Phương Đường Tiên Sinh Thân Ái

Chương 62

Chuyển ngữ: Mic

1, Chuyện kén ăn và đặt tên

Tất cả mọi người đều biết, cuộc sống Cận Tây Trầm vô cùng quy củ, rất ít thức đêm (trừ khi làm loại chuyện cần tập trung tinh thần nào đó), không hút thuốc lá, hiếm khi uống rượu. Nghiêm túc với công việc, không phạm sai lầm, tuyệt đối là một người đàn ông hoàn mỹ.

Thế nhưng, trên thực tế, tính kén ăn của anh cũng cực kỳ cực kỳ nghiêm trọng.

Con dâu dì Lý dạo gần đây mang thai, thai nhi cũng không mấy ổn định, Ôn Đồng và Cận Tây Trầm bàn nhau cho dì Lý tạm nghỉ ba tháng để an tâm chăm sóc con dâu, đợi đến khi cô ấy tốt hơn rồi quay lại.

Trước khi dì Lý đi còn vô cùng lo lắng căn dặn hai người: "Đồng Đồng hiện giờ cũng là người có thai, tiên sinh cậu phải chăm sóc cô ấy thật tốt nhé. Phải ăn nhiều xà lách và rau bina (cải bó xôi), có nhiều vitamin B1 tự nhiên. Cũng cần ăn nhiều cá, rất tốt cho trí não và thị lực em bé. À, nhớ ăn đậu và các loại hạt nhiều một chút, trước khi ăn trái cây thì cần xác định rõ là có tính hàn hay không, uống nhiều nước ấm, nhưng không thể uống nước lã (nước chưa nấu), cà phê hay các loại trà đặc cũng không được uống nhé, đồ uống tuyệt đối không thể ướp lạnh, thức ăn có tính kích thích cũng không luôn, dễ khiến dạ con bị co rút thậm chí sinh non, nhớ kỹ nhé. Đến khi tôi quay lại nếu Đồng Đồng mà gầy đi tôi sẽ không tha cho cậu đâu."

Dặn dò liên hồi hết nửa ngày, dì Lý hiển nhiên đã xem Cận Tây Trầm như một người sắp làm ba cái gì cũng không biết mà dọa dẫm, trên thực tế, người dì vừa mới giáo dục một tràng dài chính là giáo sư bệnh lý học đứng đầu thành phố Thanh Giang đấy.

Ôn Đồng nhịn cười, gật đầu với dì Lý. Vừa quay lại thì phát hiện Cận Tây Trầm vẻ mặt chân thành ghi nhớ lời dì Lý dặn, cuối cùng còn nghiêm túc gật đầu: "Tôi đảm bảo."

".................." Bộ dạng căng thẳng như gặp kẻ địch này của anh liệu có phải hơi nghiêm trọng thái quá rồi không.

Cận Tây Trầm bảo Mộ Mộc lái xe qua tiễn dì Lý ra sân bay, còn anh thì lập tức dẫn Ôn Đồng đi siêu thị, sau đó dựa trên những gì dì Lý đã dặn dò, mỗi một thứ toàn bộ đều mua hết, thậm chí còn mua khá nhiều rau quả các loại hầm bà lằng như đọt bí, cải dầu, bí đỏ, kiwi, dâu tây, hạt điều, hạnh nhân,...chất đầy cả xe đẩy.

Ôn Đồng mắt chữ A miệng chữ O nhìn đống đồ ăn: "Anh mua nhiều như thế, tất cả đều có thể ăn à?" Cô lướt mắt nhìn, chỉ biết trong đó có xà lách, bó xôi, bí đỏ, hạt điều, mấy thứ này anh đều không ăn mà. Nghĩa là toàn bộ đều sẽ tiến vào bụng cô? Chỉ mới nghĩ thôi Ôn Đồng đã thấy đầu mình cũng trở nên to hơn rồi.

"Anh rất chuyên nghiệp." Cận Tây Trầm gật đầu, thành thật đáp.

Được rồi, về phương diện này, anh chắc chắn vô cùng chuyên nghiệp.

Đêm đó.

"Cận Tây Trầm, không được bỏ xà lách." Ôn Đồng điềm đạm nói.

Cận Tây Trầm nhẫn nhịn, cố nhét miếng xà lách vào trong miệng, sau đó nuốt xuống một cách khó khăn. Lúc này, anh có chút hối hận hôm nay không mua các loại rau khác nhiều một chút, trên bàn ăn đập vào mắt gần như đều là thức ăn phù hợp nhất cho phụ nữ mang thai, nhưng lại không phải loại anh thích ăn.

"Cận Tây Trầm, phải ăn thêm chút bó xôi." Ôn Đồng một lần nữa điềm đạm nhắc nhở.

Giờ phút này, Cận Tây Trầm hoàn toàn hối hận, bản thân vì sao chỉ nấu mấy rau này cơ chứ.

"Con trai à, ba con vì con mà bây giờ bắt đầu chịu khổ, sau này con không được giành mẹ với ba đâu đấy." Cận Tây Trầm thở dài một câu, sau đó bộ dạng hiên ngang lẫm liệt ăn bó xôi.

Lúc Ôn Đồng nghe thấy câu này thì phì cười thành tiếng, Cận Tây Trầm đây sao? Người đàn ông vẻ mặt u oán này là giáo sư Cận gian giảo có thể hô mưa gọi gió của giới y học ư? Nhưng nghĩ lại, kén ăn đến mức độ này, chính mình cũng phát cáu vì cái tính ấy, thế nên cũng nhanh chóng bình thường lại.

"Sao anh biết là con trai?" Ôn Đồng hỏi.

"Không phải chúng ta đã bàn bạc rồi sao, đầu tiên là anh trai, tương lai có thể bảo vệ em gái." Cận Tây Trầm nói.

Đùa gì vậy? Chuyện này mà cũng nói năng đường hoàng thế à? Giới tính do anh quyết định sao, trai hay gái cũng không phải tùy anh muốn nhá.

"Thế tên con anh đã nghĩ chưa?" Ôn Đồng lại hỏi.

Đầu Cận Tây Trầm cũng không ngước lên, nói: "Nghĩ xong rồi."

Ôn Đồng ngạc nhiên, sao anh chưa từng nói chuyện này với mình, vì thế vội hỏi: "Tên gì vậy anh?"

"Cận Tri Hạnh." Cận Tây Trầm dừng lại một chút, sau đó bổ sung: "Em là hạnh phúc của anh."

Nhất thời Ôn Đồng có chút nóng bừng, không ngờ anh ngay cả cái tên cũng muốn biểu đạt ý này, nhưng ngẫm lại thì bắt đầu có hơi băn khoăn: "Nhưng tên này đặt cho con trai anh, thằng bé sẽ khóc mất."

Ai ngờ Cận Tây Trầm mới vừa rồi còn tuyên thệ sắt son với con trai bây giờ lại hừ một tiếng: "Chỉ cần vừa nghĩ sau khi nó ra đời liền cướp đi sự chú ý và tình yêu của em thì anh liền muốn gọi nó là Cận Cẩu Đản rồi."

"Phì...." Ôn Đồng liền không nhịn được nữa, ngụm nước vừa nuốt xuống phun hết vào mặt anh, sau đó Cận Tây Trầm bình tĩnh lấy khăn giấy lau lau: "Em xem, em vì bảo vệ nó thì đã bắt đầu có hành động ngược đãi anh rồi."

Cận Tây Trầm lúc nói lời này bộ dạng rất chính trực, như thể đây chính là sự thật, Ôn Đồng nhịn không được trợn tròn mắt, cô đây là ngược đãi á, cô chính là bị anh dọa đó có biết không! Có ai đời đi ghen với con ruột mình không, còn muốn phục thù bằng cách đặt tên là Cẩu Đản nữa chứ!!!

"Có nghiêm túc đặt tên cho con hay không!" Ôn Đồng giận.

"Gọi là Cận Tri Hàng đi." Cận Tây Trầm nói.

Cận Tri Hạnh, Cận Tri Hàng? Vốn chỉ thay đổi một thanh điệu, bình mới rượu cũ thôi đó? Có ai lại qua loa như thế không? Ôn Đồng thật sự nhịn không nổi nữa: "Anh còn không nghiêm túc thì em sẽ giận đấy. Nói gì thì cũng là con ruột của anh, sau này ra ngoài, người ta hỏi đây là con trai của Cận Tây Trầm à, tên Cẩu Đản? Tưởng tượng thử xem? Anh xem con trai Phó Mặc tên Phó Khiêm, con gái Cố Đình Khác tên Cố Nhữ ý, đến anh thì hay rồi, Cận Cẩu Đản...Không được rồi, em hơi chóng mặt, anh tới đỡ em chút." Nói tới khúc cuối, cô cảm thấy mình suýt không thở nổi.

Không ngờ Cận Tây Trầm thật sự bước qua, một tay đỡ cô, ép vào trong ngực: "Hữu sở tri, tri kỳ hành, tốt nhất sự theo đuổi của nó sẽ cao như anh vậy, sau này giữa biển người mênh mông sẽ tìm được cô gái tốt nhất."

Ôn Đồng lần nữa lại sững sờ, sao anh lại đột nhiên xổ văn thơ cổ, kết quả nửa câu sau lại khiến cô trợn trắng mắt, không ngờ còn khoe khoang chính mình, ngay cả cô cũng nhịn không được muốn bắt chước Lâm Tu Trúc rền rĩ Anh có biết xấu hổ không có biết xấu hổ không có biết xấu hổ không.

2, Chuyện lĩnh chứng nhận

Ôn Đồng trước đây vốn đã đập nồi dìm thuyền quyết định thôi học, hơn nữa sau khi quay về thì vẫn luôn tập trung điều trị, vốn không định đi học lại, vấn đề bằng cấp đối với cô cũng không có giá trị show-up gì.

Không phải bởi vì Cận Tây Trầm lo lắng sức khỏe của cô nên không muốn cô đi học, mà do Ôn Đồng cảm thấy với địa vị của mình tìm một vị trí huấn luyện viên môn thể thao mạo hiểm, hay đóng vai quần chúng đi mua nước tương trong một đoàn phim nào đó thì cũng đã đủ ăn. Hồi đầu, lý do vào đại học này nói ra cũng có hơi thiếu khiêm tốn, là vì thành thích của cô thực sự quá tốt, lại không muốn rời thành phố Thanh Giang, đại học tốt nhất cũng chỉ có mỗi trường này, cho nên thuận theo tự nhiên vào đây thôi.

Sau khi khỏi bệnh, bụng Ôn Đồng thay đổi đến độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, rất nhanh đã xuất hiện một vòng cung tròn tròn. Từ đó mỗi đêm khi đi ngủ, so với trước đây Cận Tây Trầm càng vô cùng vô cùng cẩn thận, nhất định phải đem cô ôm chặt vào trong ngực mới chịu.

Trước đây là ôm để cô đừng đá chăn lung tung xuống giường, hiện giờ không chỉ vì hai vấn đề này mà còn phải lo lắng đứa bé trong bụng cô, Cận Tây Trầm hiện quả thực có chút đau lòng, nhưng ai bảo Đồng Đồng của anh tướng ngủ xấu như thế chứ, thật là...

Lúc Cận Tây Trầm vuốt bụng Ôn Đồng tính ngày sinh, đột nhiên phát hiện ngày mai là sinh nhật hai mươi tuổi của cô, là lúc nên lĩnh chứng nhận rồi.

Vì thế cúi đầu hôn Ôn Đồng vẫn đang mơ màng ngủ, nhếch khóe môi rồi khép mắt.

Ngày hôm sau, Cận Tây Trầm thức dậy từ rất sớm ăn mặc vô cùng chỉnh chu, khiến Ôn Đồng giật mình: "Hôm nay anh có tiết dạy à?"

Cận Tây Trầm bưng ly sữa nóng đến trước mặt cô: "Không phải."

"Phải đi họp?" Ôn Đồng lại hỏi.

"Cũng không phải." Cận Tây Trầm lần nữa phủ nhận.

"Thế vì sao anh lại ăn vận trang trọng thế, cũng đâu có phải tham dự trường hợp trọng đại gì đâu..." Ôn Đồng làu bàu uống sữa, sau đó nghe thấy anh hết sức nghiêm trang nói: "Trường hợp ngày hôm nay là chuyện trọng đại nhất trong cuộc đời chúng ta, ăn mặc chỉnh chu là một điểm rất trọng yếu, lát nữa em cũng đi thay quần áo đi."

Ôn Đồng tiếp tục uống sữa: "Tình huống gì thế? Lẽ nào có ai kết hôn à? Em đâu có nghe nói gì đâu."

"Cục dân chính."

"Phụt........"

Ôn Đồng ngẩng phắt đầu dậy, một lần nữa phun sữa ra ngoài, suýt nữa thì sặc, Cận Tây Trầm lập tức chạy qua, nâng cằm cô lên lau cho cô, sau đó chân thành nói: "Cẩn thận một chút, lỡ như khiến con gái sợ thì làm sao?"

Chờ chút? Trước đó không phải nói muốn con trai à, sao bây giờ lại thành con gái rồi?

Ôn Đồng nhanh nhanh chóng chóng uống nốt phần sữa còn lại, lập tức đứng dậy: "Tóm lại cái cảm giác mà từng bước từng giây đều bị người ta vây hãm trong hố cạm bẫy, còn không chút chùn bước nhảy vào là chuyện thế nào."

Cận Tây Trầm nghiêm túc giải thích cho cô: "Dưới hố có đường có thịt không ăn, lẽ nào còn ở trên mặt đất chết đói chứ?"

.................Lời lẽ ngụy biện này sao nghe vào tai lại thấy hết sức có lý quá vậy? Không đúng! Nhất định có chỗ nào đó sai sai! Nhưng tình huống Ôn Đồng hiện tại là "phụ nữ có thai ngốc nghếch ba năm", đơ người một hồi cũng không tìm ra rốt cuộc chỗ nào không đúng, được rồi tạm thời cho là anh đúng đi. Dù sao từ trước tới giờ, Cận Tây Trầm nói cái gì cũng đúng.

Vầng dương ấm áp, trong tiết mưa dầm hiếm hoi mới được một ngày thời tiết tốt như vậy. Ngoài bờ tường, một loại hoa không biết tên đang thì nở rộ, Ôn Đồng và Cận Tây Trầm bước vào đại sảnh cục dân chính.

Nhân viên công tác là một chị gái rất hiền lành, nhìn Cận Tây Trầm một lúc lâu, lại nhìn Ôn Đồng một hồi, hết sức cẩn thận nói: "Cô gái, em thành niên chưa thế, chị thấy dáng vẻ em đi đứng thế này sợ rằng là đang có thai, không phải anh ta cưỡng ép em chứ, em cứ nói với chị, chị sẽ báo cảnh sát cho em."

Ôn Đồng nhịn cười, nghiêm túc nói: "Em tự nguyện ạ, chị xem anh ấy đẹp trai như vậy. Muốn cưỡng ép cũng là em cưỡng ép anh ấy thôi. Hơn nữa em đã thành niên rồi, căn cước hộ khẩu cũng mang theo đủ cả."

Chị gái giật mình, gật đầu: "Vậy thì được, chuyện kết hôn ấy mà, phải suy nghĩ hết sức rõ ràng, lỡ như còn chưa trưởng thành....Cái gì, hôm nay em mới tròn hai mươi tuổi! Em gái, em chờ ngày này cũng lâu rồi heng." Chị gái gần như không còn lời để nói, nhưng nhờ công việc rèn giũa mới không kích động trợn tròn mắt.

"Quả thực tôi đợi rất lâu rồi." Cận Tây Trầm từ khi tiến vào bên trong vẫn không lên tiếng bỗng mở miệng, ánh mắt sâu kín nhìn Ôn Đồng, sau đó ở dưới gầm bàn, nắm chặt bàn tay mà so với anh nhỏ nhắn hơn rất nhiều.

Chị gái xem ra cũng bị cảnh tượng dịu dàng này lây nhiễm, liên tục cảm thán: "Hây da thật tốt, nếu chị được trẻ lại hai mươi ba mươi năm, cũng muốn nói chuyện yêu đương nồng nhiệt. Đúng thật, thời trẻ không yêu, già rồi bi thương mà."

Từ cục dân chính đi ra Ôn Đồng siết chặt hai cuốn sổ đỏ tươi, nhoẻn miệng cười: "Cận Tây Trầm, từ giờ trở đi, người duy nhất có quyền sử dụng anh chỉ có mình em thôi, anh có hối hận không?"

Cận Tây Trầm cẩn thận duỗi cánh tay vẫn luôn che chắn bên người cô, nghe thế cười đáp: "Quyền sử dụng anh trước giờ vẫn chỉ nằm trên tay của một mình em."

Ôn Đồng đem hai cuốn sổ áp vào mặt, quay đầu đi, tiêu rồi tiêu rồi, mặt cô nhất định lại đỏ bừng rồi, kém cỏi quá kém cỏi quá
Bình Luận (0)
Comment