Edit: Halex
Beta: Huyên
Hồ Ngọc và Khổng Vũ rất tò mò về phương pháp mà Sở Đông Ly dùng. Chỉ thấy Sở Đông Ly lấy từ trong ngực lấy một tờ giấy trắng rồi gấp thành một chú bướm, rồi hắn bảo Khổng Vũ nhỏ hai hạt máu lên chú bướm ấy.
Khổng Vũ làm theo.
Máu lan nhanh trên tờ giấy, một màn kì lạ đã xảy ra… chú bướm kia sống dậy.
Hồ Ngọc và Khổng Vũ ngạc nhiên không thôi.
Nhìn chú bướm bay lượn lanh lợi trong không trung, Tạ Hi Tri hỏi: “Đây là huyết điệp phải không?”
Trong mắt Sở Đông Ly lóe lên sự kinh ngạc, thằng nhóc này sao lại biết đến huyết điệp? Không phải nói mất trí nhớ sao?
Hồ Ngọc tò mò: “Cái gì là huyết điệp cơ?”
Tạ Hi Tri nói: “Ý trên mặt chữ, chính là dùng máu nuôi bướm đó.”
Hồ Ngọc rụt cổ: “Dùng máu nuôi bướm? Nghe thật kì quái.”
Khổng Vũ nói: “Con huyết điệp này có thể tìm lông khổng tước cho ta sao?”
Sở Đông Ly nói: “Lông khổng tước có hơi thở của ngươi. Mà con huyết điệp này nuôi bằng máu ngươi nên nó có thể tìm được bất kì vật gì có hơi thở của ngươi. Nhưng mà thứ này giống như Thao Thiết vậy, với nó thì không bao giờ là đủ, nên ngươi không thể cứ nuôi nó mãi. Đợi đến khi tìm được lông khổng tước rồi thì phải xử lí nó sạch sẽ, nếu không nó sẽ hút hết máu ngươi.”
Hồ Ngọc chặc lưỡi xuýt xoa: “Kinh khủng vậy sao?”
Sở Đông Ly gật đầu: “Hơn nữa, huyết điệp rất xảo quyệt, chút nữa coi chừng nó trốn thoát.”
Hồ Ngọc giật mình: “Vậy lỡ nó trốn thì sao?”
Sở Đông Ly nói: “Khổng Vũ là vật chủ nên huyết điệp phải hút máu hắn mới sống được. Nếu hồ điệp trốn được thì muốn bắt nó lại cũng không khó, chúng ta chỉ cần canh chừng vật chủ Khổng Vũ rồi há miệng chờ sung là được.”
Hồ Ngọc thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì ổn rồi.”
Huyết điệp bay một vòng quang Khổng Vũ rồi bay về hướng đông...
***
Một đường đi theo huyết điệp băng qua hai ngọn núi thì huyết điệp rẽ vào một rừng cây rồi dừng lại ở một cây đa, đứng im bất động.
Cây đa này vô cùng khổng lồ, tán cây tròn tròn, to tầm sáu thước, cao chừng mười thước. Nhìn từ xa như một cây dù lớn màu xanh, nhìn gần lại thì cành lá đan xen, vô cùng rậm rạp, che khuất cả trời.
Hồ Ngọc thán phục: “Là một cây đa ngàn năm!”
Khổng Vũ nóng lòng tìm lông khổng tước của hắn nên khi thấy huyết điệp bất động trước cây đa thì hỏi Sở Đông Ly: “Tiên sinh, huyết điệp dừng ở đây thì có phải là lông khổng tước đang ở gần đây không?”
Sở Đông Ly gật đầu.
Nhưng Hồ Ngọc và Khổng Vũ tỉ mỉ tìm trong rừng một vòng mà cũng không tìm thấy lông khổng tước. Hồ Ngọc thậm chí còn leo lên từng cái cây nhìn xuống nhưng vẫn không có thu hoạch gì.
Hồ Ngọc mệt mỏi ngồi ở gốc đa đấm đấm chân, hỏi Sở Đông Ly: “Tiên sinh, huyết điệp này có gạt chúng ta không? Đừng nói là lông khổng tước, một cọng lông chim cũng không thấy.”
Đầu Sở Đông Ly chợt lóe lên: “Một sợi lông chim cũng không thấy?”
Hồ Ngọc gật đầu.
Tạ Hi Tri không biết đã leo lên cây đa lớn kia từ bao giờ, lúc này đang thoải mái nằm trên một nhánh cây, chen lời: “Một khu rừng lớn như vậy, cây cỏ nhiều mà trái cây cũng nhiều, không thể có chuyện ngay cả một con chim cũng không có.”
Hồ Ngọc gãi đầu, đúng rồi, rừng cây này sao lại không có chim sẻ? Quá bất thường rồi.
Sở Đông Ly ngẩng đầu nhìn Tạ Hi Tri: “Ngươi leo cao vậy làm gì?”
Tạ Hi Tri nói: “Đương nhiên muốn leo lên đây xem thử một chút. Sở Sở, từ chỗ này có thể nhìn được rất xa, ngươi cũng lên nhìn thử đi.”
Sở Đông Ly thật sự trèo lên.
Không khí trên cây vô cùng mát mẻ, Sở Đông Ly hít sâu một cái thì lập tức cảm thấy sảng khoái tinh thần.
Rừng cây này nằm trên một sườn núi, phía dưới là một thôn nhỏ được bao quanh bởi những mảng ruộng nước xanh biếc bao la. Sông nước róc rách chảy và những đợt sóng trắng xóa, nhìn từ xa cứ như khoác thêm một chiếc đai lưng bạc lên bộ y phục xanh biếc vậy.
Sở Đông Ly và Tạ Hi Tri ngồi trên cây ngắm cảnh còn Hồ Ngọc và Khổng Vũ dưới tán lá lại mắt to trừng mắt nhỏ. Khổng Vũ nói: “Chân ngươi rất mỏi sao, nếu không thì ta xoa xoa cho ngươi?”
Hồ Ngọc đứng dậy nhún nhún hai cái: “Ổn rồi, chúng ta đi tìm đi.”
Khổng Vũ nhìn hắn với vẻ mặt phức tạp, lắc đầu: “Không tìm cũng không sao.”
Khổng Vũ đang cân nhắc hay là biến trở lại nguyên thân rút mấy sợi linh vũ, dù có đau đớn nhưng vẫn có thể chịu được.
Hồ Ngọc không muốn từ bỏ: “Tìm thử đi, có khi chúng ta bỏ sót rồi.” Nói xong thì ngẩng đầu hỏi Sở Đông Ly ở trên cây: “Tiên sinh, ngươi chắc lông khổng tước của Khổng Vũ nằm trong rừng cây này sao?”
Sở Đông Ly từ trên cây nhảy xuống, đuổi con huyết điệp đang đậu trên cây đi. Huyết điệp bay hai vòng rồi lại đậu lại trên cây đa lần nữa.
Hồ Ngọc chớp chớp mắt hỏi: “Việc này nói lên điều gì?”
Sở Đông Ly xoa cằm: “Nói lên rằng lông khổng tước của Khổng Vũ đang ở gần cây đa này.”
Khổng Vũ nói: “Nhưng mà xung quanh đây đã tìm qua rồi. Lông khổng tước đẹp như vậy, không lí nào chúng ta lại không thấy được.”
Sở Đông Ly trầm mặc, tuy rằng đây là lần đầu tiên dùng huyết điệp nhưng hắn biết rằng sẽ không có trục trặc gì, vậy tại sao vẫn không tìm được lông khổng tước?
Lúc này, Tạ Hi Tri xoay người nhảy từ trên cây xuống: “Sở Sở, có người tới.”
Sở Đông Ly vừa xử lí con huyết điệp kia xong thì liền thấy một người phụ nữ đi vào rừng.
Người phụ nữ tóc tai bù xu, dáng vẻ tiều tụy.
Người nọ trừng to mắt nhìn mấy người Sở Đông Ly, hỏi: “Các người có thấy con ta không? Con ta đâu rồi? Sao nó chưa về nhà?”
Mấy người Sở Đông Ly trố mắt nhìn nhau, thầm nghĩ: Không lẽ là một người phụ nữ điên sao?
Người phụ nữ lại hỏi thêm lần nữa, Hồ Ngọc nhìn hai mắt của thị, suy nghĩ một chút, nói: “Chúng ta không nhìn thấy con ngngươi.”
Người phụ nữ ngồi phịch xuống đất khóc đến lạc giọng: “Con ta mất tích, hai ngày rồi nó không về nhà. Nó là một đứa trẻ rất ngoan, sẽ không bỏ nhà đi chơi, mhất định nó xảy ra chuyện rồi...”
Người phụ nữ khóc rất thương tâm, có thể thấy rằng cô rất yêu con trai mình.
BẢN EDIT THUỘC VỀ WORDPRESS tieuhuyen1205.wordpress.com, NGHIÊM CẤP REUP DƯỚI BẤT KÌ HÌNH THỨC NÀO. TẨY CHAY BỌN TruyenGG NHÂN PHẨM RÁC RƯỞI VÀ BỌN SÚC VẬT ỦNG HỘ TRANG ĂN CẮP!!!!!
Tạ Hi Tri đi đến bên người Sở Đông Ly, nhỏ giọng nói: “Người phụ nữ này giống Hồ Ngọc, đều là hồ ly nhưng tu vi thấp hơn Hồ Ngọc, là mẹ của một con hồ ly nhỏ.”
Sở Đông Ly rất vui. Chắc là do đột nhiên từ trẻ sơ sinh thành người lớn, hắn phát hiện Tạ Hi Tri còn chút tính tình trẻ con, dễ thương vô cùng, khiến hắn muốn ăn hiếp y mãi thôi.
Người phụ nữ dập đầu ba cái trước mặt Hồ Ngọc: "Van ngài, làm ơn hãy tìm con giúp tôi với, van ngài…"
Hồ Ngọc rơi vào thế khó, người phụ nữ thành khẩn cầu xin như vậy, mà hai người lại cùng là hồ ly. Hồ Ngọc muốn giúp nàng, bèn nhìn Sở Đông Ly, nói: "Tiên sinh, có thể không…"
Sở Đông Ly gật đầu, nếu đã có duyên gặp nhau thì phải cố gắng hết sức, tìm được con cho người phụ nữ này đương nhiên là tốt nhất, còn nếu không thì cũng chẳng thẹn với lương tâm.
Hồ Ngọc đỡ người phụ nữ dậy, gãi đầu nói: "Tiên sinh đồng ý giúp thì chắc là không có vấn đề gì đâu."
Người phụ nữ vừa mừng vừa tủi, con trai nàng đã mất tích hai ngày, nhờ người trong thôn tìm thì tuy người ta ngoài miệng đồng ý nhưng không có một ai nghiêm túc muốn giúp đỡ cả. Khu rừng này là nơi con trai nàng và lũ trẻ trong thôn hay đến chơi cút bắt, nàng đã đi quanh nơi này không dưới mười lần nhưng vẫn chưa từ bỏ suy nghĩ rằng con trai nàng sẽ đột nhiên xuất hiện… nàng nhìn ra được Hồ Ngọc cũng là hồ ly tinh nên không còn cách nào khác phải nhờ hắn giúp đỡ, không ngờ bọn họ lại đồng ý nên nhất thời nàng lại không thể kìm được nghẹn ngào.
Chờ người phụ nữ khóc xong, Sở Đông Ly nói: "Trước hết đừng đau lòng quá, con trai ngươi biến mất như thế nào? Ngươi nói nó đã mất tích hai ngày nên chúng ta phải mau tìm được nó. Nếu có chuyện gì xảy ra thì trẻ con không gắng gượng được bao lâu đâu."
Người phụ nữ vội vã lau nước mắt rồi cảm ơn mấy người Sở Đông Ly, lại đem chuyện con trai mình mất tích nói tường tận ra.
...
Người phụ nữ tên Lâm Thiên Nhạn, là một con hồ ly có đạo hạnh năm trăm năm tu luyện. Sau khi tu thành người thì nàng gả cho một người đàn ông nhưng lại không có nói với chồng nàng là hồ ly vì sợ bị chê cười.
Sau khi thành thân một năm thì Lâm Thiên Nhạn sinh ra một bé trai. Có lẽ vì Lâm Thiên Nhạn là hồ li nên khi mới sinh mặt con trai nàng cũng giống hồ ly, khiến chồng nàng bắt đầu nghi ngờ. Sau khi biết được Lâm Thiên Nhạn là hồ ly thì đã vô tình bỏ rơi mẹ con nàng để cưới người khác. Lâm Thiên Nhạn chỉ có thể mang con trai Lâm Ninh đi ẩn cư ở thôn nhỏ dưới sườn núi này.
Vì có ngoại hình khác biệt nên những đứa trẻ trong thôn đều không thích chơi với Lâm Ninh. Một thời gian dài sau bọn trẻ mới dần đón nhận Lâm Ninh, một đám trẻ con thường chạy vào rừng cây này chơi đuổi bắt. Lâm Thiên Nhạn lo rằng con trai nàng sẽ bị ăn hiếp, nhưng thấy con trai ngày nào cũng nói nói cười cười với lũ trẻ kia thì nàng cũng yên tâm.
Hai ngày trước, Lâm Thiên Nhạn ở nhà chờ đến khi lên đèn mà vẫn chưa thấy con trai về ăn cơm nên mới sốt ruột ra ngoài tìm con thì lại phát hiện mấy đứa trẻ hay chơi với Lâm Ninh đều đã về, chỉ có Lâm Ninh là chưa.
Lâm Thiên Ngạn lòng nóng như lửa đốt đi từng nhà hỏi mấy đứa trẻ kia có thấy Lâm Ninh không thì bọn chúng đều đồng thanh trả lời rằng khi mình rời đi thì Lâm Ninh còn ở trong rừng. Ngày hôm sau Lâm Thiên Nhạn tìm khắp khu vực xung quanh vẫn không thấy Lâm Ninh đâu. Nàng nhờ mấy người cùng thôn giúp nàng tìm con, mấy người đó tuy đồng ý nhưng đều chỉ tùy tiện xem chút rồi đi, vốn dĩ không có một ai muốn giúp cả...
Tìm hai ngày vẫn không thấy con trai, Lâm Thiên Nhạn đã tuyệt vọng từ lâu. Hôm nay khi đang bồi hồi ở ngoài bìa rừng thì lại tình cờ gặp được đám người Sở Đông Ly...