Edit: Halex
Beta: Huyên
Khổng Vũ bước đến muốn đoạt lại lông khổng tước nhưng đứa nhóc áo xanh cứ sống chết không cho. Nó vừa đề phòng Khổng Vũ đang muốn cướp lại lông khổng tước, vừa không quên nghiêng đầu sang mắng Tạ Hi Tri mặt dày ỷ lớn hiếp nhỏ.
Tạ Hi Tri lạnh lùng túm cổ thằng nhóc áo xanh rồi lắc mạnh… Thằng nhóc bị lắc đến đầu váng mắt hoa nên luôn mồm la mắng.
Tạ Hi Tri nhíu mày rồi thả tay… Đứa nhỏ ngã xuống đập mông lên đất làm bụi văng tứ tung.
Nó lấy tay che cái mông đau, mắt tràn ra hai dòng lệ rồi ngồi đó thút tha thút thít.
Khóc một lúc mà không thấy ai phản ứng lại, đứa nhóc mới lau nước mắt ngừng khóc rồi bực bội trừng mắt với đám người Sở Đông Ly: “Sao mọi người không dỗ dành ta?”
Hồ Ngọc bĩu môi: “Tại nhóc khóc giả trân chứ sao.”
Khổng Vũ vừa định cúi người nhặt lấy lông khổng tước thì đứa nhỏ áo xanh đã nhanh tay chộp lấy rồi giấu vào trong áo: “Cái này là của ta!”
Khổng Vũ phì cười: “Lông khổng tước rõ ràng là của ta mà.”
Đứa nhỏ áo xanh ăn vạ: “Bên trên có ghi tên ngươi à? Ta nói của ta thì đương nhiên là của ta rồi.”
Tạ Hi Tri tiến lên rồi đưa tay túm lấy thắt lưng đứa nhỏ, tranh thủ trước khi nó kịp phản ứng thì đã ném nó ra ngoài cửa.
Rầm!
Bên ngoài vang ra âm thanh lớn đến nỗi làm lông mày mấy người trong nhà cũng chấn động mà run lên.
Tạ Hi Tri phủi tay rồi nhặt lông khổng tước dưới đất lên đưa cho Khổng Vũ… Khổng Vũ cầm lấy rồi ngây người nhìn Tạ Hi Tri.
Sở Đông Ly trách móc: “Nó còn trẻ con mà.”
Tạ Hi Tri nói: “Nó là cây đa thành tinh hơn ngàn năm, còn lớn hơn cả mấy người Hồ Ngọc nữa, trẻ con cái gì chứ.”
Đương nhiên Sở Đông Ly cũng có thể nhìn ra đứa nhỏ là cây đa tinh ngàn năm, chẳng qua là nó tu luyện thành hình dáng một đứa trẻ con nên rất dễ làm người ta nhầm lẫn.
Tạ Hi Tri lại ngồi xuống kế bên Sở Đông Ly để tiếp tục ăn cơm: “Sở Sở đừng lo, cây đa tinh kia bị quăng không chết nổi đâu.”
Sở Đông Ly dở khóc dở cười, cái con phượng hoàng bạo lực này.
Hồ Ngọc không hiểu lắm: “Sao cây đa tinh kia lại trộm lông khổng tước của ta?”
Sở Đông Ly nói: “Vậy phải hỏi nó mới biết. A, nó vào rồi kìa.”
Hồ Ngọc quay đầu, bỗng thấy đứa nhóc áo xanh ban nãy đang cầm một khúc gỗ lớn, hung hăng tiến tới chỉ thẳng mặt Tạ Hi Tri: “Con yêu quái đỏ chót kia, có ngon thì ra đấu tay đôi với ta!”
Con yêu quái đỏ chót nọ đâu có để ý đến nó. Tạ Hi Tri đến mắt cũng không nâng lên: “Sở Sở, ăn cơm đi. Đừng quan tâm đến thẳng nhóc ranh này.”
Sở Đông Ly thầm cười, thẳng nhóc ranh trong miệng Tạ Hi Tri rất tấu hài đó.
Hắn ngoắc tay với thằng nhóc, gọi nó tới.
Đứa nhóc áo xanh hất cằm, hừ một cái: “Giề?”
Sở Đông Ly cười: “Sao ngươi lại trộm lông khổng tước?”
Đứa nhỏ ném khúc gỗ trên tay đi rồi leo lên một cái ghế: “Ta trộm cho Ninh Ninh.” Dứt lời, nó quay sang nhìn xung quanh một lát rồi hỏi Lâm Thiên Nhạn: “Ninh Ninh đâu, sao sớm thế này đã ngủ rồi?”
Lâm Thiên Nhạn ngẩn ra: "Ngươi biết con trai ta?"
Thằng nhóc gật đầu: “Chúng ta là bạn, bình thường cậu ấy gọi ta là Dung Dung. Bữa đó cậu ấy bảo muốn làm tặng ngươi một cái mũ nên nhờ ta tìm nguyên liệu giúp.” Dứt lời, nó quay qua nói với Khổng Vũ: “Nè, ta thấy ngươi để dành nhiều lông chim lắm. Đừng có keo kiệt như thế chứ, cho ta mấy cái thì có chết đâu?”
Khổng Vũ chợt khó xử.
Hồ Ngọc đoạt lấy mấy cái lông khổng tước kia: “Riêng mấy cái này thì không cho được.”
Dung Dung xoa mũi: “Hừ, đồ ki bo bủn xỉn.” Nó quay đầu hỏi Lâm Thiên Nhạn: “Ninh Ninh ngủ rồi sao? Hai ngày nay cậu ấy không đến khu rừng kia chơi nữa nên ta chờ ở đó hai ngày cũng không gặp được. Hết cách nên đành chạy đến đây.”
Lâm Thiên Nhạn nhìn nó, mắt chợt tuôn ra hai dòng lệ.
Dung Dung vò đầu luống cuống: “Sao ngươi lại khóc rồi?”
Sở Đông Ly nói: “Lâm Ninh mất tích rồi.”
“Cái gì?!” Dung Dung nhảy dựng lên: “Mất tích, sao lại mất tích được, hai ngày trước ta còn thấy cậu ấy mà.”
Sở Đông Ly tóm tắt lại tình hình rồi hỏi: “Ngươi nó hai ngày trước còn thấy Lâm Ninh, là thấy khi nào?”
Dung Dung ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Lần cuối ta thấy Ninh Ninh là chạng vạng hai ngày trước.”
Lâm Thiên Nhạn vội lau nước mắt hỏi: “Vậy ngươi thấy Tiểu Ninh có bị thương không? Mấy đứa trẻ con trong thôn nói sau khi làm Tiểu Ninh té thì mặc kệ bỏ đi. Ngươi có thấy thằng bé không?”
Dung Dung trợn mắt: “Tiểu Ninh không té bị thương mà. Hứ, mấy đứa nhóc kia bắt nạt, lấu sâu dọa Ninh Ninh, hại cậu ấy té từ trên cây xuống. May mà ta nhanh tay lẹ mắt lót ở dưới sắn nên cậu ấy mới không sao… Ta đã muốn dạy cho cái đám trẻ con kia một bài học từ lâu rồi, nhất là cái đứa to con cầm đầu ấy, xấu gần chết. Chẳng qua là Ninh Ninh không cho mà thôi.”
Lâm Thiên Nhạn hỏi tiếp: “Vậy sau đó thì sao?”
“Sau đó? Sau đó trời tối nên Ninh Ninh về ăn cơm chứ sao.”
Sở Đông Ly hỏi: “Thằng bé về một mình à?"
Dung Dung nói: “Vốn là vậy, nhưng khi ta nhập vào cây lần nữa thì có thấy mấy đứa nhỏ mới dọa Ninh Ninh đang đứng ở dưới sườn núi chờ cậu ấy.”
BẢN EDIT THUỘC VỀ WORDPRESS tieuhuyen1205.wordpress.com, NGHIÊM CẤP REUP DƯỚI BẤT KÌ HÌNH THỨC NÀO. TẨY CHAY BỌN TruyenGG NHÂN PHẨM RÁC RƯỞI VÀ BỌN SÚC VẬT ỦNG HỘ TRANG ĂN CẮP!!!!!
Mọi người lập tức phấn chấn hẳn lên, cuối cùng cũng có manh mối.
Nhưng mà bất hạnh ở chỗ, Dung Dung thấy có người dẫn Ninh Ninh về xong thì liền đi ngủ, sau đó chuyện gì xảy ra đương nhiên không biết được.
Sở Đông Ly sờ cằm nói: “Dù không biết sau đó ra sao, nhưng có thể khẳng định rằng mấy đứa nhỏ kia nói dối tập thể. Chuyện Lâm Ninh mất tích chắc chắn liên quan tới bọn nó.”
Hồ Ngọc bật dậy: “Vậy còn chờ gì nữa, bây giờ phải lập tức tìm mấy đứa nhỏ kia rồi moi từ trong miệng bọn nó ra tung tích của Lâm Ninh. Không thì không kịp mất.”
Khổng Tước giữ lấy hắn: “Đừng xúc động, cứ nghe ý kiến của tiên sinh trước đã.”
Suy nghĩ một lát, Sở Đông Ly nói: “Bây giờ ta chỉ sợ mấy đứa nhỏ kia vẫn không chịu nói thật.”
Hồ Ngọc nói: “Đã là lúc nào rồi, bọn nó không nói, vậy dùng thủ đoạn bắt bọn nó nói là được.”
Tạ Hi Tri bảo: “Mấy đứa đó không chừng tối nay sẽ đi tìm Lâm Ninh.”
Sở Đông Ly gật đầu: “Với mấy đứa nhỏ đó thì chỉ cần Lâm Ninh được người khác mà còn lành lặn thì bọn nó có chuyện nên mới sống chết không nói thật, vì bọn nó sợ bị trách phạt. Nếu Lâm Ninh tự trở lại thì nhẹ hơn, dù là mắng cũng chỉ mắng vài câu.”
Mắt Hồ Ngọc sáng lên: “Ý của tiên sinh là…”
“Phải theo dõi nhất cử nhất động của mấy đứa nhỏ kia, nhất là đứa to con ấy.”
***
Ban đêm, trong thôn nhỏ rất yên tĩnh, chỉ còn thưa thớt tiếng côn trùng kêu lên vang vọng trong màn đêm vắng lặng.
Từng mảnh từng mảnh ruộng đồng rộng lớn bị bóng đêm bao phủ, không còn sức sống tràn trề như ban ngày, âm âm trầm trầm.
Có mấy cái bóng đen nhỏ con lần mò đi giữa màn đêm, dẫn đầu đúng là đứa nhỏ to con kia, sau đó là ba đứa khác.
Đứa nhỏ to con tên Tiểu Hổ, ba đứa còn lại là Tiểu Đông, Bình Bình và Tiểu Hòa. Ngoài ra còn hai đứa khác là Đông Đông và Tiểu Bằng, nhưng hai nhóc này không đi theo.
Tiểu Hổ hỏi Tiểu Hòa sau lưng: “Đông Đông với Tiểu Bằng đâu?”
Tiểu Hòa nói: "Không tới."
Bình Bình nói: “Hai đứa nhát cáy, lần trước cũng bỏ chạy giữa đường.”
Tiểu Đông đi sau cùng cứ thỉnh thoảng nhìn về phía sau, nó cảm thấy hình như có mấy bóng đen cứ đi theo mình. Kéo kéo Bình Bình trước mặt, nó nói: “Bình Bình, hình như có ai đi theo chúng ta.”
Tiểu Hổ là đứa gan dạ nhất, nó nghiêng đầu nhìn về sau rồi trách móc: "Phía sau có gì đâu? Đừng có tự hù mình như thấy.”
Tiểu Đông không dám đi cuối nữa mà nhất quyết đòi Bình Bình đi chung với mình.
“Im!” Tiểu Hổ cảnh cáo: “Đừng có to mồm như thế, cẩn thận không là bị phát hiện đấy.”
Tiểu Đông không dám lên tiếng nữa.
Tiểu Hòa lo lắng: “Không biết Tiểu Ninh có sao không?”
Tiểu Hổ dửng dưng: “Có thể có chuyện gì chứ, chắc là đói bụng thôi.”
Tiểu Đông sợ hãi: “Nếu Tiểu Ninh có chuyện gì thì chúng ta chắc chắn sẽ bị đánh trượng đó. Mẹ ta nói quan phủ đều là người xấu.”
Ba đứa còn lại đều sợ. Tiểu Hổ nói: “Bây giờ chúng ta thả Tiểu Ninh ra thì sẽ không sao. Ừm, cứ uy hiếp không cho nó khai ra chúng ta nhốt nó vào hang là được, nó chả nói đâu.”
Bình Bình gật đầu: “Đúng vậy.”
Bốn đứa vừa nói xong thì bên sườn đồi phía đầu thôn có bóng người tiến tới.
“Ca.” Ruộng nước bên cạnh chợt vang lên một tiếng kêu nhỏ.
Bốn đứa sợ hết hồn, xém chút nữa đã kêu lên thành tiếng.
Tiểu Hổ can đảm vạch mấy cây lúa ra thì thấy một bóng dáng nhỏ bé đang đứng trong ruộng nước. Nhờ ánh sao yếu ớt, nó mới nhận ra đó là muội muội nó, Kỳ Kỳ.
“Muội làm gì ở đây?”
Kỳ Kỳ lau nước mắt nói: “Muội đi tìm giày của Tiểu Ninh. Muội giấu trong ruộng lúa nhưng bây giờ không thấy đâu hết.”