Editor: Rice
Đinh... Điện thoại di động đột nhiên vang lên vào lúc này, phá vỡ sự ấm áp và mập mờ.
...... là anh ta
"Tư Nguyệt, anh vừa mới về nước. Đứa nhỏ trong bụng Tiểu Tuyết thật sự là em hại sảy thai?! "Đầu kia của điện thoại di động là giọng nói của Quý Thần, vẫn ôn nhuận nhưng đè nén một phần thịnh nộ.
Mộ Tư Nguyệt đang đứng ở hoa viên nhỏ trước biệt thự, nghe được thanh âm quở trách của anh, không hiểu sao quay đầu nhìn thoáng qua Tề Duệ mặt đen trong phòng.
"Thực xin lỗi..." Mộ Tư Nguyệt nắm chặt điện thoại di động, cô làm sai chuyện, cô nguyện ý thừa nhận.
Nhưng Quý Thần ở đầu kia của điện thoại lại giống như không thể tiếp nhận, tức giận hét lớn.
"Tư Nguyệt, trước kia em không phải như vậy, tại sao em lại làm như vậy, lần trước em nói với anh rằng đứa bé trong bụng Tiểu Tuyết là hoang chủng, nhưng kiểm tra ra chính là con anh. Lần này em cư nhiên hại chết nó, em có biết đó là một sinh mệnh hay không, một sinh mệnh thực sự, từ khi nào mà em trở nên tàn nhẫn như vậy! "
Mộ Tư Nguyệt nghe anh chất vấn quở trách, nhất thời thân thể cứng đờ.
Thẳng đến khi cơn giận của Quý Thần dần dần tiêu tan, ngừng nói chuyện, Mộ Tư Nguyệt mới thản nhiên mở miệng, "Chuyện lần này là tôi không đúng, bất quá, tôi là người như thế nào không tới phiên anh chỉ trích! "
"Em... Có phải bởi vì Tề Duệ, bởi vì trở thành cháu dâu Tề gia cho nên được cưng chiều đến kiêu ngạo, không đem mạng người để vào mắt! Tiểu Tuyết là chị họ của em, em cứ như vậy hại cô ấy sảy thai, em có biết cô ấy thương tâ m đến mức nào không. "
Người đã từng dịu dàng che chở cho cô, lại căm hận mắng chửi cô như vậy.
Mộ Tư Nguyệt nhất thời cảm thấy rất bất đắc dĩ, ông trời giống như là cùng cô đùa giỡn một chút, "Mộ Hướng Tuyết mang thai đứa nhỏ này nếu thật sự là của anh, như vậy đây chính là chứng cứ anh phản bội tình yêu của chúng ta, là anh có sai trước..."
"Mẹ anh, còn có vị hôn thê của anh, họ hợp lại đưa tôi đến giường của nam nhân khác, muốn hủy thanh danh của tôi, đúng vậy, trời xui đất khiến, tôi lại làm chị dâu của anh! Nhưng cho tới nay đều là các người có sai trước, cho dù ngày hôm qua cũng là Tiểu Tuyết của các người lên tiếng nhục mạ mẹ và con tôi, thế nhưng tại sao vẫn là tôi cuối cùng sẽ bị các người khi dễ, tôi không thể phản kháng sao! "
Quý Thần không nghĩ tới Mộ Tư Nguyệt lại nhắc tới những chuyện này, anh hiểu rõ tính cách của Mộ Tư Nguyệt, cô không thích nhớ cừu hận, cho nên tâm tư của cô rất thuần túy rất sạch sẽ, hiện tại nghe được cô phẫn nộ phản bác ngược lại khiến anh có chút không thích ứng.
Trong lúc nghĩ lại, Quý Thần giống như là nghĩ tới cái gì đó, đáy lòng dâng ra một phần cảm xúc phức tạp, "Tư Nguyệt, có phải em vẫn còn thích anh hay không? "
"Em họ, sáng sớm chưa tỉnh ngủ sao?"
Mộ Tư Nguyệt không biết Tề Duệ đi tới từ khi nào, chỉ thấy sắc mặt âm trầm của anh, tốc độ cực nhanh đoạt lấy điện thoại di động của cô, thanh âm mang theo ngạo mạn khinh thường, hỏi ngược lại đầu kia của điện thoại một câu.
Quý Thần nghe được thanh âm của Tề Duệ, sắc mặt cũng trong nháy mắt cực khó coi.
"Tôi nghe nói ông nội vì chuyện con cậu sảy thai cảm thấy vô cùng tiếc nuối, bộ dáng của Mộ Hướng Tuyết cũng rất đáng thương, ông nội quyết định để hai người mau chóng lĩnh chứng, em họ sau này cậu phải đối xử tốt với Mộ Hướng Tuyết." Tề Duệ lúc nói những lời này khóe môi khẽ nhếch lên một tia cười lạnh.
"Ông nội bảo chúng tôi lĩnh chứng?!" Quý Thần giống như không hề biết tin tức này, thanh âm lộ ra kinh ngạc.
"Em họ, ông nội bảo các người đi lĩnh chứng, cậu rất không vui sao? Mộ Hướng Tuyết không phải là liên hôn thương mại, là nữ nhân mà bản thân cậu yêu thích, cậu hẳn là phải vui vẻ."
Tề Duệ thanh âm lạnh lẽo mở miệng, không quên bổ sung một câu, "Ngày hôn lễ nhớ gửi thiệp mời cho tôi và chị dâu cậu, tôi sẽ chuẩn bị cho các người bao lì xì lớn. "
Quý Thần nghe được lời nói của Tề Duệ rõ ràng mang theo lời khiêu khích, nhất thời cũng không biết phải phản bác như thế nào.
Cưới Mộ Hướng Tuyết? Anh có thực sự muốn lĩnh chứng với cô hay không?! Đáy lòng Quý Thần thế nhưng lại có một phần không cam lòng.
Đô Đô...
Tề Duệ không đợi anh ta đáp lại, không kiên nhẫn cúp điện thoại.
"Ông nội thật sự yêu cầu bọn họ mau chóng lĩnh chứng?" Mộ Tư Nguyệt cũng có chút giật mình.
Tề Duệ trả lại điện thoại di động cho cô, con ngươi thâm trầm mang theo đánh giá, ý tứ không rõ tức giận hừ một tiếng, "Thế nào, không bỏ được tình cũ? "
Mộ Tư Nguyệt cảm giác lời này của anh nghe có chút chua, hắn ăn dấm? Nhưng ngẫm lại không có khả năng, cô đối với anh mà nói không quan trọng như vậy.
Lẩm bẩm một câu, "Trách không được Mộ Hướng Tuyết không có náo loạn nữa, thì ra là rốt cục có thể gả vào Quý gia. "
"Biết là tốt rồi, cho nên cô không cần phải áy náy, cô ta chính là cố ý làm không tốt..." Tề Duệ cuối cùng nói rất nhẹ, nhẹ đến mức chỉ có chính anh mới có thể nghe thấy.
Nguyên bản người Mộ gia còn lo lắng Mộ Hướng Tuyết sảy thai, Quý gia sẽ thoái hôn, nhưng không nghĩ tới, hài tử không còn, Ông Tề lại tự mình mở miệng bảo Quý Thần cùng Mộ Hướng Tuyết mau chóng lĩnh chứng kết hôn, người Mộ gia nhất thời bi hỉ lẫn lộn.
Chuyện Mộ Hướng Tuyết sảy thai đã qua một tuần, Mộ Tư Nguyệt cũng đi qua thăm cô ta một lần, có lẽ là Mộ Hướng Tuyết lấy được giấy chứng nhận kết hôn tâm tình đặc biệt khoái trá, cư nhiên gặp mặt không có chửi rủa, chỉ đuổi cô ra ngoài.
Mộ Tư Nguyệt cũng không nghĩ nhiều, đối với người cô không thích, cô luôn luôn lười động não.
Đêm tĩnh lặng.
Một thân ảnh anh tuấn cao lớn từng bước đi về phía phòng VIP của khoa nội trú bệnh viện.
Mộ Hướng Tuyết nhìn nam nhân trước mắt, biểu tình có chút khẩn trương.
Cô giống như có chút sợ hãi anh, cuối cùng thanh âm mang theo hèn mọn, thấp giọng nói một câu, "Cám ơn. "
Cám ơn vì cái gì? Cảm ơn anh ta đã giúp cô có được giấy chứng nhận kết hôn.
Mộ Hướng Tuyết biết đáy lòng Quý Thần vẫn luôn nhớ đến Mộ Tư Nguyệt, cho dù lúc ấy cô dùng đứa bé bụng uy hiếp anh, anh vẫn không có tâm tư lĩnh chứng với cô, nhưng lần này Ông Tề tự mình mở miệng, Quý Thần không cách nào cự tuyệt.
"Nhớ kỹ, làm tốt những việc cô nên làm." Tề Duệ không nhìn thẳng vào cô ta, ánh mắt nhìn lướt qua một vòng, không hiểu sao lại nói một câu.
"Tôi biết." Mộ Hướng Tuyết lập tức đáp ứng một câu, căn bản không dám phản kháng.
Nhưng cuối cùng, Mộ Hướng Tuyết vẫn không nhịn được, nhìn bóng dáng lạnh lùng xa cách của nam nhân trước mắt, khiếp đảm mở miệng, "Anh... Sao anh lại làm thế? "
Tại sao Tề Duệ lại giúp cô làm giả báo cáo xét nghiệm máu ADN của thai nhi, tuy rằng đứa bé bị sảy thai, nhưng đứa bé này không phải của Quý Thần, không giữ được, không có nó đối với cô mà nói càng khiến thở phào nhẹ nhõm, nhưng tại sao anh ta lại giúp cô...
"Tại sao anh lại giúp tôi thành công gả vào Quý gia?"
"Giúp cô?" Tề Duệ chậm rãi quay đầu, trong con ngươi lạnh lùng không có nửa điểm nhiệt độ, cười lạnh một tiếng.
"Mộ tiểu thư, chút tư sắc này của cô đi quyến rũ em họ của tôi, hắn có lẽ sẽ mắc lừa, nhưng tôi căn bản không đem loại nữ nhân như cô để vào mắt, cô lấy tư cách gì để tôi giúp cô?"
Sắc mặt Mộ Hướng Tuyết trắng bệch, lời anh nói rất thẳng thắn, rất khó nghe, lại làm cho cô ta không dám phản bác.
"Nếu cô có năng lực cùng Tề Phương đàm phán thỏa đáng, như vậy sau này cô sẽ tiếp tục làm Quý thiếu phu nhân, dùng kiều mị của cô, kỹ xảo giường chiếu giữu lấy nam nhân trong nhà cô, đừng để hắn chạy loạn khắp nơi." Lời nói đến cuối cùng, Tề Duệ mơ hồ lộ ra một phần tức giận.
Mỗi lần nhìn thấy Quý Thần dây dưa với Mộ Tư Nguyệt, anh liền đặc biệt phiền não, đặc biệt khó chịu.
Mộ Hướng Tuyết nhìn thấy trên khuôn mặt lạnh lùng hoàn mỹ của nam nhân trước mắt này chợt lóe lên cơn giận dữ, bất chợt hiểu được, thì ra anh ta là vì Mộ Tư Nguyệt...
Ngày đó Mộ Tư Nguyệt tới bệnh viện, Tề Duệ đã sớm nhắn tin cho cô, chính cô đã uống thuốc phá thai trước, ở thang máy chờ Mộ Tư Nguyệt tới, túm lấy cô, chọc giận cô, chính là vì muốn giá họa cho cô.
Mà giá họa cho Mộ Tư Nguyệt, đây là ý tứ của Tề Duệ...
Ban đầu Mộ Hướng Tuyết không hiểu, ngày đó Tề Duệ đến với sự khẩn trương cùng lo lắng dành cho Mộ Tư Nguyệt ở công viên động vật hoang dã kia là thật, nhưng vì sao lại hại cô ấy.
Anh muốn cô bị cô lập, tất cả mọi người trách mắng cô, ngay cả Mộ Tư Nguyệt cũng áy náy, cứ như vậy Mộ Tư Nguyệt không có lựa chọn nào khác ngoài việc chỉ có thể dựa vào anh, thật sự là một loại thủ đoạn b3nh hoạn.
Tề Duệ nhìn đồng hồ đeo tay, không muốn ở chung với cô ta nhiều, ánh mắt nhìn Mộ Hướng Tuyết khinh thường.
Phanh!
"Mộ Hướng Tuyết, đừng tự cho mình là thông minh, hậu quả đối nghịch với tôi chỉ có một con đường chết."
Cuối cùng, Tề Duệ sải bước đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại, lưu lại thanh âm cảnh cáo âm lãnh.
Thân thể Mộ Hướng Tuyết nhịn không được rùng mình một cái, cô biết nam nhân này cho tới bây giờ cũng không nói giỡn với người ngoài.
Phần cố chấp của anh, rốt cuộc là vì cái gì, là yêu sao? Nhưng loại nam nhân như Tề Duệ làm sao có thể... có lẽ đó là một mục đích khác.
Quay đầu nhìn bầu trời đêm tối đen của cửa sổ, cười lạnh, "Mộ Tư Nguyệt, cô gặp Được Tề Duệ, rốt cuộc là may mắn hay là bất hạnh..."
......
"Làm sao vậy?"
Khi Tề Duệ trở lại biệt thự nhỏ Cảnh Viên, vừa mới đi vào phòng ngủ, lại nhìn Mộ Tư Nguyệt nằm trên giường, hai tay nắm chặt chăn, hai hàng lông mày nhíu chặt, giống như đang gặp ác mộng.
Bước chân anh đến gần, cũng không muốn lập tức đánh thức cô, thấp giọng gọi một tiếng bên tai cô, "Mộ Tư Nguyệt, có phải chỗ nào không thoải mái không? "
Có lẽ ngay cả Tề Duệ cũng không biết, không biết từ khi nào lại học tập săn sóc.
Bàn tay to của anh vuốt v e trán cô, cô đổ mồ hôi lạnh, cô giống như đang giãy dụa trong ác mộng rất khó chịu.
Cửa sổ sát đất rắc vào ánh trăng nhàn nhạt, mang theo một phần râm mát.
"Đừng đuổi theo tôi. Đừng đuổi theo tôi..." Mộ Tư Nguyệt nhắm chặt hai mắt, thân thể có chút run rẩy, giống như cực kỳ sợ hãi.
Cô mơ cái gì?
Tề Duệ chợt nhớ tới giao dịch của Mộ Hướng Tuyết với anh, cô ta nói cho anh biết một bí mật về Mộ Tư Nguyệt, lão thái thái Mộ gia kia vẫn luôn giữ bí mật.
"Mẹ Mộ Tư Nguyệt lúc sinh cô vì khó sinh mà chết, cha bởi vì cứu cô qua một trận hỏa hoạn mà chết, còn có cô từ nhỏ đều đặc biệt xui xẻo, nhiều lần trải qua sinh tử, nhưng cô mạng lớn, may mắn sống lại, còn có..." Mộ Hướng Tuyết lúc ấy cực kỳ sợ hãi, vì cầu anh giúp đỡ, cô đem hết thảy cô biết đều nói ra.
Tề Duệ nhìn bộ dáng nữ nhân đang ngủ vẫn đau khổ giãy dụa như trước, bỗng dưng có chút đau lòng, tay phải nắm tay trái của cô, mười ngón tay đan vào nhau, nắm chặt cô, một phần lực đạo như vậy làm cho Mộ Tư Nguyệt không hiểu sao an tâm.
Hàng lông mày thanh tú của cô cũng dần dần giãn ra, dường như không còn luẩn quẩn trong ác mộng.
Mà Tề Duệ nhìn cô, đáy mắt lại có thêm một phần suy nghĩ sâu xa.
"Là ai..."
"Rốt cuộc là ai từ nhỏ đã nhắm vào Mộ Tư Nguyệt, nhất định muốn mạng của cô, rốt cuộc là người như thế nào!"
Không chỉ là những chuyện Mộ Hướng Tuyết nói với anh, hơn nữa Mộ Tư Nguyệt bốn năm trước ở Mỹ rơi xuống sông, lần anh cứu cô, sau đó anh điều tra, có người cố ý làm, nếu không phải vừa vặn gặp được anh, chỉ sợ Mộ Tư Nguyệt đã chết đuối dưới sông.
"Còn có ở công viên động vật hoang dã..." Thanh âm Tề Duệ lộ ra sát khí âm lãnh, không sai, lần này anh vẫn không tra ra được bất kỳ kết quả nào.
Là ai, luôn làm như vậy thiên y vô phùng, cho tới nay rốt cuộc là ai âm thầm nhắm vào Mộ Tư Nguyệt.
Tề Duệ cúi đầu nhìn gương mặt tinh xảo đơn thuần trên giường, tay trái khẽ vuốt v e cánh môi đỏ tươi của cô, động tác rất nhẹ, lộ ra một phần chiếm hữu.
"Mộ Tư Nguyệt, có phải cô đang che giấu việc gì hay không..."
Nghĩ như thế, đôi mắt Tề Duệ tối sầm lại, anh bảo Mộ Hướng Tuyết làm chuyện này, nhất định không thể để cho cô biết, nhất định không thể.