Cô đã biết cái gì phải không?" Trên mặt Mộ Hướng Tuyết tràn đầy sợ hãi, hai tay lay động bả vai cô, "Cô nói cái gì chết, tôi sẽ không chết, tôi không muốn chết..." Lời nói đến cuối cùng không kìm nén được run rẩy.

"Đúng vậy, sẽ không chết trên tay vị nam nhân tráng kiện bi3n thái kia, bất quá..." Mộ Tư Nguyệt dần dần ngừng cười lạnh, phóng tầm mắt nhìn bốn phía này.

"Không cần hắn tự mình động thủ, nơi này...Đây là nơi tốt nhất để hủy thi diệt tích."

"Cô rốt cuộc đang nói cái gì!" Mộ Hướng Tuyết vẻ mặt mê mang, cắn răng truy vấn.

Mộ Tư Nguyệt không kiềm chế được suy nghĩ hỗn loạn trong lòng, lần thứ hai hất tay cô ta ra, hung tợn lạnh lùng quát: "Dùng đầu óc của cô suy nghĩ một chút, chúng ta từ quảng trường thành Đông bị bắt đi sau đó đi qua hai giờ lái xe, nơi này một mảnh rừng rậm, có sông, có voi, cô nói nơi này là địa phương nào! "


Mộ Hướng Tuyết biểu tình có chút mờ mịt, lặp đi lặp lại lẩm bẩm, "Trong thành phố A có rừng rậm, có voi..."

Mộ Tư Nguyệt có vẻ phi thường phiền não, không ai khi biết được mình đang ở tuyệt cảnh như thế lại có thể bình tĩnh, nhưng tay vuốt v e bụng, đáy lòng dâng lên một phần d*c vọng sinh tồn, nhất định phải sống sót.

Mộ Tư Nguyệt sắc mặt suy yếu, cắn răng, không ngừng đi lên cao từng chút một.

Ngày hôm qua ngay cả bữa sáng cũng chưa ăn đã bị Tề Duệ đuổi ra khỏi Tề gia, cả buổi tối kinh hoàng bất an, hiện tại đi tới đi lại mới phát hiện, bản thân đã cực kỳ đói.

"Rốt cuộc cô muốn đi đâu, không phải nói đến nơi có nguồn nước sao..." Mộ Hướng Tuyết phía sau th ở dốc, không dám nói lung tung nữa, từng bước đi theo cô.

Thẳng đến khi hai người các cô đi tới trước sườn núi cao, Mộ Tư Nguyệt thò đầu nhìn lại, quả nhiên mảnh rừng rậm này bị tường vây cao vây quanh, mơ hồ có thể nhìn thấy xa xa có chút lưới sắt trại đài.

Mộ Tư Nguyệt ánh mắt sáng lên, "Chỉ cần đến bên kia là có thể tìm được người..."

Nhưng cúi đầu nhìn lại, phía dưới có một dòng sông dồi dào, bên bờ sông lại xuất hiện một mảnh lông tơ màu vàng chói mắt...

Thân thể Mộ Tư Nguyệt kinh hãi, là bầy hổ.

"Hắn, hắn ở đó... a——"

Mộ Hướng Tuyết giống như không cách nào ngăn chặn, đột nhiên mất khống chế lớn tiếng thét chói tai, ngay cả hô hấp cũng rối loạn không thôi.

Mộ Tư Nguyệt đang muốn quát mắng cô ta câm miệng, lại ở trong chớp mắt, cả người kinh ngạc, phía dưới những con hổ da lông dính đầy máu.

Đồng tử mở rộng mạnh mẽ, chúng đang ăn, đó là... một xác chết của con người.

Mộ Tư Nguyệt trên mặt dị thường an tĩnh, chỉ là tim đập cuồng loạn đến không thể bình ổn.

"Cô có thấy hắn không! Cô thấy không——" Mộ Hướng Tuyết vẻ mặt tuyệt vọng lệ rơi, hạ thấp thanh âm tràn đầy sợ hãi, trong ánh mắt một mảnh trống rỗng, thần sắc có chút hoảng hốt lặp đi lặp lại nỉ non.

"...Là anh ta, Chung Chí Hùng hai mắt mở to, chết không nhắm mắt, những con hổ kia từng ngụm từng ngụm cắn xé thịt anh ta, chân anh ta, đầu anh ta, cắt đứt phân thây..."

Những con hổ kia cắn rách lồ ng ngực anh ta, gặm nuốt nội tạng, nước sông bị nhiễm một mảnh đỏ sậm, máu chảy đầm đìa, làm cho người ta nhìn thấy buồn nôn, chết lặng...

Két két!

Một tiếng động rất nhỏ vang lên.

Mộ Tư Nguyệt cả kinh, tinh thần tập trung cao độ, thân thể cô cứng đờ, lúc này cô có thể khẳng định phía sau có thứ gì đó...

"Không muốn——"

Bình Luận (0)
Comment