Phương Đường Tiên Sinh Thân Ái

Chương 67

Chuyển ngữ: Mic

Lâm Tu Trúc mỉm cười: "Không phải em cho rằng định lực của anh tốt tới mức có thể ngủ cùng với em mà không xảy ra chuyện gì ấy chứ, anh không được như Cận Tây Trầm, em vẫn nên đi ngủ trước đi, có chuyện gì mai lại nói."

Giang Lạc Nhạn: "Anh không muốn sao?"

"Muốn gì?"

"Muốn em."

Câu này vừa dứt, Lâm Tu Trúc đột nhiên hít thở không thông, nhịp độ trầm xuống một chút: "Lạc Nhạn.......em....thật lòng sao?"

"Em............"

Giang Lạc Nhạn nhấc tay ghì cổ Lâm Tu Trúc xuống, áp môi mình lại gần: "Đúng là em muốn anh đấy, chồng ơi."

Xưng hô này hoàn toàn đập tan chút lý trí cuối cùng còn sót lại của Lâm Tu Trúc, đồng thời cũng không thể kiềm chế được cảm giác ** giày vò, anh muốn cô, không ai biết thực ra anh muốn cô nhiều đến thế nào.

Anh có chút thô bạo cởi phăng quần áo của mình, đôi chân dài tách ra đặt hai bên hông cô, nhìn cô từ trên cao xuống.

Mặc dù từng tưởng tượng bộ dạng Lâm Tu Trúc khi cởi y phục, nhưng khi thực sự trông thấy thì cô vẫn bất giác nhịp tim dồn dập,bắt đầu mặt đỏ tim loạn.

"Đang nghĩ gì thế?" Một tay Lâm Tu Trúc cởi dây áo ngủ cô, vô cùng dịu dàng hôn lên khóe môi cô.

"Em đang nghĩ nói không chừng em quả thật rất ngốc, mới làm ra vẻ không cần một người đàn ông tốt như anh thế này." Giang Lạc Nhạn chân thành nói.

"Uhm, hơn nữa em còn giày vò anh ta." Lâm Tu Trúc cũng nắm bắt thời cơ tố cáo, nhưng ngữ điệu lại không hàm chứa chút khoái chí nào, thực lòng trước giờ anh chưa bao giờ trách cô.

Nói không chừng, so với Ôn Đồng cô còn hạnh phúc hơn, người đàn ông này bị cô dằn vặt suốt ba năm vẫn một lòng như cũ.

Lâm Tu Trúc vùi đầu xuống, tiến sát đến nơi mềm mại kia trước ngực cô, còn tay thì dần dịch chuyển xuống dưới, tách đôi chân thon dài trắng mịn, đầu ngón tay và lòng bàn tay vuốt ve mặt trong, nhưng mỗi lần tới vị trí kia đều rời đi.

Mỗi một lần mỗi một lần đều khơi lên ngọn lửa, mỗi một lần mỗi một lần đều dập tắt, khiến Lạc Nhạn bắt đầu có chút nóng nảy: "Bảo em dằn vặt anh, rõ ràng là anh tra tấn em. Lâm Tu Trúc nếu anh còn đùa em nữa, em sẽ bóp chết anh...." Kháng nghị bỗng dưng bị môi lưỡi anh bịt kín, mà nơi nóng rực cứng rắn của anh cũng đặt ở vị trí mẫn cảm nhất của cô.

"Muốn anh sao Lạc Nhạn? Muốn anh yêu em sao, nói em muốn đi, nói em muốn được anh yêu thương, được không Lạc Nhạn, anh cam đoan sẽ không làm em đau...." Lâm Tu Trúc cố ý trêu chọc cô, chuyển từ hôn môi sang gặm cắn cổ cô, chậm rãi thấp giọng nói.

Giang Lạc Nhạn cắn răng nhẫn nhịn: "Lâm Tu Trúc em cảnh cáo anh, nếu anh còn lảm nhảm, em sẽ giết anh."

Anh cười khẽ, nhìn vẻ khó chịu của cô, động tác trên tay cũng không dừng lại, hơn nữa còn tăng tốc độ, cảm giác được nơi đó đã đủ ẩm ướt mới để vật nóng từ từ tiến vào, kế đó Giang Lạc Nhạn vừa động thì hoàn toàn không vào nữa.

Lâm Tu Trúc thoáng chốc cứng người, cảm nhận được cô co rút nghẹn ngào, đau lòng hôn cô, động tác di chuyển cũng càng dịu dàng hơn.

Mười đầu ngón tay bấu chặt vào da anh, khó chịu ở trong lòng anh vặn vẹo, từng đợt dâng trào tựa sóng biển ập đến, khiến cô gần như hít thở không thông.

Giang Lạc Nhạn đã không thể nào suy nghĩ được gì nữa, trong đầu một mảnh trắng xóa, thậm chí có hơi sợ hãi. Loại cảm giác này quá ư xa lạ, cái gì cũng không nắm bắt được, chỉ có thể dựa dẫm vào anh, nương theo động tác của anh.

Lâm Tu Trúc hôn cô, lưu lại trên làn da trắng mịn đầy vết hồng hồng, hưởng thụ cảm giác ý loạn tình mê của cô.

Một lúc lâu sau, lúc hai người sắp đạt đến cao trào, động tác của Lâm Tu Trúc chợt dừng lại, kế đó định lùi ra. Giang Lạc Nhạn giữ tay anh: "Không được ra."

Lâm Tu Trúc ngẩn người, kế đó liền nhanh chóng dịch chuyển vào ra mấy cái, tiếp đấy cũng nhịn không được hoàn toàn phóng thích. Ôm chặt cô đang đầm đìa mồ hôi,hô hấp có phần dồn dập, Lâm Tu Trúc không biết nên nói gì, anh chỉ muốn ôm cô, cảm nhận cảm giác cô đang nằm trong lòng mình.

Anh cúi đầu, đột nhiên bừng tỉnh, tiếp theo ngồi dậy kiểm tra chân cô. Vết thương có hơi rỉ máu, Lâm Tu Trúc liền áy náy: "Xin lỗi em, đều tại anh kiềm chế không tốt, anh nên quan tâm đến vết thương ở chân của em mới phải, giờ máu lại chảy ra rồi, nhất định là rất đau."

"Không đau." Giang Lạc Nhạn mỉm cười an ủi anh.

"Vì sao anh trước giờ không hỏi em, còn sống riêng với em nữa?" Suy đi nghĩ lại,Giang Lạc Nhạn vẫn lên tiếng hỏi, nếu đã quyết định muốn cố gắng thì nên thành thật với nhau.

"Đâu cần hỏi, anh biết mà, hôm sau anh đã hiểu được. Ở trong giới giải trí, chiêu trò như thế nào sẽ tạo nên scandal ra sao, em để ý điều gì, anh đều hiểu rõ." Lâm Tu Trúc cười hôn lên trán cô.

"A...." Vì sao anh không nói chứ, cứ mặc cô chán ghét anh.

"Người dối trá là anh, chẳng trách sao em lại giận, còn về việc vì sao không nói với em, anh hiểu tính cách em, loại lời lẽ một phía không có chứng cứ như thế này em căn bản sẽ không nghe, chi bằng để em hiểu lầm, em muốn giận anh thì cứ giận, anh sẽ ôm hết cơn giận của em, dùng hết khả năng của mình để bảo vệ em, yêu em." Lâm Tu Trúc cười khổ.

Vẻ dịu dàng trong ánh mắt hàng mi của anh khiến Giang Lạc Nhạn đau nhói. Thì ra anh sớm đã biết, nhưng vẫn tình nguyện bao dung cô, tha thứ cho những tùy hứng của cô.

May mà vẫn chưa muộn, hai người họ vẫn là vợ /chồng, còn ở bên nhau.

**

"Ui ui ui Lâm Tu Trúc ở đây ở đây, anh ở đây nha."

" Cái đó cái đó đừng cầm cái đó, đổi cái lớn ấy."

"Khi nào mới kết quả đây, muốn ăn ghê."

Lâm Tu Trúc cười thở dài, quay đầu nhìn về phía người phụ nữ đang ngồi trên ghế tựa chỉ tay năm ngón kia, bất đắc dĩ nói: "Lạc Nhạn, anh là một hợp đồng đáng giá mấy chục nghìn tỷ, vậy mà hiện giờ em kêu anh trồng cây, còn phải trồng một vườn cây ăn trái nữa. Em ngồi đó đi đừng cử động, đừng khiến anh phân tâm, nghe lời nào."

Giang Lạc Nhạn hừ một tiếng: "Em ở trong giới giải trí cũng rất quý đó nhé, gả cho anh kêu anh trồng cây anh còn không chịu!"

Lâm Tu Trúc vội dỗ dành: "Anh đâu có không chịu, em ngồi yên ở đấy, muốn làm gì anh sẽ giúp em, đừng cử động."

"Em muốn anh." Giang Lạc Nhạn cười.

"Đừng nghịch."

"Được, không đùa nữa. Đúng rồi, hôm qua em định làm cá chua ngọt, có qua bên cạnh mượn một con cá, chút đường chút giấm, em còn muốn mượn cô vợ nhỏ của nhà bên đó, nhưng anh ta không cho, cho nên anh chỉ cần giúp em đem mấy thứ đó trả lại là được."

Lâm Tu Trúc cười chọc cô: "Rốt cuộc đâu mới là cái em thật lòng muốn mượn."

"Nhanh đi nhanh đi, nếu anh có thể bảo anh ta cho em mượn cô vợ nhỏ năm phút, em sẽ càng thích anh hơn."

"Em ngoan ngoãn nhé, anh sẽ về nhanh thôi." Lâm Tu Trúc nói, đi vào bếp lấy mấy thứ kia ra rồi nhanh chóng rảo bước sang nhà bên cạnh.

Chuông cửa vang lên ba tiếng, bên trong một người đi tới mở cửa.

"Dụ Trầm Ngôn?"

"Sao anh lại tới đây?"

Hai người đồng thời ngạc nhiên lên tiếng, chỉ là Dụ Trầm Ngôn không phải người khách khí, gặp anh rõ ràng rất không hoan nghênh. Dụ Trầm Ngôn là kiểu lãnh đạm, nghĩ cũng biết có bao nhiêu không mong gặp kẻ lắm lời như Lâm Tu Trúc.

"Trả cậu." Lâm Tu Trúc giơ cao mấy thứ trong tay.

Dụ Trầm Ngôn hơi sững người, nhận lấy, nhíu mày một cái: "Tình nhân?"

Lâm Tu Trúc mặc dù lắm lời, nhưng vốn không phải kẻ ngốc, gần như lập tức phản ứng: "Tình nhân, em gái cậu mới tình nhân ấy, đó là bà xã hợp pháp của ông đây nhé, ai kêu cậu đi thi đấu không thể tới hôn lễ, hơn nữa anh là hạng người như thế sao! Cậu đang sỉ nhục nhân phẩm của anh đấy, biết không! Dụ Trầm Ngôn xin lỗi ông đây mau lên xin lỗi xin lỗi xin lỗi!"

Dụ Trầm Ngôn trầm ngâm chốc lát, rầm một tiếng đóng cửa lại: "Haha."

..............

"Tình nhân?" Lâm Tu Trúc tủm tỉm cười nhìn Giang Lạc Nhạn, hỏi.

"Anh vậy mà lại bao dưỡng tình nhân! Anh quá đáng rồi, chả trách lại lạnh nhạt vợ suốt ba năm, thì ra là vì nguyên nhân này, giới giải trí thật loạn mà!" Giang Lạc Nhạn hết sức đau đớn.

"Làm bộ à, em tiếp tục đi." Lâm Tu Trúc cũng không quản, cứ thế nhìn cô.

"Dù sao cũng đâu có gì khác đâu, anh mua nhà cho em, cho người chăm sóc em, hai chúng ta còn không thể quang minh chính đại gặp nhau, không phải nhân tình là gì." Giang Lạc Nhạn đường hoàng chững chạc giải thích.

"Anh nên nói điểm tốt của em là gì bây giờ?" Lâm Tu Trúc bất đắc dĩ cười cười: "Thực ra anh cũng mong em là một tình nhân, như vậy em sẽ biết cách lấy lòng anh, khiến anh vui vẻ."

Cảm nhận được trong ngữ điệu của anh có phần chua sót, Giang Lạc Nhạn thấy trái tim mình như thể bị vặn xoắn, trước đây anh cũng đau lòng như thế ư?

"Anh phải đi rồi, qua mấy ngày nữa lại đến thăm em." Lâm Tu Trúc hôn trán cô, Giang Lạc Nhạn không thốt ra được là cô không đành, bởi vì họ bên nhau suốt, theo đúng nghĩa đen.

Mấy ngày nay hai người luôn ở cạnh nhau, làm những chuyện mà một đôi vợ chồng bình thường hay làm, cảm giác đó khiến cô sâu sắc luyến tiếc, nhưng cuối cùng vẫn phải chia xa.

Lần chia cách này không giống trước đây.Trước đây tan rã không vui, còn lần này chưa chia xa mà đã bắt đầu nhung nhớ, Giang Lạc Nhạn thật sự hiểu được trái tim mình.

**

"Đạo diễn sản xuất nổi tiếng Lâm Tu Trúc đêm khuya bí mật gặp gỡ diễn viên nào đó, liên tục cùng nhau vào ra khách sạn mấy lần trong ba tháng."

Scandal đi kèm với một tấm ảnh * Tu Trúc và Diệp Kỳ hôn nhau tại một chỗ ngoặt của khách sạn, ở vị trí góc chết máy quay nhưng vẫn có camera của chó săn. Từng tấm đều tựa như kim châm, đâm vào mắt và trái tim Giang Lạc Nhạn, chờ đợi, rốt cuộc lại là kết quả như vậy ư.

Cô muốn nghe anh giải thích, nhưng gọi điện lại không có ai bắt máy, cô không cách nào hỏi người khác, hỏi ba mẹ? Cô không mở miệng được.

Hỏi anh, anh không nghe máy.

Hỏi bạn bè trong giới? Cô lấy lập trường gì để hỏi đây? Cô vốn là vợ hợp pháp nhưng lại không bước ra ánh sáng, có thể sau này ngay cả vợ cũng không phải.

Diệp Kỳ, đây là cô gái năm nay cùng anh ra vào khách sạn, cũng là mũi kim đâm vào trái tim cô. Ba năm nay anh đối với cô rất tốt rất tốt, vừa dung túng lại nhẫn nại, cô thật sự tin tưởng những việc kia đều là do có người sắp đặt.

Nhưng bây giờ ư.

Giang Lạc Nhạn day day trán, gọi cho anh lần cuối, không ngờ anh lại bắt máy.

"Lâm Tu Trúc, đêm nay về nhà không? Chúng ta bàn bạc chuyện ly hôn." Nếu Lâm Tu Trúc thật sự yêu Diệp Kỳ, cô chấp nhận ra đi, cho họ thân phận, cô chịu đựng cuộc sống như thế này đủ rồi.

Lâm Tu Trúc cũng không nợ cô điều gì, không có lý do để cưỡng ép anh ở cạnh cô mãi.

"Em đang ở đường Thanh Hà." Nơi đây có căn hộ cô mua trước lúc cưới, sau khi kết hôn cũng chưa ở bao giờ, lần này trở về đúng thật có chút cảm giác sợ hãi.

"Hai tiếng nữa anh tới." Lâm Tu Trúc nói xong, không chút dài dòng ngắt điện thoại.

Tiếng "ừ" của Giang Lạc Nhạn vang vọng trong nhà, chỉ có mình cô nghe thấy, đột nhiên cô cảm thấy cô đơn vô cùng, lại phát hiện không thể trút tâm sự cùng ai.

Ôn Đồng ư? Vẫn đang cực khổ chiến đấu với bệnh ung thư, không nên để cô ấy lo lắng thì hơn.

.....

Chuông cửa vang lên, Giang Lạc Nhạn đứng dậy mở cửa, bắp chân tê cứng suýt nữa thì ngã, lập tức được Lâm Tu Trúc đỡ lấy: "Không sao chứ, sao mỗi lần mở cửa em đều vội như vậy, lại không mang dép có đúng không, xem ra lần sau trước khi tới phải nói với em một tiếng, tránh cho em lại gấp như thế."

Giang Lạc Nhạn rút tay ra: "Chúng ta tốc chiến tốc thắng, nếu ly hôn, tiền của anh em không cần, nhà anh mua vẫn là của anh. Về phía ba mẹ thì làm phiền anh, phía ba mẹ em, em sẽ tự giải thích."

Lâm Tu Trúc không lên tiếng, con ngươi nhìn cô chăm chú, Giang Lạc Nhạn cảm nhận được rõ ràng sự đáng thương trong ánh mắt ấy. Anh rất giỏi gạt người khác, cô nhất định không thể mềm lòng.

"Chúng ta thực ra cũng không có gúc mắt gì về cảm tình hay tiền bạc, giải quyết nhanh chóng, rất tốt nhỉ. Sau này nếu không có chuyện gì, em muốn......"

"Em lại muốn rời xa anh phải không? Em muốn em muốn trước giờ đều là em muốn, em đã bao giờ nghĩ tới anh chưa? Em thật sự rất tàn nhẫn đó, Giang Lạc Nhạn. Em trước giờ đã nói thì nhất định sẽ làm, nhưng em chưa bao giờ thật sự suy nghĩ cho anh, với anh, em trước nay luôn keo kiệt, lời giải thích của anh cũng không hề chịu lắng nghe. Được, nếu em đã muốn đi, thì em cứ đi đi. Đơn ly hôn anh ký rồi, em hài lòng rồi chứ." Lần đầu tiên, Lâm Tu Trúc dùng lời lẽ châm chọc nói chuyện với cô.

"Đúng đó." Giang Lạc Nhạn cười.

Cô muốn rời khỏi đây, cô không muốn nghe anh nói, cô sợ anh thừa nhận rằng người anh yêu là Diệp Kỳ, cảm ơn cô tác thành cho hai người họ. Không nghe, ít nhất cô có thể ngộ nhận rằng anh từng yêu cô, có thể hiện giờ không yêu, nhưng ít ra đã từng yêu.

**

Rốt cuộc vẫn ly hôn, cô hẳn nên hài lòng chứ nhỉ. Từ hôm anh đẩy cửa đi thì đã bao lâu rồi, Giang Lạc Nhạn đột nhiên có chút hoảng hốt.

Cô hài lòng ư? Cô hẳn nên hài lòng, bởi vì Lâm Tu Trúc một lần nữa lại thuận theo ý cô.

Mấy ngày nay Ôn Đồng từng gọi điện tới, Cận Tây Trầm cũng hỏi cô vì sao lại ly hôn, cô không giải thích, chỉ nói tình cảm không hợp.

Ôn Đồng đang bệnh, cũng không có quá nhiều tinh thần và thể lực để hỏi cô, chỉ khuyên giải: "Lâm Tu Trúc không phải người như thế, chị hẳn hiểu rõ hơn em, đúng không?"

Giang Lạc Nhạn không dám đọc báo, không dám quan tâm chuyện tiếp theo, cả ngày ru rú trong nhà, mãi đến khi Ôn Đồng gọi tới bảo cô xem tivi, cô mới cẩn cẩn thận thận bật lên, nhìn thấy trên màn hình đang phỏng vấn Lâm Tu Trúc.

"Nói ra có lẽ mọi người không tin, tôi đã kết hôn ba năm rồi, tôi và vợ tôi rất êm đẹp. Còn những tấm ảnh kia, cánh ký giả luôn lợi dụng sơ hở như mọi người chắc hiểu rõ hơn tôi nhỉ. Ra vào khách sạn, đúng là nói quá, trợ lý của tôi bị các vị cho ra rìa, việc làm như vậy của các vị khiến cô ấy muốn khóc. Một cô gái hai mươi mấy tuổi không cho phép các vị coi thường như thế."

"Vậy xin hỏi vợ của anh là...." Ký giả ngơ ngác nhìn nhau, rõ ràng không hề tin.

"Giang Lạc Nhạn." Lâm Tu Trúc đáp. Giọng nói khó giấu được ý cười và sự dịu dàng khi nhắc đến Giang Lạc Nhạn.

"Anh yêu cô ấy sao? Vì sao kết hôn ba năm nhưng không công khai?" Ký giả hùng hổ nhao nhao truy hỏi, dáng vẻ hết sức hăng hái.

"Chuyện này đại khái là sở thích nho nhỏ của cô ấy, không muốn bị các vị phát hiện sự thực đã kết hôn. Đương nhiên, tôi thích dung túng cô ấy, hài lòng với toàn bộ các chấp nhặt nhỏ của cô ấy. Trước đây bởi vì tôi không giải thích, khiến cô ấy bị tổn thương, hiện giờ tôi muốn ở trước mặt tất cả thế giới nói với cô ấy, tôi yêu cô ấy. Hơn nữa, tôi đã đem toàn bộ tài sản đứng tên tôi chuyển cho cô ấy, nếu như cô ấy không cần tôi nữa, vậy tôi hoàn toàn trắng tay. Nếu các vị có cơ hội gặp cô ấy, nhất định phải nói tốt giúp tôi đấy nhá." Lâm Tu Trúc vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng thoải mái như cũ.

"Đủ rồi." Giang Lạc Nhạn bịt tai lại........nhưng ngăn không được giọng nói anh từ trong ti vi truyền ra.

"Lạc Nhạn, đừng ly hôn có được không, anh và Diệp Kỳ không có chút quan hệ nào, mấy bức ảnh đó đều là canh góc chụp cả, không tin em có thể hỏi Tiểu Đường, cô ấy vẫn luôn đi cùng anh, em cũng biết cô ấy hâm mộ em thế nào mà, sẽ không nói dối em đâu." Lâm Tu Trúc quay về phía ống kính, thấp giọng nói.

"Anh cuối cùng chịu giải thích với em rồi? Em tưởng vĩnh viễn cũng không chờ được lời thật lòng của anh. Em rất sợ ngay cả cơ hội để em tin tưởng, anh cũng không cho em, em rất sợ anh nói người anh thích thật ra là Diệp Kỳ." Giang Lạc Nhạn nhắn tin cho anh, khống chế đầu ngón tay đang run rẩy, bấm từng chữ từng chữ.

"Sợ sao còn đòi ly hôn với anh?" Lâm Tu Trúc nổi giận.

"Trước giờ đều là anh im lặng nhẫn nhịn, lần này em muốn thành toàn cho anh...." Giang Lạc Nhạn không dám đáp lại.

"Cảm ơn em tin anh, thật ra em có thể ích kỷ một chút, anh thích sự độc chiếm của em." Nếu như có thể gặp, Lâm Tu Trúc nhất định ôm chặt cô vào lòng, ghì cô thật chặt, không để cô rời đi nữa.

"Em không tin anh." Giang Lạc Nhạn cố ý ngừng lại, cố ý để anh phải căng thẳng, một lúc lâu sau mới nói: "Là em tin gia thế của anh."

"Anh yêu em." Lâm Tu Trúc biết cô đang đùa, cô không vì tiền, nhất định là vì cô cũng yêu anh.

"Xin lỗi em muốn ói." Giang Lạc Nhạn đột nhiên che miệng.

"Giang Lạc Nhạn em quá lắm nhé, anh thâm tình thổ lộ với em như vậy, em lại nói với anh em muốn ói, lẽ nào anh nói yêu khiến em không quen đến thế chứ, em không cảm động cũng được đi, còn nói muốn ói, không có lương tâm không có lương tâm không có lương tâm." Lâm Tu Trúc bấm xoành xoạch, toàn bộ tin nhắn đều là vẻ lên án, nhưng tin tiếp theo của Giang Lạc Nhạn lại lập tức khiến anh á khẩu.

"Hình như em....có rồi."
Bình Luận (0)
Comment