Phương Đường Và Cà Phê

Chương 7


*Lidocaine, tên khác: xylocaine và lignocaine, là một loại thuốc gây tê cục bộ.

Nó cũng được sử dụng để điều trị nhịp tim thất trái và thực hiện gây tê thần kinh.

Lidocaine trộn với một lượng nhỏ adrenaline cho phép gây tê liều cao hơn, bớt chảy máu hơn, và gây tê với thời gian lâu hơn.
Khi Diệp Cửu và Triệu Lăng đến, Lê Minh đang dựa vào đầu giường, vừa mới vén vạt áo xuống, bác sĩ mặc áo blouse đeo khẩu trang đặt ống nghe vòng quanh cổ đi ra ngoài, y tá Tiểu Viên cầm cái khay đứng bên cạnh giường của ông.
Lê Minh đang nói chuyện phiếm với Tiểu Viên, trên môi nở nụ cười, khi quay đầu nhìn Diệp Cửu đứng ở cửa, vẻ mặt càng thêm vui vẻ, "Đến rồi à, con mau vào đi."
Triệu Lăng nhìn Diệp Cửu bên cạnh mỉm cười ngồi ở bên giường ông như thường lệ, còn mình dựa vào bức tường bên giường, trước mắt hiện lên chuyện mới vừa xảy ra.
Khoảng 40 phút trước.
Khi Triệu Lăng nhận được cuộc gọi hoảng sợ của Cố Vân Hề, hắn đã đi tới chỗ đậu xe, cúp điện thoại, trực tiếp lái xe đến vị trí của bọn họ, khi vừa đến nơi, liền nhìn thấy cô đang kéo Diệp Cửu, đứng ở ven đường đầy mặt lo lắng, "Không được, đừng có mơ, em sẽ không để cho anh rời đi một mình "
Khóe môi anh vẫn nở nụ cười, nhưng cảm xúc chồng chất giữa lông mày không làm cho người ta yên tâm được, "Chỉ là chuyện cá nhân của tôi thôi, không cần lại làm phiền Triệu tiên sinh."
Triệu Lăng hạ cửa kính xe xuống, chỉ vị trí ngồi bên cạnh không cho phép anh mở miệng, "Lên xe đi, em chở anh đi sẽ nhanh hơn."
Cố Vân Hề không cho Diệp Cửu cơ hội từ chối, liền đẩy anh lên xe.
"Cảm ơn cậu", các khớp ngón tay của Diệp Cửu trở nên trắng bệch khi cầm điện thoại.
Nhìn vào đuôi xe mà họ đang rời đi, Cố Vân Hề vội vàng nhảy dựng lên, cô tìm ra một dãy số từ điện thoại của mình, sau khi tiếng bíp kết thúc, cô nóng lòng nói: "Tôi là em chồng của Tiêu Thận Ngôn, có việc gấp cần gặp anh ấy"
Dọc đường chỉ có tiếng gió vi vu qua cửa kính xe, Triệu Lăng thỉnh thoảng nhìn qua tấm gương phản chiếu, khóe môi anh từ đầu đến cuối vẫn luôn nở nụ cười, tựa như đã đoán trước được kết quả của câu chuyện cho nên anh bình tĩnh và lặng lẽ chấp nhận mọi điều.
Khi xe của Triệu Lăng đến trước lầu của viện điều dưỡng còn chưa dừng lại hẳn, Diệp Cửu nóng lòng muốn tháo dây an toàn, nhưng đôi tay run rẩy lại không thể mở khóa áp của dây cài.
Triệu Lăng rút chìa khóa xe ra, giúp anh tháo dây an toàn, thuận tay tháo luôn trên người mình, "Để em lên đó cùng anh."

Diệp Cửu mở cửa xe, nở một nụ cười tiêu chuẩn, "Cảm ơn Triệu tiên sinh đã đưa tôi tới đây."
Anh cũng không nói rõ ràng, nhưng ẩn ý chính là muốn từ chối yêu cầu của hắn, Triệu Lăng chắc chắn rằng mình không nghe lầm.
Triệu Lăng bỏ qua lời từ chối của anh, ngoan cố theo anh đi về phía trước, "Ông Lê là người quen cũ của em, về tình về lý em cũng nên đến thăm ông ấy."
Diệp Cửu không trả lời, bước chân cũng không chậm lại, nụ cười trên mặt có chút sâu hơn, nhưng dường như anh cũng không phát hiện ra.
Lê Minh nằm trong một phòng đôi.
Bạn cùng phòng ông Lê đang nằm trên giường cạnh cửa nhìn thấy tay Diệp Cửu đặt trên tay cầm nhưng lại chậm chạp không chịu mở ra, cảm thấy có chút kỳ lạ.
Triệu Lăng nhìn thấy ánh mắt của ông lão, tiến lên vài bước, ra hiệu Diệp Cửu nhìn về phía ông, sau đó nắm lấy tay anh, cùng nhau ấn tay nắm cửa xuống, kết quả thu được một cái liếc xéo từ anh.

Hắn nở nụ cười rồi quay đầu hỏi thăm sức khỏe ông Lê.
Diệp Cửu giống như một diễn viên chuyên nghiệp nhất ngay từ khi bước chân vào phòng - thật khó có thể tìm thấy bất kỳ sai sót nào trên biểu hiện của anh, vẫn như mỗi lần đến thăm Lê Minh, ngồi bên giường của ông, "Thân thể của ông không sao chứ?"
"Ông có thể có chuyện gì được?" Bộ râu của ông trắng phơ mọc dài tới cổ, khi nói chuyện liền phất phơ bay lên, một tầng da dính vào các đốt ngón tay thậm chí không thể che đi màu sắc của mạch máu, "Ông đã nói bọn họ đừng quấy rầy con, nhưng Tiểu Viên không yên lòng, nhất định phải gọi cho con."
"Cảm ơn", Diệp Cửu quay sang y tá đang chuẩn bị đi ra ngoài, nhận được một cái cười gật đầu từ cô.
Anh chuyển tầm mắt sang Lê Minh, nắm tay ông nhét vào chăn bông, nở nụ cười nhẹ, "Ông giấu được con cũng không giấu được hắn, đã như vậy thì cần gì phải giấu?"
"Đúng vậy." Người mới tới hai tay xách hai cái túi lớn mua từ siêu thị, ném mấy thứ đến trước giường Lê Minh, ngồi ở chiếc ghế bên giường, nhấc một chân đặt nó lên tủ, "Ông nói xem, ông giấu chúng con để làm gì?"
"Trịnh Nhân", Diệp Cửu quét mắt, giọng điệu có chút khó xử, nhưng vẫn nhìn về phía người mới tới nhắc nhở, "Còn có khách ở đây, đừng quá lỗ mãng."
Động tác chân của Trịnh Nhân dừng lại một chốc, lông mày rậm như mực chợt nhíu lại, chân đặt xuống đất, cánh tay đặt ở mép giường, "Em gọi anh là gì?"
"Trịnh Nhân", Diệp Cửu không chút do dự nhìn vào ánh mắt của người kia, nụ cười của anh chưa từng phai nhạt, nhưng lại chẳng mang ý nghĩa gì cả.
"Em", Trịnh Nhân tức giận sắp lên cơn động kinh, nhưng lại bị Triệu Lăng vốn đứng một bên đè lên vai, không cho nhúc nhích.
Khi Trịnh Nhân nhìn thấy ánh mắt của Triệu Lăng, hắn thở ra một hơi dài, buông lỏng sức lực, ngồi trở lại chỗ của mình, khó chịu xoa xoa mái tóc.

Nhìn hai người một lát, Lê Minh quay qua nói với Triệu Lăng, "Thật xin lỗi, hiếm khi cậu đến thăm tôi.

Các học trò của ông già này làm cho cậu chê cười rồi"
"Không sao," Triệu Lăng một lần nữa xác nhận Trịnh Nhân đã ngồi yên, mới nhìn về phía Lê Minh, "Cháu cũng hy vọng ông Lê mau chóng khỏe mạnh"
"Tôi vốn không có chuyện gì, nhưng hai đứa nhóc này lại rất sốt ruột." Lê Minh bắt đắt dĩ nhận lấy ánh mắt của Diệp Cửu và Trịnh Nhân, ông nâng bàn tay đang nhét trong chăn bông vỗ vỗ lên mu bàn tay của Diệp Cửu, "Đúng lúc muốn giới thiệu cậu với học trò nhỏ của tôi, Diệp Cửu."
"Chúng cháu đã biết nhau từ trước," Triệu Lăng trả lời Lê Minh, nhưng ánh mắt lại nhìn Diệp Cửu, "Tất nhiên, nếu không phải cháu tự mình đa tình, thì có lẽ mối quan hệ giữa Diệp Cửu và cháu có thể được coi là bạn bè."
Lê Minh nhìn anh với ánh mắt dò hỏi, thấy anh không có lộ ra ý phản đối, đem căng thẳng dẹp xuống thả lỏng thân thể, mỉm cười nhẹ nhõm hơn một chút, "Vậy thì tốt rồi."
Trịnh Nhân ở một bên nhìn Triệu Lăng dáng vẻ hung tợn "hừ" một cái, sau ánh mắt đe dọa của Lê Minh, hắn cũng không nói nhiều chỉ nhìn Triệu Lăng với ánh mắt cảnh cáo, lại bị lơ đẹp, tức giận đến ngứa răng.
Anh không để ý đến sóng ngầm giữa Triệu Lăng và Trịnh Nhân, mà chỉ đặt tay của Lê Minh vào chăn lại, trầm giọng hỏi, "Ông biết Triệu tiên sinh sao?"
Nụ cười nơi khóe miệng động đến nếp nhăn nơi đáy mắt ông, ánh mắt phiêu diêu ​​đến góc trên bên trái, đáp lại câu hỏi của anh, "Khoảng thời gian con đi Pháp, Tiểu Lăng thường xuyên tới đây."
"Thì ra là như vậy," Diệp Cửu cười đáp, nhưng tia ưu tư trong đáy mắt lại không giống một nụ cười.
Trịnh Nhân rời mắt khỏi Triệu Lăng, khi nhìn thấy nụ cười trên môi anh, hắn càng cảm thấy buồn bực, "Không muốn cười thì đừng cười!"
Lời nói của Trịnh Nhân gần như bật thốt ra, những người khác căn bản không có cơ hội ngăn cản, ánh mắt Triệu Lăng nhất thời trở nên âm trầm.
Diệp Cửu không có phản ứng gì đặc biệt đối với lời nói của hắn, chỉ liếc nhìn thời gian rồi tạm biệt ông, "Vậy con về trước đây, lần sau sẽ đến thăm ông nhé."
"Được rồi," Lê Minh cười đáp, trông như thể đang nhìn cháu trai của mình.
Triệu Lăng nhìn anh đứng dậy, mỉm cười hướng Lê Minh chào tạm biệt, cũng không muốn nói lý với Triệu Nhân liền nhanh chân đi theo Diệp Cửu.
Sau khi hai người rời đi, trong mắt Lê Minh hiện lên một tia lo lắng thực sự, "Con nói xem, ông đồng ý cho Tiểu Diệp mở lại tiệm cà phê một lần nữa liệu có sai không?"
"Ông cứ chăm sóc bản thân cho thật tốt." Trịnh Nhân buông tha cho mái tóc rối bù của mình hướng tới mép giường vỗ vỗ vài cái, mắt nhìn lọ thuốc Lidocaine ở trên tủ đầu giường, "Con sẽ để mắt đến em ấy".
Đi đến cửa viện dưỡng lão, Triệu Lăng ngăn Diệp Cửu đang muốn rời đi, trên tay lắc lắc giao diện yêu cầu gọi video của Cố Vân Hề, "Vân Hề gọi điện thoại tới, đoán chừng là đang lo lắng cho anh"

Anh không còn cách nào khác là đi theo Triệu Lăng ngồi vào ghế lái phụ
Sau khi video được kết nối, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là con mắt trái cực kỳ nhắm chặt của cô, khi nhìn thấy Diệp Cửu đang nghe điện thoại, đầu tiên cô nàng có vẻ giật mình, "A, tiền bối", sau đó nhìn chằm chằm vào anh một lượt rồi mới hỏi, "Anh ổn chứ?"
"Cảm ơn sự quan tâm của cô, không có chuyện gì cả", Diệp Cửu nhìn Cố Vân Hề cười đáp lại.
"Quá tốt rồi!" Cố Vân Hề ở bên kia trực tiếp trượt khỏi ghế sô pha khi cô nghe thấy điều này.
Một giọng nam xa lạ vang lên từ điện thoại bên kia, "Có Triệu Lăng đi cùng, còn có thể có chuyện gì?"
Cố Vân Hề duỗi cánh tay ra lắc lắc, như thể cô ấy đang làm gì đó, nhưng vì camera không chiếu đến nên Diệp Cửu không thể thấy được.
Sau khi cô thực hiện hành động của mình, liền tiến lại gần camera và nói với Diệp Cửu, "Không có việc gì là tốt rồi." Nói xong, cô cầm điện thoại ra xa một chút hét lớn, "Anh Lăng, nhớ đưa tiền bối của em về nhà an toàn..

"
"Không cần em nhắc," Triệu Lăng hiếm khi không chê Cố Vân Hề nói nhiều cũng không thúc giục cô cúp máy, ánh mắt đảo qua dường như phát hiện điều gì đó, đậu xe ở bên đường, nhìn anh nói: "Anh đợi em một lát nhé."
Hiển nhiên, Cố Vân Hề ở bên kia điện thoại cũng nghe được câu này, lộ ra vẻ mặt khinh bỉ, "Nhìn xem, em vừa mới nói xong anh ta liền chạy đi"
"Triệu tiên sinh hình như là đi mua đồ." Diệp Cửu an ổn ngồi yên, nhìn Triệu Lăng bước xuống xe đi vào cửa hàng bánh ngọt, anh quay sang Cố Vân Hề cười nói.
"Chậc", Cố Vân Hề vẻ mặt không phục, vừa định nói gì đó, giọng đàn ông ở bên kia lại vang lên, "Xuống đi, rửa tay rồi ăn cơm, còn đợi người mời hay sao?"
Anh nghe rõ giọng nói đó, thấy Cố Vân Hề bơ phờ trả lời "Dạ", liền cười nói, "Đi ăn cơm đi, anh cô đang giục kìa"
"Hầy," Vẻ mặt của Cố Vân Hề đột nhiên có chút phức tạp, cô lưu luyến tạm biệt anh, "Vậy em cúp máy trước đây, hẹn gặp lại tiền bối."
"Ừ, tạm biệt", Diệp Cửu nói xong, màn hình tối sầm lại, anh nhìn chính mình phản chiếu trên màn hình trống rỗng.
Khi Triệu Lăng xách túi đồ trở lại, nhìn thấy anh đang cầm điện thoại ngẩn người, nhét túi vào trong tay anh không cho phép từ chối, "Anh ăn một chút đi nè."
Bên trong chiếc túi là một chiếc bánh kem được trang trí bằng dâu tây, rất phù hợp với sở thích của anh.
Tuy nhiên, Diệp Cửu lại dời mắt ra khỏi túi, "Hôm nay tôi đã làm phiền cậu nhiều rồi, tôi không thể nhận cái này."
"Anh không muốn ăn sao?" Triệu Lăng khởi động xe, một tay tựa vào tay lái, trong mắt mang theo ý cười tinh nghịch, "Em không ăn đồ ngọt, nếu anh không muốn ăn thì em đành phải đem nó vứt đi vậy".
Hắn nói xong làm bộ muốn ném túi bánh ngọt, anh liền nắm chặt lại, "Chờ chút, tôi sẽ nhận, nhưng!"

Triệu Lăng im lặng quay đầu chờ anh nói tiếp, đột nhiên có tiếng rung từ điện thoại.
"Nhưng cậu phải nhận tiền." Diệp Cửu nhìn hắn đầy kiên quyết, giống như một con mèo nhỏ canh giữ lãnh thổ của mình.
Triệu Lăng không có ý định chạm vào ranh giới cuối cùng, nhận lấy phong bao lì xì trên Wechat, tiếp tục lái xe, giữa tiếng động cơ, hắn tươi cười đáp lại, "Em biết rồi."
Xe lần nữa nổ máy, trời cũng bắt đầu tối, đèn đường và đèn neon tranh nhau sáng lên, Diệp Cửu cúi đầu yên lặng ăn bánh kem.
Anh nhìn ánh đèn đang lùi nhanh trong gương chiếu hậu, đột nhiên hỏi: "Cậu có biết năm năm trước đã xảy ra chuyện gì không?"
Diệp Cửu hỏi bất thình lình, nhưng hắn biết anh muốn hỏi cái gì.

"Nguyên nhân hậu quả em đều biết hết, toàn bộ việc này anh không hề sai."
"Tôi không sai ư?." Anh nhẹ nhàng lặp lại lời nói của hắn, ánh sáng ngoài cửa sổ phản chiếu khuôn mặt anh, nhưng vẻ mặt của Diệp Cửu lại trở nên tối tăm không rõ, "Mọi người ai cũng nói như vậy"
"Đúng vậy," chưa kịp định thần lại đã đến nơi, Triệu Lăng đạp phanh xe.

Nhìn anh dường như đang biến thành bọt nước rồi tan biến lúc nào không hay, hắn hỏi: "Anh nghĩ mình sẽ bị trách sao?"
Diệp Cửu khẽ cau mày khi nghe thấy lời này, anh nhìn Triệu Lăng, trong mắt cũng không khó hiểu, không trả lời câu hỏi của hắn, mà chỉ cong khóe môi, "Cám ơn Triệu tiên sinh đã đưa tôi trở lại, hôm nay đã làm phiền cậu rồi.

"
"Nếu anh thật sự muốn cảm ơn em, thì đừng câu nệ như vậy." Triệu Lăng gục vào tay lái nhìn anh, tình ý trong mắt bị bóng đêm che giấu hoàn hảo, "Nếu muốn nói về chuyện này, em so với anh còn nhỏ hơn hai tuổi, cứ gọi thẳng tên em là được.

"
"Triệu Lăng", Anh suy nghĩ một chút nhưng không có từ chối, thấp giọng gọi tên hắn, "Cám ơn cậu, Triệu Lăng."
Diệp Cửu cảm ơn xong liền mở cửa đi vòng qua đầu xe bước chân hướng về phía nhà mình.
Triệu Lăng đợi đến khi không thấy bóng dáng của anh nữa, mới khởi động xe chạy về hẻm Ô Y..

Bình Luận (0)
Comment