Edit: Huyên
Lý Chỉ Lan bồi mẹ của mình Lý phu nhân đến chùa Hồng Diệp dâng hương, Lý phu nhân nghe trụ trì Vô tướng đại sư giảng phật ở đại điện, tính tình Lý Chỉ Lan tương đối hiếu động không ngồi yên được nên cùng nha hoàn Tiểu Đào chạy ra ngoài hít thở không khí, nghe nói phía sau núi có người thắt cổ chết, nhất thời hiếu kì nên dẫn Tiểu Đào tới xem......
Vừa rồi xa xa liếc mắt một cái, Lý Chỉ Lan cảm thấy cô gái thắt cổ tự sát có hơi quen mắt, xích lại gần xem mới phát hiện đó là nha hoàn Hương Hương mất tích nhiều ngày, gần như dọa nàng hôn mê bất tỉnh......
Hồ Ngọc hỏi Lý Chỉ Lan: "Ngươi biết cô gái này?"
Lý Chỉ Lan vịn cánh tay Tiểu Đào, sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên bị dọa không nhẹ, nàng miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh nói: "Muội ấy là Hương Hương nha hoàn của ta, mất tích mấy ngày trước, không nghĩ tới, không nghĩ tới muội ấy....."
Dù sao cũng là chủ tớ, tình cảm cũng sâu nặng, Hương Hương chết làm Lý Chỉ Lan rất đâu lòng.
"Mất tích? Đã báo quan chưa?"
Lý Chỉ Lan gật đầu, lấy khăn tay ra lau nước mắt, nói: "Chúng ta đã lập tức báo quan, cũng phái không ít gia đinh ra ngoài tìm muội ấy, thế nhưng đều không tìm được."
Hồ Ngọc nói: "Vậy trước khi cô ấy mất tích có dị thường gì không? Tỷ như mất hồn mất vía?"
Nghĩ nghĩ, Lý Chỉ Lan lắc đầu: "Hôm đó Hương Hương không khác gì ngày thường cả, ta nhớ rõ ràng lúc ta tặng khăn gấm cho muội ấy, muội ấy còn rất vui vẻ."
Nha hoàn Tiểu Đào nói: "Nô tì và Hương Hương ở cùng một phòng, hôm đó bởi vì tiểu thư tặng cái khăn gấm kia cho cô ấy, cô ấy rất vui vẻ, trước lúc ngủ còn nói với nô tì tiểu thư là chủ tử tốt, ai ngờ ngày hôm sau Hương Hương đã không thấy tăm hơi."
Sở Đông Ly sờ cằm, Lý Chỉ Lan và Tiểu Đào đều nói đến khăn gấm, khăn gấm các nàng nói tới và cái khăn gấm vẽ người đàn ông treo cổ Hương Hương cầm trong tay trước khi chết cùng một cái à?
Sở Đông Ly cầm cái khăn gấm quỷ dị kia từ trong tay nha dịch qua, hỏi Lý Chỉ Lan: "Cái khăn gấm cô đưa cho Hương Hương có phải là cái này?"
Lý Chỉ Lan thấy mặt mày Sở Đông Ly tuấn lãng trên mặt không khỏi có hơi ửng đỏ, cúi đầu xuống nhìn thấy cái khăn gấm mang theo một loại tà ác khó tả, nàng bị dọa, thất thanh nói: "Đây là thứ quỷ gì?"
Sở Đông Ly nói: "Cái khăn gấm này không phải là cái ngươi đưa cho Hương Hương?"
Lý Chỉ Lan dùng sức lắc đầu: "Sao ta lại đưa vật như vậy cho Hương Hương? Loại vật này ném đi cũng sẽ không có người đi nhặt."
Hồ Ngọc ngắt lời hỏi: "Vậy khăn gấm ngươi tặng cho nha hoàn của ngươi là loại gì?"
"Cái ta cho Hương Hương bên trên có thêu năm con mèo con, giống cái này nè," nói rồi Lý Chỉ Lan lấy cái khăn gấm của mình ra cho Hồ Ngọc xem.
Tiểu Hi Tri thấy cái khăn gấm kia, sắc thái xinh đẹp của mèo con hấp dẫn ánh mắt của cậu, nhìn một hồi, cậu hỏi Sở Đông Ly: "Khổng Tước sẽ thêu mèo à?"
Sở Đông Ly gõ nhẹ đầu cậu một cái, "nhanh như vậy đã di tình biệt luyến, không thích hoa sen thích mèo rồi?"
Tiểu Hi Tri sờ sờ chỗ bị gõ, gương mặt đỏ đỏ: "Cái nào ta cũng thích, có thể nhờ Khổng Tước thêu hết không?"
Sở Đông Ly bóp khuôn mặt thủy mật đào của cậu, "Ta nhìn thấu rồi, ngươi thuần túy là thích đồ vật có bề ngoài xinh đẹp, không chừng đợi lát nữa ngươi thấy một con rắn độc màu sắc lộng lẫy ngươi cũng muốn thêu lên quần áo cho coi."
Nghe nói như thế, Khổng Vũ đứng bên cạnh không hiểu sao run một cái, trong lòng tự nhủ: Đây là cái sở thích ác gì đây, nếu để cho đứa bé này nhìn thấy Khổng Tước Linh của mình, có thể sẽ muốn nó đi? Nhìn ra được Sở Đông Ly rất cưng chiều đứa bé này, nếu như nó mở miệng hỏi mình, vậy thì cho hay là không cho đây?...... Khổng Vũ đột nhiên xoắn xuýt.
Tiểu Hi Tri bị bóp khuôn mặt không cam lòng duỗi tay nhỏ ra bóp lại mặt Sở Đông Ly, một lớn một nhỏ véo mặt lẫn nhau.
Bóp một hồi cuối cùng Sở Đông Ly cũng nhớ tới còn có chuyện đứng đắn, hắn bóp cái mông béo múp míp của Tiểu Hi Tri một cái, "Đừng nghịch nữa, không thì trở về không cho Khổng Tước thêu hoa sen cho ngươi."
Tiểu Hi Tri gãi gãi cái mông, trách móc: "Còn có mèo."
Sở Đông Ly dỗ: "Được được, ngươi thích cái gì thì thêu cái đó." Dù sao người thêu không phải hắn, mặc cũng không phải hắn.
Sở phủ.
Khổng Tước liên tiếp hắc hơi hai cái thật to.
Nhóm mao cầu lo lắng —— Sẽ không thật sự bị bệnh chứ?
Khổng Tước xoa xoa cái mũi đỏ rừng rực, ngẩng đầu nhìn lên mặt trời trên đỉnh đầu —— Ánh nắng rất mạnh, thế nhưng tại sao lại cảm thấy có hơi lạnh vầy nè!
......
Sở Đông Ly hỏi Lý Chỉ Lan: "Vậy ngươi nhìn cái sinh thần bát tự này xem, biết là của ai không?" Vừa nói vừa mở cái khăn gấm ra, đưa hai cái sinh thần bát tự kia cho Lý Chỉ Lan xem.
BẢN EDIT THUỘC VỀ WORDPRESS tieuhuyen1205.wordpress.com, NGHIÊM CẤP REUP DƯỚI BẤT KÌ HÌNH THỨC NÀO. TẨY CHAY BỌN TruyenGG NHÂN PHẨM RÁC RƯỞI VÀ BỌN SÚC VẬT ỦNG HỘ TRANG ĂN CẮP!!!!!
Lý Chỉ Lan nhìn một lát, đang muốn lắc đầu thì Tiểu Đào bên cạnh đột nhiên kêu "a" một tiếng.
Sở Đông Ly lập tức hỏi: "Làm sao, ngươi biết cái sinh thần bát tự này là của ai à?"
Tiểu Đào chỉ vào một sinh thần bát tự trong đó nói: "Năm Giáp Tử, tháng Bính Thân, ngày Tân Sửu, giờ Nhâm Dần, đây là sinh thần bát tự của Hương Hương."
Hồ Ngọc vội hỏi: "Vậy cái còn lại thì sao? Năm Ất Sửu, tháng Bính Thân, ngày Tân Sửu, giờ Nhâm Dần."
"A?" Lúc này Khổng Vũ ồ lên một tiếng, nói: "Hai cái sinh thần bát tự này hơi giống nhau nhỉ, chỉ khác có năm, giờ ngày tháng y chang nhau."
Sở Đông Ly cũng chú ý tới vấn đề này, như vậy cái sinh thần bát tự còn lại là của ai? Bây giờ người này còn sống hay đã chết?
Sở Đông Ly ẩn ẩn cảm thấy cái người có sinh thần bát tự còn lại không chừng cũng đã chết, cái khăn gấm này càng nhìn càng cảm thấy khiếp người, nếu như cái người có sinh thần bát tự này cũng đã chết, như vậy loại phương thức giết người này rất là......
"Giết người rồi! Giết người rồi!"
Tiếng kêu thê lương sợ hãi làm trong lòng mọi người kinh sợ hoảng hốt...... Giọng nói truyền tới từ trong chùa chùa Hồng Diệp, mọi người hai mặt nhìn nhau, đều không hẹn mà cùng chạy vào trong chùa.
Lý Chỉ Lan lo lắng cho mẹ mình, vội vàng mang theo nha hoàn Tiểu Đào đi tìm Lý phu nhân.
Hồ Ngọc phân phó nha dịch bên cạnh đi xem thi thể của Hương Hương, rồi chạy về hướng tiếng kêu thảm thiết, chạy được vài bước đột nhiên cảm thấy tiếng kêu vừa rồi có hơi quen tai, tựa như...... Hồ Ngọc đột nhiên "ai nha" một tiếng, là Khâm sai đại nhân! Sẽ không phải là Khâm sai đại nhân xảy ra chuyện gì rồi đi, nguy rồi, lúc này nguy rồi!
Hồ Ngọc gấp đến độ thẳng dậm chân, chạy vội vào chùa Hồng Diệp.
......
Người chết người là quản gia Hồ An của vị Khâm sai đại nhân Hồ Vạn Sơn kia.
Hồ Vạn Sơn nghe hòa thượng Vô Tướng giảng phật ở đại điện, lúc đầu Hồ An đi theo hầu hạ, nghe một nửa đột nhiên quá mót thế là xin đi nhà xí, thế nhưng thẳng đến khi Vô Tướng giảng phật xong cũng không thấy Hồ An trở về, Hồ Vạn Sơn đợi trái đợi phải đợi không được đành phải đi nhà xí tìm người...... Hồ Vạn Sơn đứng ở bên ngoài nhà xí kêu vài tiếng không thấy Hồ An trả lời, thế nhưng cửa lại đóng chặt, trực giác của Hồ Vạn Sơn thấy không ổn, đẩy cửa ra phát hiện Hồ An vậy mà chết ở trong nhà xí......
Tử trạng của Hồ An mười phần kinh khủng, hai mắt lồi ra, vẻ mặt hoảng sợ, quần của gã mở một nửa, tiết khố bị rút đi, nhìn lên trên thì thấy tiết khố quấn vài vòng trên cổ Hồ An, quỷ dị nhất chính là hai tay Hồ An cầm hai đầu của tiết khố, nhìn qua lại giống như Hồ An mình tiết khố của bản thân siết chết mình......
Tác giả có lời muốn nói:
Đột nhiên phát hiện các truyện của tôi đều rất giống nhau, đều là từng cái cố sự, Phượng Hoàng vũ là cố sự dài, Phượng Giá là cố sự ngắn, 囧
Chương 26