Phụng Tử Thành Hôn - Tiên Thê Không Được Trốn

Chương 90

Editor: Rice

"Người đâu?"

Sở Phi Phàm đưa Mộ Tư Nguyệt về biệt thự Cảnh Viên, vừa định lái xe về Sở gia, lại nhận được điện thoại của Tề Duệ.

Sở Phi Phàm nghe được anh hỏi, đầu tiên là giật mình một chút, Tề Duệ cư nhiên câu đầu tiên là quan tâm cô, khi nào anh lại quan tâm nữ nhân?

"Cô ấy vừa về đến nhà." Sở Phi Phàm thẳng thắn nói.

Suy nghĩ trong chốc lát, anh không hiểu sao nhớ tới lúc trước Mộ Tư Nguyệt nhìn chằm chằm bóng dáng Tề Duệ trầm cảm mất mát, giống như là rất tùy ý mở miệng, "Đúng rồi, Mộ Tư Nguyệt, hình như cô ấy ghen? "

Tề Duệ cầm điện thoại im lặng trong chốc lát, không trả lời anh, trực tiếp chuyển đề tài, "6 giờ ngày mai tôi phải bay tới Iceland..."

Sở Phi Phàm nghe anh nói, sắc mặt có chút nặng nề, "Tôi biết rồi. "

Tề Duệ đang định cúp máy, Sở Phi Phàm lại đột nhiên mở miệng, "Tề Duệ, tôi phát hiện Mộ Tư Nguyệt kỳ thật rất thông minh, cô..."

"Nén bi thương đi."

Tề Duệ cho rằng anh nói chuyện Mộ Tư Nguyệt đêm nay chơi bài thắng tiền, trêu chọc nói một câu, trực tiếp cúp máy.

Sau khi Tề Duệ và An Dĩ Nhu tách ra, trực tiếp lái xe về biệt thự Cảnh Viên.

Hình tượng ngu xuẩn của Mộ Tư Nguyệt đã ăn sâu vào đầu Tề Duệ, đang suy nghĩ sâu xa chuyện của An Dĩ Nhu hẳn là nên nói với cô, miễn cho đầu óc heo của cô suy nghĩ lung tung không đủ dùng.

Tề Duệ mở cửa phòng ngủ ra, Mộ Tư Nguyệt đã nằm ngủ say trên giường, phòng chỉ bật đèn nhỏ màu cam, anh bước nhanh về phía cô, dưới ánh đèn lộ ra nửa khuôn mặt trắng nõn.

Tề Duệ đứng ở đầu giường nhìn gương mặt đang ngủ của cô bỗng dưng có chút ngẩn người, lúc Mộ Tư Nguyệt ngủ giống như trẻ con thuần túy sạch sẽ, điều này không hiểu sao luôn hấp dẫn anh, làm cho anh mê mẩn, có lẽ là trên thương trường toan tính toán quá nhiều, nội tâm khát vọng một phần đơn giản.

"Anh nhìn tôi làm gì?" Mộ Tư Nguyệt đột nhiên mở mắt ra, con ngươi trong suốt cùng đôi mắt đen trên đỉnh đầu nhìn nhau.

"Cô tỉnh từ lúc nào!" Tề Duệ bị cô hỏi, nhất thời không biết trả lời thế nào, ngược lại lạnh giọng giáo huấn, "Mau ngủ, ngủ quá muộn ảnh hưởng đến sự phát triển trí tuệ của thai nhi. "

"À." Mộ Tư Nguyệt không phản bác, ôm chăn, duỗi tứ chi hưởng thụ chiếc giường lớn mềm mại này.

Kỳ thật Mộ Tư Nguyệt ngủ không được, chỉ chốc lát sau liền nghe thấy trong phòng tắm truyền đến tiếng nước, Mộ Tư Nguyệt ngẩng đầu nhìn trộm về phía phòng tắm một cái, biểu tình có chút do dự.


Vừa rồi gặp Quý Thần, Quý Thần nói bốn năm trước người cứu cô ở mỹ hà là Tề Duệ, "Tại sao anh ta lại cứu mình? "

Mộ Tư Nguyệt nhỏ giọng luống cuống, "Sau khi cứu xong, vì sao không lưu lại, anh ta muốn làm anh hùng vô danh? "

Suy nghĩ một chút, cảm thán, "Nhưng Tề Duệ nhìn thế nào cũng không giống muốn làm anh hùng, anh ta nào có thiện tâm như vậy..."

Mùa đông nhảy xuống sông, lặn 10 mét cứu cô...

Mộ Tư Nguyệt xoay người một cái, trực tiếp vùi mặt vào trong gối đầu, tiếp tục suy nghĩ, "Cho dù là người của đội cứu hộ cũng không có quyết tâm lặn sâu cứu người như vậy. Tại sao anh ta lại liều lĩnh cứu cô như vậy? "

Nghĩ đến anh khuôn mặt Mộ Tư Nguyệt có chút ửng đỏ, anh thầm mến cô?

Lập tức lắc đầu, "Với xuất thân này của anh ấy, khẳng định giống như Giả Bảo Ngọc, từ nhỏ đã bị nữ nhân vây quanh, làm sao có thể coi trọng mình chứ..."

"Mộ Tư Nguyệt, sao cô lại nằm sấp như cá chết, không được nằm sấp ngủ! Đừng đè bẹp đứa bé!" Tề Duệ từ phòng tắm vừa đi ra, lập tức bước nhanh xách cô lên.

Mộ Tư Nguyệt biểu tình có chút không được tự nhiên nhìn thẳng vào mặt anh, "Tề Duệ, tôi có một chuyện nghĩ không ra..."

Tề Duệ thấy biểu tình kỳ quái này của cô, lập tức nghĩ đến An Dĩ Nhu, chỉnh sửa thân thể cô, thanh âm thản nhiên nói, "Tôi và An Dĩ Nhu đã sớm chia tay, đừng suy nghĩ lung tung, nhắm mắt lại, ngủ. "

"Không phải, tôi cảm thấy..."

"Cô muốn nói cái gì..." Tề Duệ đột nhiên chú ý tới khuôn mặt Mộ Tư Nguyệt có chút ửng đỏ, "Mộ Tư Nguyệt, cô bị cảm sốt rồi? "Vừa nghĩ đến

Nơi này Tề Duệ liền tức giận, "Không phải nói với cô rồi, trong lúc mang thai nhất định phải chú ý thân thể sao! "

Mộ Tư Nguyệt bị anh rống lên một cái, cái gì đó chó má thầm mến phỏng đoán, nhất thời bị cô phủ quyết.

Cả ngày nghiêm mặt hung dữ với cô, mỗi một lần quan tâm đều là bởi vì hài tử, anh không có khả năng thích cô...

Bàn tay Tề Duệ áp sát trán cô, rũ mắt đánh giá trên mặt cô một cái, nghĩ có lẽ vừa rồi cô vùi mặt vào gối đầu đỏ mặt, hơi yên tâm.

Thấy bộ dáng có chút rầu rĩ không vui của Mộ Tư Nguyệt, Tề Duệ không hiểu sao mở miệng, "Tôi và An Dĩ Nhu quen nhau bốn năm trước, lần đó tôi đi công tác đột nhiên bị bệnh, An Dĩ Nhu chiếu cố tôi cả đêm, sau đó tôi phát hiện cô ấy vừa vặn là người mới được tập đoàn DM&G nâng đỡ, cho nên sau đó có nhiều qua lại hơn. "

Mộ Tư Nguyệt hai tròng mắt khẽ mở, anh cư nhiên chủ động nói cho cô biết những tình sử này, lúc tắm rửa đầu óc bị vào nước?


"Mộ Tư Nguyệt, cô biểu tình ngu xuẩn gì vậy!" Tề Duệ hừ giận cô một tiếng.

Mộ Tư Nguyệt buồn bực tức giận, mím môi không nói lời nào.

Tề Duệ nhìn khuôn mặt này của Mộ Tư Nguyệt, lại nghĩ đến khuôn mặt diễm lệ của An Dĩ Nhu, hai người rất khác nhau, có lẽ là bản tính nam nhân, sẽ phân biệt thê tử trong nhà mình với nữ nhân bên ngoài.

"Mục tiêu của An Dĩ Nhu là trở thành ngôi sao điện ảnh nổi tiếng, tôi làm hậu thuẫn cho cô ta cơ hội, cô ta càng đi càng cao, vòng tròn giao tiếp càng lớn, khoảng thời gian tôi kết giao với cô ta, cô ta rất thông minh sẽ không quấy rầy chuyện riêng tư của tôi, thỉnh thoảng còn có thể giúp đỡ tình báo thương mại cho tôi..."

Tề Duệ đương nhiên biết An Dĩ Nhu ngay từ đầu đã tiếp cận anh chính là có mục đích, An Dĩ Nhu muốn đi đường tắt, mà anh không ngại công lợi của cô. Chỉ cần có thể làm việc, anh không ngại đối phương dùng thủ đoạn gì.

Nhưng...

Tề Duệ hơi nhíu mày, nếu Mộ Tư Nguyệt cũng trở thành người như An Dĩ Nhu... Không biết tại sao liền cảm thấy khó chịu.

"Kỳ thật anh không cần nói với tôi những điều này." Mộ Tư Nguyệt đột nhiên nói một câu, "Chuyện của anh tôi sẽ không hỏi qua, dù sao tôi cũng không quản được. "

Ánh mắt Tề Duệ sắc bén đánh giá cô, giống như đang kiểm tra xem cô có phải là khẩu thị tâm phi hay không.

Nhưng không có, khuôn mặt Mộ Tư Nguyệt lạnh nhạt thuần túy, cô nói thật lòng, cô không ngại.

Cô không ngại quá khứ của anh với An Dĩ Nhu?!

Trong nháy mắt, ngực Tề Duệ giống như bị chặn rất không thoải mái, anh muốn mở miệng chất vấn cô vì sao không để ý.

Nhưng nghĩ lại, sắc mặt liền tối sầm lại, cô không ngại, mà anh lại nói với cô nhiều như vậy!

Nó cảm thấy như thổ lộ bị từ chối!Cảm giác này đối với Tề Duệ mà nói vô cùng khó chịu!

"Cô!" Tề Duệ giận dữ trừng mắt nhìn nữ nhân trên giường vẻ mặt thuần lương vô hại.

"Mộ Tư Nguyệt, trong khoảng thời gian này cô không có việc gì không được ra ngoài! Còn có vị biểu đệ tốt kia của tôi đã cùng Mộ Hướng Tuyết lĩnh chứng, hắn giờ là người đã có gia đình, cho dù cô để ý hắn, cô tốt nhất nên giấu diếm đừng biểu hiện ra ngoài! "

Phanh!

Tề Duệ không hiểu sao lại giáo huấn cô một trận, đóng cửa phòng rời đi.


Mộ Tư Nguyệt nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt kia, có chút chậm chạp không kịp phản ứng.

"Tại sao anh ta lại vô cớ tức giận?"

Mộ Tư Nguyệt ôm chăn lăn lộn trên giường, ánh mắt có chút mờ mịt nhìn trần nhà, "Tề Duệ là ân nhân cứu mạng của mình..."

"Quên đi, tính tình thối nát kia của anh ta. Khoan dung tha thứ cho anh ta nhiều lần, coi như báo ân..."

"An Dĩ Nhu và Tề Duệ là cùng một loại người, bọn họ đều vì mục đích mà tranh thủ..." Trong lúc bất chợt, Mộ Tư Nguyệt lại nhớ tới những lời Quý Thần mắng cô, anh nói cô không có tâm, anh nói cô không hiểu tình yêu.

Mặc dù nói có vài người vì lấy được, thủ đoạn không quá ngay thẳng, nhưng đây ít nhất là một loại khát vọng xúc động, quan tâm mới có thể có loại cảm xúc này.

"Lười đi tranh." Mộ Tư Nguyệt nhỏ giọng lắp bắp, "Tình yêu? Không biết..."

"Tôi chỉ biết, khi chỉ có một mình, vô luận tình cảnh có tệ đến đâu đều phải đi đối mặt, không ai sẽ giúp tôi..."

Mộ Tư Nguyệt hồi tưởng lại trải nghiệm mình nhiều lần suýt mất mạng, biểu tình có chút mê mang, "Thượng Đế có phải nhìn tôi không vừa mắt hay không, tôi đã không dám yêu cầu quá nhiều, thật không công bằng..."

Mộ Tư Nguyệt thở dài một tiếng, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau khi tỉnh lại, không thấy bóng dáng Tề Duệ, cô cũng không đi hỏi thăm.

"Chồng con đi đâu, con thế mà lại không biết!"

Ông Tề buổi trưa đột nhiên gọi điện thoại cho cô, Mộ Tư Nguyệt cảm thấy lão đầu này quá không nói đạo lý, Tề Duệ lạnh như băng, anh làm sao có thể nói cho cô biết hành trình, hơn nữa nếu dám hỏi có khí còn bị anh ta chửi.

Ông Tề nghe điện thoại di động bên kia trầm mặc không lên tiếng, nhất thời hận rèn sắt không thành thép quát cô, "Tuần sau là Tết Trung thu, cho dù như thế nào cũng phải đem Tề Duệ cùng con trở về Tề gia. "

"Nhưng lỡ như anh ấy không thích thì sao?" Mộ Tư Nguyệt có chút khó xử, suy nghĩ một chút bổ sung một câu, "Ông nội, ông cũng biết cháu trai của ông không dễ ở chung..." Tính tình quá ác liệt, người bình thường chịu không nổi Tề Duệ.

"Nha đầu chết, con là thê tử của nó." Ông Tề tức giận mắng điện thoại di động, "Chẳng lẽ con không biết làm nũng khoe khoang dỗ dành nam nhân của con về nhà sao? "

"Ngày Trung thu, Tề Duệ không chịu trở về Tề gia, vậy con cũng đừng trở về!"

Cứ như vậy, Ông Tề sau khi ban lệnh, liền cúp điện thoại.

Mộ Tư Nguyệt trừng mắt nhìn điện thoại di động vang ra tiếng đô đô, thật đáng hận, lão đầu này ỷ thế hiếp người, quá đáng!

Bất quá ngẫm lại, Mộ Tư Nguyệt nở nụ cười sáng lạn, "Không trở về Tề gia càng tốt, dù sao cô cũng không muốn trở về..."

Lúc này ở Tề gia.


"Lão gia, người bảo Thiếu phu nhân tết Trung thu đừng về Tề gia?" Quản gia có chút kinh ngạc, "Vậy tại sao người còn bảo hạ nhân chuẩn bị nhiều bánh trung thu sầu riêng mà cô ấy thích ăn như vậy? "

Ông Tề tay phải buông chén trà, bừng tỉnh, "Nha đầu chết tiệt kia luôn ước gì không cần trở về, ta làm sao lại quên điều đó chứ! "

Ông Tề đang ngâm bánh trà lần trước Mộ Tư Nguyệt đi nghỉ mát đem tặng, thở dài một tiếng.

"A Đức, ông nói nha đầu Tư Nguyệt kia vì sao không thích Tề Duệ, ta tốt xấu gì cũng nuôi Tề Duệ thành người mẫu mực, năng lực thủ đoạn nhất lưu, nó sao lại xem thường tôn tử của ta đây!"

Quản gia nghe liền bật cười, Ông Tề cả ngày nghiệt nợ này nghiệt nợ nọ mắng Duệ thiếu bọn họ, kỳ thật đáy lòng vẫn lấy anh làm kiêu ngạo, hiện tại cháu trai nhà mình bị người ghét bỏ, ở chỗ này phát sầu.

"Duệ thiếu tính tình lạnh lùng, hơn nữa đoạn trước dọa Thiếu phu nhân, có lẽ cô ấy đã không dám trèo cao Duệ thiếu..."

"Không dám trèo cao lên nó?" Ông Tề nhíu chặt mày, "Ta lại cảm thấy cho dù nó ngồi xổm xuống để cho người ta trèo, nha đầu Tư Nguyệt kia cũng lười leo lên..." Lão nhân càng nghĩ lại càng cảm thấy Mộ Tư Nguyệt ghét bỏ cháu trai ưu tú nhà ông.

Ông Tề nghiêm mặt, "A Đức, ông mau mang theo một đống bữa ăn dinh dưỡng không có hương vị qua đó, nói cho Tư Nguyệt biết, nếu trung thu nó không thể cùng Tề Duệ về Tề gia ăn tết, như vậy sau này nó cũng chỉ có thể ăn những bữa ăn dinh dưỡng này! "

......

"Lão đầu chết tiệt!" Mộ Tư Nguyệt vừa tiễn quản gia đi, lập tức tức giận mắng to, cư nhiên uy hiếp cô.

Cầm lấy điện thoại di động, có chút không tình nguyện gọi cho Tề Duệ.

Điện thoại di động vẫn đổ chuông, nhưng không ai trả lời ...

Mộ Tư Nguyệt đang nghĩ muốn cúp máy, lúc này, truyền đến một giọng nữ quen thuộc, thanh âm kia nghe có chút kỳ quái, giống như là hô hấp hỗn loạn ái muội.

"Ai đó..."

Mộ Tư Nguyệt nhất thời kinh ngạc.

Cô không trả lời, chỉ là bên tai rõ ràng nghe thấy giọng nói dịu dàng kiều mỵ qua điện thoại di động, còn có tiếng th ở dốc nặng nề của nam nhân...

Bọn họ đang...

-----------------------------------------------

Chài ai là chài đất ơi, sao mọi người nhiệt tình quá, đỡ không nổi ạ >< .

Tuần này tui bù tạm một chương hen . Cảm ơn yusieh vote từ đầu đến cuối cho tui nha

Cảm ơn m.n

Bình Luận (0)
Comment