Edit: Huyên
Trương Châu Nhi có xúc động muốn quay đầu chạy đi, hai đầu hành lang tối ôm, cô ta cảm thấy bất kể chạy về hướng nào cũng không an toàn, gọi cứu mạng? Vừa nghĩ tới gương mặt trắng bệt như cương thi kia của Đỗ đại nhân, cô ta không còn dũng khí kêu cứu nữa, không biết tại sao cô ta rất e ngại Đỗ đại nhân này, cô ta không chỉ một lần hoài nghi hắn ta không phải người......
Trương Châu Nhi nuốt ngụm nước bọt, cố gắng để bản thân trấn tĩnh lại, cô ta dùng ngón tay trỏ liếm chút nước bọt, chậm rãi đưa tay ra...... "Phốc!" Giấy dán cửa sổ bị đâm thủng, Trương Châu Nhi đưa mặt đến trước lỗ nhỏ, ngừng thở nhìn xung quanh......
Trong gian phòng tối tắm, thứ đồ vật phát sáng trên bàn ngay tức khắc hấp dẫn ánh mắt Trương Châu Nhi, là cái hộp kia!
Hộp được mở ra, tiếng hỉ nhạc truyền tới từ trong hộp!
Trương Châu Nhi chợt cảm thấy cột sống rét run, trái tim đập cuồng loạn.
Trong tiếng hỉ nhạc, Trương Châu Nhi nhìn thấy có tám người tí hon lần lượt đi ra từ trong hộp......
Đi đầu là hai người tí hon cầm kèn thổi, tiếp đó bốn người tí hon nâng kiệu đi ra, rồi mới đến tân nương mặc áo cưới đỏ chót đội khăn voan, cuối cùng là tân lang một thân hồng y.
Sau khi tân lang và tân nương vào kiệu, kiệu phu nâng kiệu lên, kèn tấu vang, đội ngũ bắt đầu tiến lên.
Trương Châu Nhi trừng lớn mắt nhìn những người tí hon kia nâng kiệu lên đi một vòng trên bàn rồi mới trở lại bên cạnh cái hộp.... Tân lang và tân nương xuống kiệu, lần lượt bái ba bái nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái xong, tân nương và tân lang còn chưa đứng lên thì hai người tí hon thổi kèn và bốn người tí hon khiêng kiệu bỗng nhiên cùng nhau đi đến cướp sạch những thứ trên người tân nương và tân lang rồi mới hi hi ha ha trở về bên trong hộp, tân lang đứng lên tới đỡ tân nương lên, tân nương đột nhiên rút ra một cây dao, rồi một dao đâm chết tân lang......
"AAAA!!!!" Nhìn đến đây, Trương Châu Nhi không chịu được hét một tiếng.
Theo tiếng hét của cô ta, tân nương nâng tân lang bị dao đâm lên trở lại trong hộp...... Cụp! Hộp đóng lại, trong gian phòng tối đen như mực.
.....
Bọn Sở Đông Ly bị tiếng hét của Trương Châu Nhi đánh thức.
Đám người khoác áo đốt đèn đi ra ngoài thì thấy Trương Châu Nhi dùng một tư thế quỷ dựa vào trên cửa phòng của mình thở hổn hển.
Bốn tiểu yêu tinh ngay lập tức trốn ra sau lưng Sở Đông Ly và Tạ Hi Tri, Hoàng Hoàng hoảng sợ hỏi: "Người đó đang làm gì vậy?"
Hồng Hồng vò đầu: "Học thằn lằn bò tường?"
"....."
Tạ Hi Tri: "..... Heo mẹ lên cây." (Huyên: đm quá đáng =)))
"...."
Tử Tử vỗ tay: "Quá chính xác."
Sở Đông Ly hắc tuyến -_-!!!!
Đỗ đại nhân bị đánh thức cực kì không kiên nhẫn: "Nửa đêm canh ba cô la hét cái gì?"
Trương Châu Nhi bỗng nhiên quay đầu lại, gương mặt kia trắng như được thoa một lớp phấn trắng, cô ta run rẩy: "Có, có quỷ."
Hoàng Hoàng nhảy dựng lên: "Chỗ nào có quỷ?"
Tay Trương Châu Nhi run rẩy chỉ vào phòng của mình.
Đỗ đại nhân ra hiệu người gầy vào xem thử.
Người gầy đẩy cửa đi vào, ngọn đèn trong phòng được thắp sáng, chỉ chốc lát sau người gầy đi ra, vẻ mặt gã hoang mang, nói: "Trong phòng không có gì kì lạ hết."
Trương Châu Nhi gấp gáp: "Không có khả năng, rõ ràng tôi nhìn thấy, nhìn thấy——"
Đỗ đại nhân hỏi: "Nhìn thấy cái gì?"
Trương Châu Nhi đứt quãng kể lại chuyện vừa nãy mình nhìn thấy.
Bốn tiểu yêu tinh nghe xong hận không thể treo ở trên người Sở Đông Ly và Tạ Hi Tri, quá dọa người.
Người gầy đi vào phòng mang cái hộp kia ra ngoài, thấy cái hộp bị khóa lại, cái khóa đồng kia rắn chắc đến không thể rắn chắc hơn.
Đỗ đại nhân không nói gì, ánh mắt chán ghét nhìn Trương Châu Nhi.
Trương Châu Nhi lắp bắp: "Tôi, tôi thật sự thấy được, tôi không có, không có nói láo."
Cô ta thật sự thấy rõ ràng, vừa rồi cái hộp thật sự bị mở ra, thật sự có người tí hon đi ra từ bên trong, thế nhưng, thế nhưng...... Hai mắt Trương Châu Nhi trợn lên, nhìn chằm chặp cái hộp được khóa nghiêm mật kia, hỗn loạn.
Đỗ đại nhân phất phất tay: "Đi ngủ hết đi."
Người gầy trả cái hộp về phòng Trương Châu Nhi, cùng năm người còn lại trở về phòng đi ngủ.
Bốn tiểu yêu tinh không hiểu gì hết, hai mặt nhìn nhau.
Trương Châu Nhi có nói dối hay không?
Tạ Hi Tri lôi Sở Đông Ly trở về ngủ.
Bốn tiểu yêu tinh nhìn nhau, Hoàng Hoàng nói: "Đêm nay chúng ta ngủ chung đi?"
Tử Tử nói: "Chúng ta ngủ phòng bên cạnh bọn họ."
Hồng Hồng, Bạch Bạch gật đầu.
Rất nhanh trong hành lang chỉ còn lại Trương Châu Nhi.
Côn trùng trốn ở nơi hẻo quỷ quỷ túy túy kêu một tiếng, Trương Châu Nhi giật mình, đầu óc hỗn độn đột nhiên tỉnh táo lại.
Cô ta xoa mạnh đôi mắt, tự lẩm bẩm: "Chẳng lẽ mình nhìn lầm thật?"
Hứng gió đêm một lát, Trương Châu Nhi mới run rẩy đi vào phòng.
Cái hộp im lặng nằm trên bàn.
Bây giờ Trương Châu Nhi nhìn thấy cái hộp này đã cảm thấy rùng mình, hận không thể ném cái hộp này bao xa thì ném bao xa.
Đóng cửa phòng, Trương Châu Nhi muốn thổi đèn đi ngủ, từ đầu đến cuối nàng không cho rằng mình hoa mắt, nhìn cái hộp trên bàn, cô ta có loại xúc động muốn đập nát nó rồi nhìn xem rốt cuộc là thứ đồ chơi quỷ gì trốn ở trong hộp.
Phát tiết vặn mạnh mấy lần lên thanh khóa đồng kia, khóa đồng không nhúc nhích tí nào, vững vàng khóa lại bí mật bên trong.
Trương Châu Nhi kiểm tra trong phòng kỹ càng, muốn tìm đồ vật rắn chắc như vậy để đập khóa đồng, thế nhưng đồ vật trong gần như được làm bằng trúc, vốn không có tiện tay công cụ.
Trương Châu Nhi nhục chí.
Cô ta giơ hộp lên lắc lắc, bên trong truyền đến tiếng va chạm nặng nề, hiển nhiên bên trong chứa đồ vật.
Càng không nhìn thấy, Trương Châu Nhi càng hiếu kì, giày vò nửa ngày Trương Châu Nhi phát hiện một bí mật, cô ta phát hiện trên cái hộp khắc tám con dơi...... Trương Châu Nhi nhịn không được nghĩ: Tám con này có phải đại diện cho tám người tí hon kia không?
Cũng không biết là xuất phát từ tâm lý gì, Trương Châu Nhi vươn ngón cái ra moi đầu một con dơi trong đó...
"Nha!" Một tiếng kêu rất nhỏ như u linh vang lên.
BẢN EDIT THUỘC VỀ WORDPRESS tieuhuyen1205.wordpress.com, NGHIÊM CẤP REUP DƯỚI BẤT KÌ HÌNH THỨC NÀO. TẨY CHAY BỌN TruyenGG NHÂN PHẨM RÁC RƯỞI VÀ BỌN SÚC VẬT ỦNG HỘ TRANG ĂN CẮP!!!!!
Trương Châu Nhi tức khắc sợ đến mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, "Ai?"
Trả lời cô ta cũng chỉ tiếng kêu của côn trùng.
Trương Châu Nhi cương cổ cúi đầu nhìn cái hộp trong tay hộp, nhìn con dơi kia bị mình dùng móng tay moi, một suy nghĩ hoang đường đột nhiên lóe qua đầu...... Chẳng lẽ con dơi này đang kêu?
Ý nghĩ kinh sợ này làm nhịp tim Trương Châu Nhi gần như đình chỉ.
Cô ta không dám moi dơi trên hộp nữa, vội vàng hấp tấp bò lên giường, dùng chăn mền bọc mình lại, trốn ở trong chăn run lẩy bẩy.
.....
Bị Trương Châu Nhi làm phiền như vậy, lúc đầu Tạ Hi Tri có hơi buồn ngủ nhưng giờ lại không còn nữa, y hỏi Sở Đông Ly: "Sở Sở, huynh cảm thấy người phụ nữ mập kia có nói dối không?"
Sở Đông Ly nói: "Khó mà nói, có lẽ cái hộp kia thật sự có vấn đề."
Tạ Hi Tri: "Ta cảm thấy người phụ nữ và ma bệnh kia vốn không giống vợ chồng, ma bệnh kia hình như rất chán ghét người phụ nữ mập, thế nhưng người gầy lại gọi bọn họ là thiếu gia và phu nhân, thật sự là kỳ quái."
Sở Đông Ly nói: "Chuyện kỳ quái trên đời này còn rất nhiều, hoặc là bọn họ thật sự là vợ chồng."
Tạ Hi Tri gật đầu, qua một hồi y đột nhiên nghĩ đến điều gì, xoay người một cái dựa vào người Sở Đông Ly...... Sở Đông Ly mở mắt ra nhìn y, "Sao thế?"
Mắt Tạ Hi Tri sáng lấp lánh, "Sở Sở, lúc nào thì huynh cưới ta?"
Sở Đông Ly: "..... Đây là bức cưới?"
Tạ Hi Tri hôn một cái lên mắt Sở Đông Ly, lẩm bẩm: "Ta sốt ruột mà."
Sở Đông Ly đổ mồ hôi, thật sự chưa từng thấy con phượng hoàng nào muốn gả như thế.
Tạ Hi Tri nói thầm: "Sở Sở có quá nhiều người thích, ta không thể không sốt ruột."
Sở Đông Ly kéo chăn che kín đầu, giả vờ ngủ.
Đợi một hồi không thấy Tạ Hi Tri có động tĩnh gì, Sở Đông Ly đang muốn an tâm đi ngủ, đột nhiên hắn cảm giác tay của Tạ Hi Tri mò lên eo của mình......
Sở Đông Ly không nhúc nhích, đôi tay kia mần mò mở thắt lưng của hắn, tiến vào quần áo sờ từng chút từng chút......
Sở Đông Ly chui đầu chui khỏi ra chăn, trừng con phượng hoàng đang chiếm tiện nghi của mình.
Mặt Tạ Hi Tri đỏ ửng, yên lặng nhìn xem Sở Đông Ly, "Sở Sở, ta muốn..."
"Cái gì cũng không cho muốn, đi ngủ."
Cúi đầu gặm một cái lên xương quái xanh xinh đẹp nọ, Tạ Hi Tri lẩm bẩm nói: "Sở Sở, ta muốn....."
"Đã nói không cho muốn mà."
"Chu Công chi lễ*." Giọng nó rất là tủi thân.
(* Hiểu nhanh gọn lẹ là vợ chồng lăn giường đó =))))) "Tìm Chu công đi."
"..... Sở Sở, chẳng lẽ huynh không muốn sao?"
"Không muốn."
"Nè."
An tĩnh một hồi, Tạ Hi Tri lại không an phận, ôm Sở Đông Ly cọ trái cọ phải.
Sở Đông Ly bị y cọ có hơi thở gấp, thật sự muốn mạng mà, con phượng hoàng này chính là một đám lửa, tiếp tục bị y cọ nữa sớm muộn gì hắn sẽ bị đốt cho coi, phải nghĩ biện pháp......
"Sở Sở." Giọng nói tủi thân đến không thể tủi thân hơn.
Tiểu long leo lên lồng ngực Tạ Hi Tri làm tổ, đắc ý: Mình thật sự quá thông minh!
Tạ Hi Tri ôm tiểu long, đâm bụng của nó: "Sở Sở quá giảo hoạt."
Tiểu long vẫy vẫy đuôi, quấn lấy ngón tay Tạ Hi Tri yên tâm thoải mái đi ngủ.
Tạ Hi Tri vuốt vuốt mái tóc, bất đắc dĩ đành phải an phận đi ngủ.
.....
Sắc trời hơi sáng, cơn mưa nghỉ ngơi sau một đêm lại bắt đầu đổ xuống, mưa bụi từ lúc bắt đầu tiến vào cửa sổ, giống từng đầu tơ bạc.
Tạ Hi Tri cúi đầu nhìn tiểu long đang uốn trên ngực mình ngủ say, không đứng dậy đóng cửa sổ, y sợ đánh thức tiểu long.
Nghe tiếng mưa rơi lộp bộp bên ngoài, lòng Tạ Hi Tri nói: Mưa lại rơi.
Sờ sờ độc giác của tiểu long, rồi đến móng vuốt nhỏ xinh xắn, trong lòng Tạ Hi Tri đầy nhu tình.
Tiểu long trong lúc ngủ mơ chép miệng một cái, gặm ngón tay Tạ Hi Tri.
Tạ Hi Tri im lặng cười.
Bên ngoài rất yên tĩnh, đại khái vẫn chưa có người nào tỉnh dậy.
Tiểu long tỉnh lại, nó nháy mắt mấy cái, trong lúc nhất thời hình như nghĩ không ra tại sao mình lại biến thành rồng nhỏ nữa.
Đôi mắt Tạ Hi Tri xoay động, hỏi: "Sở Sở, khi nào ngươi cưới ta?"
Đại khái tiểu long còn chưa tỉnh ngủ, có hơi mơ mơ màng màng: "Khi nào cưới ngươi?"
"Ngươi đã đồng ý cưới ta, không bằng mười lăm tháng này có được không?" Giọng Tạ Hi Tri thả rất nhẹ, mang theo dụ dỗ.
Tiểu long gãi gãi đầu, vừa định gật đầu thì đột nhiên bên ngoài truyền đến một tiếng hét bén nhọn thảm thiết.
Tiểu long thoáng chốc hoàn toàn thanh tỉnh.
Tạ Hi Tri cực kì hận.
Tiểu long leo lên mặt Tạ Hi Tri, mắt rồng đối diện với đôi mắt Tạ Hi Tri, âm trầm nói: "Đoàn Đoàn, ta muốn từ hôn."
Huyên: Cười chết bé Tri nhà tôi, số nhọ vl =))))))))))))))
Chương 54