Phùng Xuân Mạn - Nguyệt Dạ

Chương 13

Đợi tới khi những cây liễu trong hoàng cung lại một lần nữa nảy chồi, nháy mắt đã tới mùa xuân năm Gia Xương thứ năm, Tư Di cũng sắp phải đến Nam Thư Phòng học chữ.

Người cũ đi người mới tới. Thẩm tần chết vào mùa đông hai năm trước, phủ Võ Định Bá vì việc của Thẩm Mạn Hoa mà đã rơi xuống vực thẳm.

Tưởng tiệp dư trở thành dưỡng mẫu của Tư Dữ, ta và Quách Cù thương lượng, ban cho nàng ta phi vị. Những kẻ vừa được trọng dụng ra sức lao về phía trước, tranh giành quyền lực cùng các thế gia đại tộc thành Biện Kinh.

Gia Hưng năm thứ tư, Quách Cù tiếp thu lời can gián của bá quan, tiến hành tuyển tú để lấp đầy hậu cung, khai chi tán diệp. Trong nháy mắt, trong cung trở nên náo nhiệt chưa từng thấy, oanh oanh yến yến, đến nỗi cảnh xuân ở ngự hoa viên cũng bị lu mờ.

Hồ Tiễn Xuân vẫn bị Thiệu gia đưa vào cung trở thành một cung nữ. Có điều làm cung nữ chỉ là tạm thời, nàng ta cũng có chút bản lĩnh, chen vào điện Tiêu Phòng làm một cung nữ quét dọn.

Quách Cù thường tới điện Tiêu Phòng bái tế Vu Hiệu Xuân, rất nhanh chóng hắn đã phát hiện ra tiểu cung nữ có tướng mạo và tính cách giống y như Vu Hiệu Xuân này.

Chỉ trong một đêm, Hồ Tiễn Xuân từ một cung nữ mặt mày lấm lem trở thành sủng phi của hoàng đế.

Quách Cù liên tiếp sủng hạnh, ban thưởng không ngớt cho điện Thanh Lương nàng ta ở, hậu cung của Quách Cù trước nay chưa từng có nữ nhân nào được sủng ái tới như vậy, ngay cả Đào Cảnh Thù từng đắc sủng cũng bị ngó lơ.

Nàng ta thừa sủng chưa tới một năm, liên tục được thăng cấp, đến nay đã trở thành Chiêu Nghi đứng ngay sau Tưởng phi.

Người người trong cung đố kỵ, oán hận nhưng cũng rất ngưỡng mộ Hồ chiêu nghi. Nơi đây có vô số mỹ nhân đẹp hơn rất nhiều, nhưng Quách Cù lại chỉ độc sủng mình nàng ta.

Ta nhìn gương mặt đó, trong lòng không còn canh cánh như khi nhìn Vu Hiệu Xuân trước đây nữa. Nàng ta chỉ là thế thân, hơn nữa lại là một con rối, cho dù có vẻ vang hơn nữa thì sao chứ.

Gia Xương năm thứ ba, biên cảnh Mạc Bắc xảy ra đại chiến, Kỷ Sưởng trở về với chiến trường thuộc về hắn. Hắn biết ta ở trong cung trông thì có vẻ gấm hoa rực rỡ, nhưng thực tế thì mỗi bước đi đều rất gian nan, vì vậy trong những bức thư mà hắn nhờ Trọng Nguyên Thanh chuyển cho ta, phần lớn đều viết về phong cảnh và những chuyện thú vị ở Mạc Bắc.

Trọng Nguyên Thanh vốn định đợi tới khi ta bình định chuyện của Thẩm gia, hắn sẽ tới đất Thục du ngoạn, không ngờ độc cũ tái phát, từ đó tới nay vẫn không khỏi, chỉ đành ở lại Biện Kinh. Quách Cù vô cùng tín nhiệm hắn, rất nhiều chuyện đều phái hắn đi xử lí.

Vụ án qua đêm cùng kỹ nữ của con trai binh bộ thị lang Trình Quảng Mẫn, Quách Cù nâng lên cao nhưng lại đặt xuống nhẹ nhàng, Trình Quảng Mẫn tuy bị giáng chức hạ bổng lộc, nhưng vài năm nay lại được Quách Cù trọng dụng trở lại. Đào Cảnh Thù đã biết chuyện của Đào gia có liên quan tới Trình Quảng Mẫn, hiện nay Thiệu gia đã nguội lòng với ta, liên minh với Quách Thuấn Minh cũng đã xóa bỏ, ta chỉ có thể khuyên muội ấy nhẫn nại, chờ thời cơ tới.

Kể từ ngày xé bỏ hoàn toàn lớp mặt nạ với Quách Thuấn Minh, đã ba năm trôi qua, ta luôn phớt lờ những thứ mà hắn thi thoảng đưa tới.

Cũng không biết hắn đã thuyết phục Quách Cù bằng cách nào, dù tuổi đã tròn mười tám, sắp sửa nhược quán, nhưng Quách Thuấn Minh vẫn chưa cưới thái tử phi.

Vu Mân Hủy thường xuyên tiến cung thỉnh an ta để thăm dò về hôn sự của Quách Thuấn Minh, ta chỉ giả như không biết, tìm chủ đề đánh lạc hướng hoặc làm bộ không nghe ra, sau vài lần thấy ta không muốn nhắc tới chuyện này, nàng ta cũng từ bỏ ý định, không tới hỏi ta nữa.

Đang là mùa xuân, đây là thời điểm thích hợp để thả diều, Tư Di náo loạn đòi tới phía đông ngự hoa viên chơi, ta chỉ có thể đồng ý.

Tiểu thái giám cho diều bay cao, sau đó đưa dây diều cho Tư Di. Thằng bé rất vui, vừa cầm dây diều vừa chạy, thấy có các ma ma và cung nữ ở bên thằng bé, ta sai Thanh La mang tới một chiếc bàn nhỏ, chuẩn bị trà và một chút điểm tâm, đợi Tư Di chơi mệt thì ngồi xuống nghỉ ngơi.

“Tịnh quý phi nương nương vạn an”

Người tới mặc một bộ váy cung đình màu tím, bên ngoài khoác áo khoác mỏng rắc kim tuyến vàng, trong tay cầm quạt tròn thêu hình uyên ương đạp nước, không còn dáng vẻ hèn nhát, sợ hãi đến mức run rẩy ở điện Ngọc Đường ngày đó nữa.

“Hồ chiêu nghi”

“Thần thiếp vừa có vài chiếc diều giấy hình dáng rất đặc biệt, nếu nhị hoàng tử thích, có thể lấy chơi”

Ta nhìn diều mà cung nữ đứng sau nàng ta đang cầm, sai Thanh La nhận lấy.

“Nói tới diều giấy, quý phi nương nương có biết tới Cát gia ở Tự trấn Giang Nam không?”

“Ta không biết”

Ánh mắt nàng ta mang theo ý cười, nụ cười trên khóe môi vẫn giữ nguyên, ta nhìn mà thấy mệt mỏi, chỉ quay đầu quan sát Tư Di đang nô đùa.

“Cát gia chuyên làm diều giấy, nức tiếng gần xa, có rất nhiều diều ở Biện Kinh đều đến từ Cát gia”

Ta không có hứng thú thảo luận với nàng ta chuyện này, chỉ đáp cho có lệ: “Những con diều giấy này của Hồ chiêu nghi cũng là của Cát gia làm ư?”

Nàng ta bỗng bật cười, cười đến mức khóe mắt ngấn lệ, “phân xưởng của Cát gia gặp hỏa hoạn, gia chủ và tất cả mọi người đều chết trong đám cháy. Những chiếc diều này là do bệ hạ ban thưởng, thần thiếp không thích chơi, coi như mượn hoa hiến phật”.

Ta chỉ cảm thấy kỳ lạ, chuyện hỏa hoạn đó thì có gì buồn cười?

“Cũng chỉ là một thương hộ, khiến nương nương chê cười rồi”

Ta biết nàng ta xuất thân thương hộ, gia đạo sa sút, phụ mẫu qua đời, vốn định tới nương tựa nhà họ hàng, ai ngờ bị nhị cữu cữu phát hiện, đem về Triệu gia, sau đó được mẫu thân sắp xếp đưa tới Thiệu gia dạy dỗ”.

“Thương hộ như Cát gia cũng coi như làm rạng rỡ tổ tông”

Hồ Tiễn Xuân ngẩng đầu nhìn ta bằng ánh mắt có chút kinh ngạc, khóe miệng mấp máy như thể có điều muốn nói.

“Thanh La, đi gọi nhị hoàng tử về đây, cũng chơi vài canh giờ rồi, hồi cung thôi”

Thấy Hồ Tiện Xuân không có ý muốn rời đi, ta nói: “Bản cung đi trước, không quấy rầy Hồ chiêu nghi ngắm cảnh nữa”.

Ta đưa Tư Di về điện Ôn Thất, nơi ở của nhị hoàng tử, lúc vừa trở về tới điện Ngọc Đường, ma ma bên cạnh Tư Di vộ vã chạy tới, sắc mặt vô cùng hoảng sợ.

“Nương nương… nương nương… nhị hoàng tử xảy ra chuyện rồi!”

Ta kinh hãi làm đổ tách trà mới pha, nước trà nóng dội lên mu bàn tay đau rát.

“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, nhị hoàng tử ban nãy vẫn còn khỏe mạnh, còn không mau nói!” Thanh La thấy ta nhất thời choáng váng, vội vã lên tiếng.

“Vốn đang rất khỏe, đám nô tài vừa chuẩn bị thay y phục cho nhị hoảng tử, không… không ngờ nhị hoàng tử bỗng nhiên ngất xỉu!”

Ta không quan tâm tới vết bỏng trên mu bàn tay, vội vã gọi kiệu tới điện Ôn Thất.

“La Vận Vĩnh! Ngươi lập tức tới điện Hằng Thất mời bệ hạ! Mau!”

Ta lại hỏi ma ma: “Đã mời thái y chưa?”

“Hồi nương nương, nô tài đã phái người đi mời Tuần thái y rồi”

“Bây giờ ngươi tới thái y viện lần nữa, gọi tất cả thái y tới! Mau lên!”

Tuy ta không yêu Quách Cù, nhưng Tư Di là đứa con mà ta mang nặng đẻ đau, thằng bé không thể có chuyện gì.

Tới điện Ôn Thất, thấy Tư Di nằm im trên giường, nước mắt ta không cầm được rơi xuống, ta vội tới kiểm tra hơi thở và mạch đập của thằng bé, thoạt nhìn trông nó chỉ như đang ngủ say.

Quách Cù cùng một toán thái y cùng tiến vào, ta nắm chặt bàn tay của Tư Di, cảm nhận được hơi ấm trên người thằng bé thì mới yên tâm.

“Quý phi, trước tiên nàng hãy bỏ tay Tư Di ra để cho thái y kiểm tra đã”

Quách Cù nắm lấy tay ta, tách từng ngón tay ta ra, các vị thái y cùng tiến lên bắt mạch.

Qua một tuần hương, sau khi các thái y thảo luận một hồi, Tuần thái y nói: “Bệ hạ, nương nương, thần và các vị thái y đây đã bàn bạc, bệnh trạng của nhị hoàng tử giống như bị trúng độc tạo thành”.

Ta lập tức đứng phắt dậy, chạy vào nội điện, xông về phía giường mà Tư Di đang nằm.

Giọng nói giân giữ của Quách Cù truyền từ bên ngoài tới, “nhị hoàng tử đang khỏe mạnh sao lại trúng độc! trong cung sao lại có thứ dơ bẩn đó!”

Đầu óc ta rối loạn, không biết tại sao lại là Tư Di. Các ma ma, thái giám và cung nữ bên cạnh thằng bé, mỗi một người ta đều nắm trong lòng bàn tay, rốt cuộc sai sót ở đâu?

Quách Cù tiến vào, dìu ta dậy, “thái y nói loại độc này không nguy hiểm tới tính mạng, họ đã điều chế thuốc giải, nàng đừng lo lắng, Tư Di là con trai của trẫm, nó sẽ không có chuyện gì đâu”.

Quách Cù bận việc triều chính, sau khi biết Tư Di không có gì đáng ngại liền vội vã trở về điện Hằng Thất.

Ta không buồn nhìn theo bóng lưng hắn, hắn là phụ thân của Tư Di, hắn không muốn đào sâu nguyên nhân khiến Tư Di trúng độc, nhưng ta là mẫu thân của thằng bé, ta nhất định phải tìm ra rốt cục là ai dám động tới con trai của mình.

Kẻ đó nếu đã hạ độc, tại sao lại chọn loại độc không nguy hiểm tới tính mạng mà chỉ làm hôn mê? Kẻ đó không quan tâm tới tính mạng Tư Di, vậy hắn muốn điều gì?

“Thanh La!” ta vội vã cất tiếng gọi, “người đích thân tới phủ Võ Nghị Hầu một chuyến, nói cho Trọng hầu gia chuyện Tư Di trúng độc, nhờ hắn đưa thuốc giải độc tới đây”.

“Nương nương yên tâm, nô tỳ sẽ đi ngay”

Ta nắm lấy tay phải của Tư Di, gió xuân bên ngoài cửa sổ đang thổi phấp phới qua ngọn cây, sóng gió trong cung lại bắt đầu nổi lên rồi đây. 
Bình Luận (0)
Comment