Chuyển ngữ: Mic
Thực sự đã nói đến thế, Ôn Đồng cũng hiểu được ý của Chu Ngôn Thành, nhưng nghe hiểu là một chuyện, có thể thẳng thắn lại là một chuyện khác.
"Ồ, chuyện là vậy à, anh nói anh đang theo đuổi em?" Ôn Đồng nghi ngờ cho là mình nghe nhầm, vì vậy xác nhận lại lần nữa.
"Ừ, anh đang theo đuổi em. Anh rất thích em, nhưng anh biết người em thích là Cận Tây Trầm, cho nên anh hi vọng sẽ từng bước khiến em vui vẻ, để em có thể suy nghĩ về anh." Giọng Chu Ngôn Thành vẫn trầm ổn như cũ, nhưng lại toát lên vẻ cực kỳ dịu dàng.
"Chu Ngôn Thành, anh từng thích ai chưa?" Ôn Đồng hỏi.
"Em có ý gì?"
"Với tính cách của em, em không phải là người có thể ngồi nghe ca nhạc đâu, em xem phim cũng phải là phim tội phạm bạo lực, anh tìm người khác thử đi, em nghĩ Trần Thanh sẽ rất thích hợp, tính cách cô ấy hợp đấy." Ôn Đồng cười hề hề, đổi đề tài.
"Em từ chối anh có thể nói thẳng, cần gì phải tìm lá chắn, đẩy anh cho người khác." Chu Ngôn Thành cười lạnh một tiếng, cúp điện thoại.
Ôn Đồng ngơ ngác nhìn điện thoại bị ngắt ngang, thế này mà còn bảo là thích cô á? Tính tình này so với người được theo đuổi là cô còn lớn lối hơn nhiều đó.
Ôn Đồng chống đầu, cảm thấy tin tức này có hơi chấn động rồi, nhất thời cô chưa tiếp nhận nổi, sau đó lập tức gọi điện cho Đại Mông, cô ấy cũng cũng đờ ra rất lâu, kế đấy, Ôn Đồng bình thường trở lại.
Xem, không chỉ mình cô cảm thấy chuyện này không cách nào tưởng tượng nổi.
Lần đầu tiên Ôn Đồng gặp Chu Ngôn Thành chính là ở buổi chiêu mộ tân sinh viên vào câu lạc bộ, anh ta ngồi cùng với nhóm trưởng cao to thô kệch, mặt lạnh như băng chả nói lời nào, không khí quanh người dường như cũng giảm xuống mấy độ.
Ôn Đồng cùng với nhóm trưởng trò chuyện dăm câu, anh ta là người rất hiền lành, mặc dù bộ dạng lại giống một phần tử bạo lực.
Chu Ngôn Thành ngồi một bên từ đầu đến cuối chẳng mở miệng lấy một câu, yên lặng ngồi bên nhóm trưởng giống như bức tượng biết thở.
Trong quá trình trò chuyện, Ôn Đồng cũng vô thức đánh giá anh ta vài lần, bộ dạng không tệ, rất trắng, tóc nhạt màu, khiến làn da trắng của anh ta có vẻ nhợt nhạt như người bệnh, lấy thể chất này mà chơi thể thao mạo hiểm, không khéo nội tạng phải chịu đựng kích thích quá mức ấy chứ.
Ôn Đồng bất giác lại quan sát anh ta nhiều hơn, anh ta cũng không nói gì, ánh mắt lạnh lùng mặc kệ cô đánh giá.
Trái lại, nhóm trưởng sau khi nghe cô tự giới thiệu thì thiếu điều ôm đùi xin cô gia nhập. Ôn Đồng cười ha ha mấy tiếng: "Khách sáo, khách sáo."
Sau khi điền đơn gia nhập cần nhóm trưởng và phó nhóm ký tên, nhóm trưởng ký xong tiện tay đẩy một cái, đưa cho Chu Ngôn Thành bên cạnh.
Ah ta là phó câu lạc bộ?
Thật sự là người thì không thể dựa vào tướng mạo mà, Ôn Đồng thầm nhủ trong lòng. Thấy anh ta nhanh chóng ký tên xong, kẹp vào xấp giấy tờ đặt bên cạnh.
Ồ, chữ đẹp, có điều bàn tay bình thường.
Từ sau khi ở cùng Cận Tây Trầm, cô thường hay vô tình nhìn tay người khác.
Tay Cận Tây Trầm vừa trắng vừa thon, đốt xương không thô như thường thấy ở nam giới, mà lại rõ ràng, đốt ngón tay cũng vậy. Đầu ngón tay thanh mảnh, móng tay được cắt tỉa gọn gàng sạch sẽ, không có lấy một chút bẩn.
Vì lý do nghề nghiệp, cho nên cũng có một vài vết sẹo cùng vết chai rất nhỏ, trong trí nhớ, anh cũng chẳng để tâm chăm sóc, dường như trời sinh đã vậy, quả thực khiến người ta ghen tỵ.
Lúc này lại nhìn tay Chu Ngôn Thành, cùng với gương mặt nghiêm túc chả hợp với nhau tí nào, bộ dạng anh ta trắng trẻo thanh tú, chính là vẻ yếu đuối trời sinh. Nhưng bàn tay lại thô to, y hệt bàn tay của dạng đàn ông chân chất như nhóm trưởng.
Thật đáng tiếc.
Ôn Đồng ở trong giới thể thao mạo hiểm cũng xem như lão làng, cho nên không chút hoài nghi được nhiệt liệt hoan nghênh vào câu lạc bộ, nhóm trưởng đứng dậy, vô cùng xấu hổ nói một câu: "Bây giờ, chúng ta là đồng đội rồi."
"..............."
Hoạt động đầu tiên của học kỳ đầu là leo vách đá, không có độ khó hay nguy hiểm gì, chủ yếu là kiểm tra năng lực và khả năng chịu đựng của thành viên mới.
Ôn Đồng lúc này mới nhớ ra, trước đây Đại Mông nói có người trên weibo đồn cô và Chu Ngôn Thành có cảm tình, tấm hình đăng kèm chính là chụp vào lần đó!
Lúc ấy cô nghe thấy nhóm trưởng gọi mình, vừa quay đầu liền bị chụp, chính là hình lưu niệm bình thường.
Sau lần đó thì liên tục có thêm vài hoạt động, trùng hợp thế nào đều cùng nhóm với Chu Ngôn Thành, dần dần người trong câu lạc bộ đều đem họ ra trêu chọc.
Chu Ngôn Thành ít lời đến đáng thương, lúc nghe thấy mấy lời này thì cơ bản chả thèm để ý đã rời đi, còn Ôn Đồng cũng không phải kiểu người nhỏ mọn đến thế, nghe mấy lời xì xầm rồi quên mất, cả hai chẳng ai để tâm làm gì.
Mãi đến một ngày, Đại Mông chặn cô ở phía sau tủ văn thư, nghiêm túc hỏi: "Hai người các cậu liệu có phải quen nhau không? Đã nói hai người ở cạnh nhau tóm lại sẽ chẳng có chuyện tốt gì mà! Giỏi lắm, quang minh chính đại trải qua thế giới của hai người!!!"
"Não cậu thủng một lỗ hơi bị lớn đấy, phải có đá ngũ sắc mới vá lại được." Ôn Đồng nâng mặt cô nàng, nhìn thẳng vào mắt cô ấy: "Còn nữa, cái gì mà hai đứa mình quen nhau, hai đứa chúng mình chả có chút gì gọi là quen nhau cả. Trời đất chứng giám, từ lúc mình biết anh ta đến bây giờ gặp mặt tổng cộng bốn lần, nói chuyện không quá mười câu, hơn nữa có lần nào không phải là hoạt động tập thể của câu lạc bộ. Cậu đưa tình huống thế giới hai người lâu ngày sinh tình nâng cấp lên chút đi, sẽ không ai mắng cậu."
Đại Mông thở phào, nhưng rồi lại lập tức gào lên: "Vậy sao cậu lại không giải thích? Họ hiểu lầm như vậy đối với tên tuổi của cậu cũng không tốt đâu."
Ôn Đồng xua tay: "Giải thích cái gì, họ cũng chỉ tùy tiện nói đùa chút thôi, bọn mình chơi thể thao mạo hiểm cũng chả câu nệ chuyện này. Hơn nữa Chu Ngôn Thành tính tình ra sao cậu biết mà, mình gấp gáp đi giải thích với từng người, anh ta còn cho rằng mình ham hố nhưng lại vờ từ chối ấy."
Đại Mông gật đầu, lại bắt đầu bà tám: "Nói cũng đúng, lần trước có một cô bé ở trước mặt anh ta quá căng thẳng nên ngất xỉu, lúc đó chẳng biết thiện tâm anh ta bùng phát thế nào nên đưa cô bé đến bệnh viện, cô nhóc ấy tỏ tình với anh ta, kết quả đố cậu biết anh ta nói gì."
"Nói gì."
"Anh ta bảo lần sau đừng có vờ bất tỉnh nữa, lãng phí tài nguyên y học, cũng lãng phí thời gian của anh ta. Nghe xem, đây mà tiếng người à." Đại Mông nhắc đến Chu Ngôn Thành thì mặt liền cụt hứng.
"Đúng đúng đúng anh ta không biết nói chuyện, nên anh ta không có bạn." Ôn Đồng an ủi vỗ vai cô nàng, biết cô ấy không muốn gặp Chu Ngôn Thành, chẳng qua đây cũng là tính cách người ta, không có gì tức giận cả.
Đây cũng là lý do vì sao Đại Mông thích mấy câu bông đùa của Ôn Đồng, chính bởi vì tính tình cô tốt, hay đùa giỡn. Không chỉ cho mình bậc thang để bước xuống, không cần người ngoài giữ thể diện giùm, mà còn bởi vì cô vốn không để tâm mấy chuyện này.
Vậy mục đích người đó tung tin này ra là gì?
Ôn Đồng suy nghĩ nửa ngày vẫn không hiểu, kết quả giọng nói Đại Mông ở đầu dây bên kia lại vang lên: "Nè nè nè cậu có còn đang nghe không đó, chú của cậu hôm tới học viện y của Đại học Thanh Giang dạy, cậu có muốn đi xem không đây."
"Đi đi đi, đương nhiên là đi, cậu đợi mình chút nha." Ôn Đồng liếc nhìn thời gian, đã quá chín giờ rưỡi, tiết học mười giờ bắt đầu, vì thế giống như chạy đua một trăm mét lao vào nhà vệ sinh.
**
Lúc Ôn Đồng và Đại Mông chạy tới thì giờ học đã bắt đầu. Hôm nay Cận Tây Trầm mặc áo sơ mi màu đen cổ đứng, hai ngón tay cầm viên phấn trắng, viết ba chữ lên bảng đen.
"Tôi tên Cận Tây Trầm, tốt nghiệp học viện y Đại học Cambridge, chuyên ngành bệnh lý học. Trong bốn năm tới, nếu không có gì thay đổi thì chúng ta sẽ gặp nhau mỗi tuần một lần, các bạn có thể gọi tôi là lão sư, giáo sư, hoặc gọi thẳng tên tôi."
Viên phấn được bỏ trở lại vào hộp, hai cánh tay thon dài trắng trẻo chống hai bên bục giảng, thoáng nhíu mày đọc lướt danh sách. Ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ, hắt lên chiếc áo sơ mi cổ đứng màu đen của anh, ôm lấy dáng người cao gầy.
"Nếu như tôi tự giới thiệu đã không có vấn đề gì, tiếp theo là thời gian các bạn tự do đặt câu hỏi." Ngừng một chút, bổ sung: "Tôi không thích điểm danh, các bạn chọn môn của tôi, sau này môn của tôi các bạn thích nghe thì đến, không thích nghe, nhẫn nhịn cũng phải đến."
Giọng của anh rất rõ, lại mang theo chút nhu hòa, giống như chuồn chuồn lướt nước lay động trái tim của những nữ sinh bên dưới. Mọi người thề, cho dù không điểm danh, không nhìn mặt, chỉ cần nghe giọng, môn của giáo sư Cận kiên quyết không cúp.
Bởi vì trước đây, giáo sư học viện y mặc dù đều là những người có vô số kinh nghiệm lâm sàng, nhưng mặc tây trang tề chỉnh cũng giấu không được vóc dáng, giọng nói ồ ồ theo đó cũng bất hạnh hạ thấp luôn nhóm muốn tiếp tục nghiên cứu.
Hiện giờ đột nhiên xuất hiện một vị giáo sư vẻ ngoài miễn bàn, tuổi trẻ khí chất xuất chúng, khó tránh dấy lên một hồi kích động, phải biết là giá trị gương mặt của lão sư cũng là tiêu chuẩn duy nhất ảnh hưởng đến tỷ lệ hấp dẫn của môn học.
Cận Tây Trầm nhẹ khụ một tiếng: "Hiện các bạn có thời gian mười phút để hỏi, bắt đầu." Nói rồi đưa tay phải làm tư thế mời.
"Thực ra, em muốn hỏi Thầy có bạn gái chưa? Có ngại tình yêu thầy trò không." Một cô bé đứng dậy, vô tư cất tiếng hỏi.
Cận Tây Trầm cười: "Có rồi, vấn đề sau, tôi nghĩ cô ấy sẽ để tâm hơn."
Mọi người thất vọng ồ lên một tiếng, Đại Mông chọt cánh tay Ôn Đồng: "Thấy không, đây đều là tình địch của cậu đấy."
Ôn Đồng: "Ha ha."
Một nam sinh ở dãy phía trước đứng dậy: "Lão sư, Thầy cảm thấy nên định nghĩa như thế nào về bệnh lý học? Rất nhiều người cho rằng đây là môn học vô bổ, có cũng như không."
"Nếu như trước mặt em có một con sông, em lại muốn đến bờ đối diện, ngoại trừ chèo thuyền và mọc cánh bay qua, em sẽ chọn phương pháp nào?" Anh không trực tiếp trả lời mà đưa ra một ví dụ, có sinh viên lập tức đáp.
"Cầu!"
Cận Tây Trầm cười: "Bệnh lý học là môn học cầu nối nền tảng giữa y học và y học lâm sàng, nếu có người lại dám khinh thường bệnh lý học, em cứ đem người đó vứt xuống sông."
Mọi người ồn ào cười to, ý cười nơi khóe miệng anh thu lại, chỉ còn lại một độ cong rất khẽ: "Người tiếp theo."
"Giáo sư, nghe nói hai năm trước Thầy vẫn luôn ở các nơi như Nam Sudan, Kenya làm bác sĩ không biên giới, xin hỏi có từng xảy ra chuyện gì thú vị không?" Một nữ sinh ở trong góc nhận micro, đứng dậy hỏi.
"Đứng trên quả mìn cứu người mười mấy tiếng, bị súng chĩa vào đầu làm phẫu thuật hai mươi tiếng, tập thể hơn vạn người bùng phát dịch tả, đập vào mắt đều là thi thể thối rữa bốc mùi, mỗi khi mưa xuống, nước mưa ngập đầy lều trại, nước tiểu cùng phân hòa với nước bùn. Ngoại trừ một lần thiên tai còn có tập kích, tranh cướp từng giây với thần chết, cuối cùng phát hiện bạn chỉ có một đôi tay, bất luận như thế nào cũng không thể nhanh hơn lưỡi hái thần chết. Đây có được xem là chuyện thú vị không?" Cận Tây Trầm cười, nữ sinh kia sững sờ, cảm thấy mình đã lỡ lời.
Nơi bác sĩ không biên giới đi đến đều là những nơi gian khổ nhất, nghèo túng nhất, cần sự giúp đỡ nhất trên thế giới này. Đôi mắt của người bác sĩ cứu người còn không kịp, lấy đâu ra thời gian rảnh mà chú ý có chuyện gì thú vị hay không?
Kết quả nữ sinh còn chưa kịp xin lỗi thì đã nghe Cận Tây Trầm nói: "Đùa thôi."
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
"Thời gian tôi ở Kenya là lâu nhất, nơi ấy nghiêm trọng nhất chính là bệnh AIDS, người dân nơi đó không có y học tiên tiến cũng như đầy đủ nhận thức, đây là trở ngại lớn nhất. Mà đối với căn bệnh không có thuốc trị như AIDS, những gì chúng ta làm không phải là hô hào hay việc thiện đơn thuần, với bác sĩ không biên giới mà nói, "Nhân đạo" không phải khẩu hiệu, không phải lý luận trừu tượng, cũng không phải để ganh đua ai phẫu thuật được nhiều nhất, đóng lều trại nhanh nhất. Mà là người cứu hộ trong nguy nan, giảm bớt đau khổ cho người khác, giúp đỡ họ khôi phục năng lực tự chủ, có thể có tôn nghiêm tiếp tục sống; không cứu chữa được, cũng khiến họ mang theo tôn nghiêm của mình mà qua đời. Các bạn có mặt ở đây, tôi không biết có bao nhiêu là sinh viên ngành y, nhưng tôi hi vọng, bất luận bạn có phải người làm nghề chăm sóc cứu người hay không, đều sẽ quan tâm, đưa tay giúp đỡ những người bất hạnh trong cảnh nguy nan."
Cận Tây Trầm vừa dứt lời, bên dưới liền vang lên một tràng pháo tay như sấm, lần đầu tiên Ôn Đồng nhận ra, vai trò bác sĩ không biên giới nghiêm trọng trong mắt người khác thì ra lại cao thượng và đáng kính nể biết bao.
Trong mắt cô chỉ nhìn thấy người ấy, anh cứu người cô cũng theo cứu người, anh làm gì cô đều kiên quyết đi theo, nhưng chưa bao giờ thật sự suy nghĩ, việc anh làm nặng nề, trách nhiệm đến cỡ nào.
Biết rõ nguy hiểm, nhưng lại tự nguyện dấn thân đến nơi thiên tai * không thuộc về mình, buộc anh đối mặt với những khó khăn cản trở trùng trùng, nhưng vẫn kiên trì như trước.
Đây có lẽ là điểm đáng quý nhất của Cận Tây Trầm, nội tâm anh thiện lương và nhu hòa đến thế.
Một cô gái ở trong góc đứng dậy: "Cận tiên sinh, xin hỏi sau này anh vẫn sẽ tiếp tục nghiên cứu ung thư tế bào?"
Khương Lệ!