Phùng Xuân Mạn - Nguyệt Dạ

Chương 18

Vĩnh vương tạo phản.

Cổng hoàng thành bị mở ra, tiếng la hét thấu trời và giết giết chóc vang vọng khắp thành Biện Kinh.

Cung nhân trong cung đều hoảng hốt lo sợ, bọn họ muốn cầm theo những vật đáng giá, trốn khỏi hoàng cung. Nhưng đối diện với họ là quân đội được trang bị vũ khí, một kiếm đâm xuyên ngực, máu tươi nóng hổi liền chảy ra.

Người của Quách Hoành và Quách Thuấn Minh đối đầu nhau, ta ngồi dưới tán cây ngọc lan trong điện Ngọc Đường, Quách Hoành vẫn chưa đánh tới nội cung, nhưng đã có thể nghe thấy âm thanh chém giết.

Vương Tuyển tiếp quản quân đội kinh thành, Quách Thuấn Minh điều Phùng Bằng Nghĩa tới điện Ngọc Đường tiếp tục “bảo vệ” ta. Tiếng kêu la thảm thiết bên ngoài không khiến chúng mảy may giao động, vẫn nguyên vị trí canh giữ phía trước điện.

“Nương nương, dầu hỏa đã chuẩn bị xong rồi”

Mặt trời vẫn chưa khuất núi, chân trời đã dần hiện lên sắc đỏ. Quách Hoành đã đặt cược cả vào cuộc chiến, phóng hỏa đốt chùa Pháp Hoa ở phía tây kinh thành để gây hỗn loạn, lửa cháy quá lớn, ngay cả bầu trời cũng nhuốm màu đỏ rực của lửa.

Ta vốn không cần đưa ra hạ sách thiêu rụi điện Ngọc Đường này. Tư Di là hoàng tử, cho dù không có duyên với hoàng vị, thì cũng có thể trở thành một vị vương gia nhàn tản, sống một đời vinh hoa phú quý. Nếu ta đưa thằng bé ra khỏi cung, cả đời này sẽ phải mai danh ẩn tích, trở thành một thường dân không ai biết tới, không còn liên quan tới hoàng gia phú quý nữa.

Ta không biết mình làm vậy có đúng không, nhưng Quách Thuấn Minh đã ép ta quá đáng, hắn thường xuyên tới điện Ngọc Đường, thậm chí còn ở lại qua đêm. Tư Di đã bước vào độ tuổi biết ghi nhớ, ta phải làm sao để khiến nó sinh tồn và lựa chọn giữa hoàng huynh và mẫu phi đây.

Trọng Nguyên Thanh đã phái người tiếp ứng bên ngoài, dầu hỏa một khi châm lên, ngọn lửa sẽ từ từ lan sang các tòa cung điện kế bên, nếu không kịp thời dập lửa, sẽ lan tới thiêu rụi cả điện Hằng Thất, hiện nay đang có hai nhân vật tôn quý đang ở đó.

Người của Quách Hoành còn chưa chém giết tới nội cung, hiện tại chưa phải lúc châm lửa. Ta miết chặt chiếc khăn trong tay, sai Kỳ Hi tới phòng ngủ chăm sóc Tư Di.

Lúc ta như đang ngồi trên đống lửa, bên ngoài điện bỗng truyền tới tiếng nói chuyện.

“Kỷ thống lĩnh”

“Phản tặc khí thế hung hãn, nhân mã của Vương thống lĩnh vẫn chưa kịp tới kinh thành, ta nhất định phải bảo vệ bệ hạ chu toàn”

“Bên cửa cung…”

“Ta để lại Lưu phó thống lĩnh và Hàn phó thống lĩnh, quân phản tặc thông thuộc địa hình trong cung, ta lo chúng sẽ ra tay với bệ hạ và thái tử điện hạ”

“Vậy…”

Lời nói Phùng Bằng Nghĩa bỗng dừng lại, chỉ nghe thấy tiếng gươm rút khỏi vỏ và vài tiếng kêu nhỏ, Kỷ Sưởng đi từ bên ngoài tiến vào.

Dưới ánh mặt trời, những vệt máu nổi bật trên phiến áo giáp, tay phải hắn đang cầm kiếm, máu tươi từ từ nhỏ xuống đất.

“Cô nương, thuộc hạ tới muộn rồi”

Ta lập tức chạy ra cửa điện, đứng cách vài bậc đá nhìn hắn, “ngươi không nên tới đây”.

Theo kế hoạch của bọn ta, khi quân của Quách Hoành tiến công tới hoàng thành, Kỷ Sưởng sẽ mở cửa cung. Sau đó, hắn sẽ dẫn cấm vệ quân ra sức đánh trả, tiêu diệt phản tặc. Hiện nay, hắn vẫn đang là đại tướng quân bảo vệ một vùng, cho dù là Quách Cù hay Quách Thuấn Minh, đều sẽ khiến công lao của hắn tăng lên.

“Nhân mã của Vĩnh vương sẽ mau chóng đánh tới nội cung, cho dù người phóng hỏa chạy trốn được khỏi cung, tiếp sau đó làm sao để không bị thương giữa cảnh đao kiếm chém giết?”

Ta nhìn gương mặt dính vết máu của hắn, cười nói: “Ngươi vẫn giống hệt như trước”.

Vài thị vệ đi theo hắn xử lí những thi thể ngoài cửa, tiến vào báo cáo. Ta sai Kỳ Hi cầm theo bọc đồ, dắt Tư Di đi ra, sau đó để một hộ vệ ở lại, sau khi bọn ta rời đi thì châm lửa đốt cháy dầu hỏa được chôn ở điện Ngọc Đường.

Quách Hoành mưu phản, thị vệ trong cung đa số đều bảo vệ khu vực lân cận điện Hằng Thất, bọn ta đi đường vòng tránh những thị vệ đang đi tuần tra, tới điện Chu Kính đưa Đào Cảnh Thù cùng đi. Nhưng muội ấy không đồng ý, muội ấy vuốt mái tóc Kỳ Hi, nói với ta: “Oan khuất của Đào gia còn chưa được rửa sạch, sao muội có thể đi?”

Ta kìm nén sự bất an trong lòng, khuyên nhủ: “Bệ hạ hiện nay sống chết chưa rõ, muội ở lại đây một mình, ta sao có thể yên tâm?”

Muội ấy lắc đầu, trong mắt lóe lên một ánh sáng kỳ lạ, “thái tử vô cùng quan tâm tới tỷ, nếu muội ở lại trong cung còn có thế giúp tỷ kéo dài một chút. Kỳ Hi xin nhờ cả vào tỷ tỷ”.

Kỳ Hi vừa nghe thấy vậy liền nhỏ giọng nức nở, Tư Di thấy bầu không khí bi thường, cũng bắt đầu khóc theo.

Ta chỉ có thể hạ giọng an ủi nó, sai Kỳ Hi đem thằng bé ra ngoài đợi.

Từ sau khi ta xuất cung đến tiễn ngoại tổ mẫu, Quách Thuấn Minh càng ngày càng to gan, trong cung lưu truyền đủ loại tin đồn, đế vương sống chết chưa rõ, quý phi của hắn và thái tử sắp sửa thừa kế ngai vàng lại ở chung một phòng, những lời bịa đặt khó nghe đó, muốn không nghe thấy cũng khó.

“Nếu Quách Cù chết, sao Quách Thuấn Minh phải lật lại án của Đào gia” nếu lật lại vụ án, chẳng khác nào chiếu cáo thiên hạ Quách Cù đã sai, tự tát lên mặt phụ hoành mình.

Đào Cảnh Thù lại nở nụ cười: “Muội tự có cách, tỷ tỷ còn dẫn theo Tư Di, đừng lao tâm vì muội nữa, muội tự biết bảo trọng”.

Nhìn gương mặt đang nở nụ cười của muội ấy, ta lại càng thấy bất an hơn, ta không có cách nào giải thích được nguyên do, chỉ có thể nhìn muội ấy một lúc, sau đó đành rời đi.

Rời khỏi điện Chu Kính chưa lâu liền nhìn thấy ở phía đông ngọn lửa bốc cháy ngút trời, có lẽ thị vệ đã châm hỏa dầu rồi.

Ta và Kỳ Hi thay trang phục của cung nữ, Kỷ Sưởng và mấy người thị vệ cũng đổi sang trang phục thái giám. Để ra khỏi cung vẫn còn một đoạn đường không hề ngắn, ta chỉ đành ôm chặt Tư Di vào lòng.

Bọn ta định ra khỏi cung từ tòa cung điện cũ bên cạnh điện Diên Anh, trên đường đi đâu đâu cũng bắt gặp các cung nhân đang chạy toán loạn, không ai còn tâm trạng mà để ý tới nhóm người kỳ lạ là bọn ta.

“Mau chạy đi! Vĩnh vương đánh tới rồi!” một tiểu thái giám trên mặt đầy máu lảo đảo chạy qua bọn ta, vừa chạy vừa hét lên, sau đó ngã xuống bên đường. Sau lưng hắn bị chém vài nhát đao rất sâu, từ vai cho tới eo, con đường mà hắn chạy qua đều để lại vết máu.

Đám cung nhân vốn đang hoảng loạn lúc này giống như ong vỡ tổ, trốn chạy tứ phía.

Tư Di đã trưởng thành hơn rất nhiều, ta ôm nó đã thấm mệt. Kỷ Sưởng thấy vậy, ôm lấy Tư Di từ tay ta, bảo vệ bọn ta tiến về phía tòa cung điện cũ.

Lần trước bước vào tòa cung điện này là vì Thẩm Mạn Hoa và Chu Như Hội, lần này tới đây, có chút cảm giác đồng bệnh tương liên.

“Vĩnh vương đã đánh vào nội cung, nhân mã ở lại ngoài cung sẽ không còn quá nhiều. Ra khỏi cung điện này tới Quang Khánh Môn, người của Trọng hầu gia sẽ ở đó tiếp ứng chúng ta”.

Ta gật đầu, đi xuyên qua những tòa cung điện hoang phế, ta nhớ tới điện Ngọc Đường đã bị mình thiêu rụi, nơi đó cũng sẽ giống như những tòa cung điện ở đây, không có ai đặt chân tới nữa.

“Nương nương! Phía trước có phải cửa ra không?”

Ta nhìn cánh cửa loang lổ phía trước mặt đang được khóa lại bằng vài chuỗi xích nặng trịch.

“Có lẽ vậy rồi”

Kỷ Sưởng đặt Tư Di xuống, dẫn theo thị vệ tiến lên, dùng kiếm chém đứt dây xích. Những dây xích này đã cũ kỹ, bên trên phủ đầy rỉ sét, đâu chịu được nhát chém của kiếm.

Các thị vệ đẩy cánh cổng ra một khoảng đủ đi lọt một người, để ta, Kỳ Hi và Tư Di đi trước.

Cửa vào của tòa cung điện tuy ở nơi hoang vu, nhưng vẫn có thể nhìn thấy chiến trường khốc liệt bên ngoài. Máu trên bậc thềm tụ lại, chảy thành dòng xuống bên dưới, trên quảng trường trước đây vốn trống trải chất đầy thi thể, còn có cả những phần tay chân bị cắt đứt. Ta lập tức che mắt Tư Di, Kỳ Hi nhìn thấy thảm cảnh trước mắt, vịn vào chân tường nôn thốc nôn tháo.

Gió thổi qua đem theo mùi máu bay tới trước mặt bọn ta, mùi thối rữa tanh tưởi đó khiến dạ dày ta quặn lên, muốn trào khỏi cổ họng.

Kỷ Sưởng đứng chắn tầm mắt đang hướng ra quảng trường của ta, mi tâm cau chặt lại, “cô nương không cần sợ hãi, thuộc hạ sẽ bảo vệ cô nương chu toàn”.

Ta cố gắng nhịn lại cảm giác buồn nôn, che mắt Tư Di tiếp tục đi về phía trước.

Quang Khánh Môn đã ở trước mặt, ta nhìn tấy người bên cạnh Trọng Nguyên Thanh, trái tim đang thấp thỏm lúc này mới từ từ bình tĩnh lại.

Kỷ Sưởng và mấy người thị vệ chặn ở phía sau, ta để Kỳ Hi dắt Tư Di lên xe ngựa trước, chuẩn bị gọi đám Kỷ Sưởng mau chóng lên theo.

Biến cố đã xảy ra vào giây phút đó.

Một mũi tên xé rách không trung bay về phía ta. Ta theo bản năng sinh tồn né sang một bên tránh, đầu mũi tên làm gãy chiếc trâm ta dùng để cố định búi tóc, ta không để tâm tới mái tóc dài xõa tung, trốn về phía sau bức tượng đá.

“Kỷ Sưởng! Ngươi câu kết cùng phản tặc! Còn không giơ tay chịu trói?”

Đó là Vương Tuyển, kẻ vốn phải đang trên đường trở về kinh!

“Tịnh quý phi nương nương! Người bị kẻ gian uy hiếp, thần tới cứu giá muộn, mong nương nương tha tội!”

Ta dựa vào bức tượng đá lạnh lẽo, cắn chặt cánh môi. Kỷ Sưởng và hai thị vệ trốn sau bức tượng đá bên kia, tuy Vương Tuyển chỉ dẫn theo một đội nhân mã nhỏ, nhưng Kỷ Sưởng chỉ có ba người.

Vương Tuyển hiển nhiên không biết ta đã đưa Tư Di ra khỏi Quang Khánh Môn, Quách Thuấn Minh muốn ta, Vương Tuyển đương nhiên sẽ không dám tổn thương tới tính mạng ta.

Kỷ Sưởng nhìn thấu suy nghĩ này, hắn lau sạch mồ hôi trên trán, nở nụ cười rồi nói: “Cô nương, thuộc hạ từng thề với các lão, cả đời này sẽ bảo vệ cô nương. Đâu có lý nào đã tới đây rồi còn trở lại”.

“Thuộc hạ sẽ hoàn thành tâm nguyện của cô nương”

Ta đột nhiên hiểu ra hắn định làm gì, câu “đừng hành động” còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, hắn đã dẫn theo hai thị vệ xông ra khỏi tượng đá, lao về phía Vương Tuyển.

Gió cuốn bay lời nói, đem theo một trận sương máu, “cô nương mau chạy đi! Đừng quay đầu!”

Hắn không thể chống cự quá lâu, ta nghe thấy âm thanh kiếm chém đứt mũi tên, cũng nghe thấy âm thanh mũi tên cắm vào da thịt.

Ta dùng toàn bộ sức lực chạy về phía Quang Khánh Môn, rõ ràng không hề xa, nhưng ta lại cảm thấy mình đã chạy rất lâu rất lâu. Gió thổi bay mái tóc dài dính lên mặt ta, có lẽ ta đã khóc.

Người của Trọng Nguyên Thanh đưa ta lên xe, để lại những tiếng la hét phía, máu tươi và cả quá khứ lại phía sau, ta muốn gạt mái tóc đang cản trở tầm nhìn ra, phát hiện nước mắt đã chảy giàn giụa khắp mặt mình. 
Bình Luận (0)
Comment