Edit: Huyên
Beta: Lucifer
Trở lại nội đường, Ngôn thị giống như người mất hồn, không phải làm vỡ ly trà thì làm ngã ghế, lúc Lâm viên ngoại đi vào cũng không phát hiện.
Lâm viên ngoại thấy bộ dáng thê tử thất hồn lạc phách, nghĩ thầm phải hỏi chuyện này cho rõ ràng, nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu
"Oa!" Lâm Bảo nằm trong nôi đột nhiên khóc lên.
Phu thê Lâm viên ngoại đều cả kinh, vội chạy đến nhìn, hóa ra là con trai tiểu ướt.
Giúp nó thay tả xong, Ngôn thị phát ngốc mà nhìn con trai béo béo trắng trắng của mình.
Lâm viên ngoại rốt cuộc nhịn không được hỏi: "Phu nhân, chuyện quỷ thai kia là như thế nào?"
Ngôn thị cả kinh, liếc mắt nhìn Lâm viên ngoại một cái lại vội vàng cúi đầu, hàm hồ nói: "Cũng, cũng không có gì to tát, chỉ là bái quỷ cầu con."
Trong lòng Lâm viên ngoại còn nhiều nghi hoặc, hỏi vài lần, Ngôn thị đều trả lời qua loa, nhưng không chịu nói rõ ràng.
Cuối cùng, Lâm viên ngoại cũng không thèm hỏi nữa, trong lòng lại thêm một tầng bóng ma.
Sau khi Ngôn thị mang thai đã được bốn đại phu có xem qua, hiện tại nhớ lại những lời của bốn đại phu sau khi xem xong, cái thai này của Ngôn thị rõ ràng là mười tháng đã sinh, vì sao Sở Đông Ly lại nói là mười hai tháng, kỳ quái nhất là Ngôn thị cũng không phủ nhận, chuyện này rốt cuộc là như thế nào.....
Đang lúc tâm phiền ý loạn, Lâm Phúc một đường chạy tới bẩm báo: "Lão gia, thái phu nhân đã trở lại."
...
Sở Đông Ly nổi giận đùng đùng về đến nhà, tìm con khỉ nhỏ Nguyên Bảo khắp nơi để tính sổ, cuối cùng tìm thấy nó dưới gầm giường.
"Cho mày trốn, còn mơ mộng muốn thoát khỏi tay tao à!" Sở Đông Ly vừa mắng vừa chui xuống dưới giường kéo con khỉ nhỏ ra.
Tự biết chạy không thoát khỏi tay hắn con khỉ nhỏ rũ đầu ôm đuôi, nước mắt lưng tròng mà nhìn Sở Đông Ly.
Sở Đông Ly một tay nắm con khỉ nhỏ, một tay vén vạt áo ngồi xuống, chân dài vắt chéo mắt đánh giá con khỉ nhỏ đang giả vờ ngoan ngoãn, tự hỏi làm thế nào để trừng trị nó mới không uổng phí cái bát ngọc bị vỡ thành hai mảnh kia.
Tròng mắt xoay chuyển hai lần, đã có chủ ý.
(tieuhuyen1205.wordpess.com)
"Lúc tao vừa trở về nhìn thấy quả đào trên cây nhà Trương Đại Ngưu trông rất ngon. Nguyên Bảo, đi hái hai quả đem về cho tao nếm thử."
Con khỉ nhỏ nhét móng vuốt vào miệng, oán niệm nhìn vẻ mặt đương nhiên của Sở Đông Ly, ngươi lại sai ta đi trộm đồ?
Chọc chọc vào mông con khỉ nhỏ, Sở Đông Ly uy hiếp: "Có đi hay không? Không đi thì đêm nay không cho ăn cơm."
Con khỉ nhỏ kêu chi chi hai tiếng, trộm đồ là không đúng.
"Cái rắm! Khi mày là con khỉ hoang dã trên núi còn không phải thường xuyên trộm đồ sao, bây giờ còn muốn cao thượng, đi mau!"
Con khỉ nhỏ kêu oan: Những hoa quả đó đều hoang dã không có chủ, hoàn toàn không giống!
Sở Đông Ly khoát tay, "Cây đào nhà Trương Đại Ngưu cũng mọc hoang, chẳng qua gã xây tường bao quanh làm như đồ nhà mình mà thôi."
Con khỉ nhỏ cọ tới cọ lui không muốn đi.
Sở Đông Ly phát hỏa: "Nếu trước lúc trời tối tao không có đào ăn, thì tao muốn ăn sơn trà nhà Lý Tứ."
Con khỉ nhỏ lập tức chạy trốn vô tung vô ảnh.
Sau khi phạt con khỉ nhỏ đi trộm quả đào, Sở Đông Ly đá rơi guốc gỗ chạy đến phòng bếp tìm cơm ăn.
Hắn sống một mình, mọi chuyện đều phải chính mình làm, hơn nữa còn nuôi một đám mao cầu, ngày thường việc chăm sóc tắm rửa không khỏi làm hắn mệt mỏi. Sở Đông Ly trời sinh lười biếng, vì không phải làm việc mà phải một ít công phu tạo ra hai thức thần, thời điểm không muốn làm việc thì thả ra, đáng thương hai thức thần bỗng chốc biến thành vú em của đám mao cầu kia. Sau này, Sở Đông Ly phiền toái thu lại rồi lại thả ra, tùy ý bọn họ phiêu đãng ở trong phòng, thuận tiện còn giúp hắn quét tước nhà cửa.
"Tiểu Ly Tử, hôm nay kiếm được bao nhiêu tiền?" Một trong hai thức thần, Khổng Tước bay qua bám lấy bả vai Sở Đông Ly cười hì hì hỏi.
Sở Đông Ly trợn trắng mắt, "Cút, nói bao nhiêu lần đừng gọi ta là Tiểu Ly Tử, nghe giống như đang gọi thái giám ấy."
Một thức thần khác là Đông Nam Phi (*) cũng bay tới, chìa ra một gương mặt lạnh lùng. "Cá trong hồ nước chỉ còn năm con, nhớ bổ sung thêm, chăn trong phòng bị tiểu hồ cào ra một lỗ, nhớ khâu lại."
Sở Đông Ly phát điên: "Ta làm sao lại đi nuôi một đám chỉ biết ăn không biết làm việc còn là quỷ gây sự!"
Đông Nam Phi lạnh như băng nói: "Vấn đề này ta muốn hỏi ngươi lâu rồi."
Sở Đông Ly cắn môi dưới, vẻ mặt đau khổ nói: "Ta cũng không biết."
Không Tước cười: "Bởi vì chúng nó lông xù xù, đáng yêu chứ sao."
Sở Đông Ly thở dài, bắt đầu suy nghĩ về thói quen xấu nhìn thấy mao cầu liền nhặt về nhà của mình nên sửa lại hay không.....
Trước buổi cơm chiều có thể ăn quả đào ngọt thanh nhiều nước nên Sở Đông Ly rốt cuộc hào phóng mà tha cho con khỉ nhỏ, đồng thời còn không quên yêu cầu: Ngày mai muốn ăn sơn trà nhà Lý Tứ.
Con khỉ nhỏ trợn tròn mắt: Hu hu hu, trước đó là chủ nhân sai.......
Trước khi ngủ, Sở Đông Ly theo thường lệ đem quả trứng ôm vào trong ngực vuốt vẻ một hồi, nói chuyện trời nam đất bắc với quả trứng mới thỏa mãn mà đặt quả trứng lên trên gối đầu mới an tâm ngủ.
Sau khi Sở Đông Ly nằm xuống được mười lăm phút thì ngủ đến bất tỉnh nhân sự. Trong bóng đêm, quả trứng bên cạnh gối đầu bỗng nhiên tỏa ra một hồng quang lóa mắt, nhẹ nhàng lắc lư trái phải.
Sở Đông Ly ngủ say hoàn toàn không biết gì.
Quả trứng lắc lư, quay lưng về phía Sở Đông Ly rồi lăn qua.
BẢN EDIT THUỘC VỀ WORDPRESS tieuhuyen1205.wordpress.com, NGHIÊM CẤP REUP DƯỚI BẤT KÌ HÌNH THỨC NÀO. TẨY CHAY BỌN TruyenGG NHÂN PHẨM RÁC RƯỞI VÀ BỌN SÚC VẬT ỦNG HỘ TRANG ĂN CẮP!!!!!
Trong lúc ngủ, Sở Đông Ly cảm thấy rất nóng, lập tức không kiên nhẫn mà phất tay hất bay vật nóng, miệng còn bĩu môi lãi nhãi: "Đứa nào không có mắt mà dám phá đại gia ngủ, cút xa một chút!"
Quả trứng nhanh như chớp mà đụng vào vách rồi ngừng lại, hoa văn màu đỏ trên vỏ trứng tỏa ra hồng quang càng bắt mắt.
(tieuhuyen1205.wordpress.com)
Bị hất tới góc tường quả trứng rất tức giận, lắc lư càng lợi hại, oán hận mà đụng vài cái trên tường để phát tiết buồn bực, quả trứng lại bắt đầu nỗ lực mà lăn về phía Sở Đông Ly.
Bị đuổi một lần, quả trứng không dám lăn lên cổ Sở Đông Ly nữa, mà lăn tới eo của hắn, không ngờ Sở Đông Ly đột nhiên trở mình một cái.... Quả trứng bi thảm bị đè xuống dưới.
Trong mộng, Sở Đông Ly cảm thấy eo phát nóng, thực sự không thoải mái, hắn chau mày, duỗi tay sờ, đụng phải một thứ liền cầm lấy ném đi.....
Quả trứng đáng thương bị ném tới cuối giường, ném không có mùng đỡ, dựa theo lực độ cùng phương hướng mà Sở Đông Ly ném, không chừng đã bị ném ra ngoài cửa sổ.
Quả trứng càng thêm tức giận, lăn qua lăn lại trên giường giận dỗi, người này quá xấu xa, ban ngày thì xem như bảo bối ôm không rời tay, buổii tối thì xem mình thành cục đá, không phải đánh thì là ném, lúc lạnh lúc nóng, đồ tiểu nhân thay đổi thất thường!
Quả trứng không định động đậy, tính toán cứ như vậy nằm ở cuối giường.
Quả trứng an phận, chỉ là Sở Đông Ly lại không an phận, chân đạp hai cái, một chân đạp chăn xuống mặt đất.
Vì sợ bị chân Sở Đông Ly đá phải, quả trứng tự giác lăn đến ven sát tường ngủ.
Không có chăn, Sở Đông Ly cảm thấy lạnh, ôm cánh tay cuộn thành một cục.
Quả trứng có chút không đành lòng, lăn đến bên chân Sở Đông Ly, định làm ấm chân cho hắn.
Lúc này hồng quang bên ngoài quả trứng đã tối đi, bởi vậy độ ấm cũng giảm. Sở Đông Ly cảm thấy dưới chân rất thoải mái, ấm áp, hắn dùng hai chân kẹp quả trứng hướng lên trên, duỗi tay chụp lấy, đem quả trứng ôm vào trong lòng ngực, xem quả trứng như lò sưởi mà ngủ.
Quả trứng bị ôm chặt vào trong ngực sinh cảm giác buồn bực: Xem ra dùng mặt nóng dán lên mông lạnh[1] là không được, mặt lạnh dán lên mông nóng[2] mới có thể được như ý nguyện.
[1] Nhiệt tình với người ta nhưng lại nhận được sự hờ hững, lạnh nhạt.
[2] Trái ngược lại câu trên.
(*) Khổng Tước Đông Nam Phi (Chim công bay về đông nam) là tên một bài thơ tự sự dân gian duy nhất thời Kiến An được lưu truyền lại.
Tên khác: Vị Tiêu Trọng Khanh thê tác.