Edit: Huyên
Sau khi Đỗ đại nhân nói xong câu nói đó thì không nói thêm gì nữa, hắn ta cầm đũa lên, không nhanh không chậm tiếp tục ăn sáng.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết hắn ta có ý gì.
Trong lòng Trương Châu Nhi bất ổn, cô ta rất rõ ràng Đỗ đại nhân không thích mình, dọc đường hắn ta cũng không che giấu chán ghét và căm hận của mình......
Chán ghét thì Trương Châu Nhi có thể lý giải, thế nhưng căm hận lại làm Trương Châu Nhi bất an...... Cô ta không rõ tại sao Đỗ đại nhân lại cưới mình, sinh lễ của hắn ta là một rương vàng, đủ để cưới mười người xinh đẹp như hoa, Trương Châu Nhi cảm thấy Đỗ đại nhân không phải thật tình cưới mình, đã không phải thật lòng thì tại sao lại tiêu số tiền này?
Cô ta cảm thấy mục đích Đỗ đại nhân cưới mình không thể cho ai biết được, cô ta nghĩ tới cái hộp kia, hiện tại cái hộp tà khí hộp đang nằm trong ngực cô ta, do Đỗ đại nhân kêu người gầy lên lầu lấy xuống, Đỗ đại nhân gần như dùng giọng điệu mệnh lệnh yêu cầu giọng cô ta ôm nó, cô ta không dám không ôm, bông hoa trắng rõ ràng đã bị mình ném ở một bên, lúc này lại đeo ở trên đầu của cô ta......
Trương Châu Nhi bỗng nhiên có suy đoán, sẽ không phải người tí hon trong cái hộp này đều là người sống chứ, là Đỗ đại nhân biến bọn họ thành người tí hon rồi nhốt vào trong hộp...... Vậy thì mình cũng sẽ bị biến thành một người tí hon rồi bị nhốt vào hộp?
Cái ý nghĩ này chợt lóe lên để lại một tầng bóng ma thật dày trong lòng Trương Châu Nhi.
Cô ta sợ hãi, cô ta muốn trốn thoát khỏi Đỗ đại nhân âm dương quái khí này, nhưng cô ta trốn không thoát...
Bỗng nhiên Trương Châu Nhi bắt đầu sinh một ý niệm trong đầu: Hay là cô ta nhân lúc trời tối rồi chạy trốn.
Nhưng trên người cô ta không có đồng nào, dù cho trốn cũng không cách nào mà sống, mắt Trương Châu Nhi chuyển động, suy nghĩ hướng đến rương sính lễ vàng kia, chỉ cần có một nửa số vàng, cô ta có thể áo cơm không lo......
Sau khi có ý nghĩ này, Trương Châu Nhi trấn tĩnh lại, cô ta vừa ăn sáng vừa tự hỏi làm sao mới có thể lấy một nửa số vàng từ trên tay cha mẹ.
Trương Chính mang theo một cái giỏ làm từ dây leo người người, Trương Châu Nhi phỏng đoán vàng đặt ở trong đó...... Đây cũng chỉ là suy đoán, cô ta cần phải chứng thực.
Chân trước Đỗ đại nhân mang theo Trương Châu Nhi rời khỏi thôn Trương Lý, chân sau Trương Chính và Lý Ngọc thu thập gia sản rời đi theo, vợ chồng bọn họ cố ý chọn phương hướng ngược lại với Đỗ đại nhân, bởi vì bọn họ sợ Đỗ đại nhân đột nhiên đổi ý quay đầu lại đòi về sính lễ của hắn ta, há biết người tính không bằng trời tính, một cơn mưa lớn vậy mà lại gặp được Đỗ đại nhân trong khách điếm nhỏ ở nơi hoang sơn dã lĩnh này....
Lúc này trong lòng vợ chồng Trương Chính hối hận muốn chết, nếu không phải bên ngoài mưa to, bọn họ đã sớm kiếm cớ rời đi, dù cho mưa bọn họ cũng muốn rời đi, chỉ là bộ dáng này quá rõ ràng.
Trong lòng Trương Chính oán trách Lý Ngọc, nếu không phải nửa đường bà ta ngại đường núi khó đi nhất định phải đổi qua con đường bên này, bọn họ cũng sẽ không đụng gặp phải Đỗ đại nhân...... Mặc dù Lý Ngọc mới chừng ba mươi tuổi, nhưng mỗi ngày thức sớm làm việc cực khổ đã để nếp nhăn lên trên mặt của bà ta, cả người tựa như đã hơn bốn mươi tuổi, Trương Chính húp một miệng cháo, sờ lên cái giỏ đặt ở bên chân, số vàng này đầy đủ gã cưới mấy phòng tiểu thiếp, về phần Lý Ngọc, hừ, không thôi bà ta đã là tốt với bà ta lắm rồi.
Mắt Trương Châu Nhi đảo mấy vòng, giả vờ đứng lên muốn lấy thêm cháo, cô ta duỗi chân ra đá lưng la kia một cái, không ngờ một cước này rất mạnh, đá cho giỏ ngã ngang......
Vì che giấu tai mắt người khác, Trương Chính cũng chỉ dùng một tấm vải bọc lại gương vàng kia, phía trên để ít thảo dược để cho người ta tưởng trong cái giỏ này đều là thảo dược, một đá này của Trương Châu Nhi đã đá cái giỏ xoay một vòng tròn, bộp! Một khối vàng vuông vức rơi ra......
Mấy ánh mắt tham lam lập tức nhìn chằm chằm vào khối vàng óng ánh đó.
Trương Chính luống cuống tay chân đỡ cái giỏ lên, nhét vàng trở về.
Trương Chính hung ác trừng Trương Châu Nhi, trách cứ cô ta quá không cẩn thận, chính cái gọi là tiền tài không thể để lộ ra ngoài, bằng không sẽ bị người nhớ thương, ánh mắt của mấy kiệu phu ngồi ở trong góc đều vô cùng tham lam.
BẢN EDIT THUỘC VỀ WORDPRESS tieuhuyen1205.wordpress.com, NGHIÊM CẤP REUP DƯỚI BẤT KÌ HÌNH THỨC NÀO. TẨY CHAY BỌN TruyenGG NHÂN PHẨM RÁC RƯỞI VÀ BỌN SÚC VẬT ỦNG HỘ TRANG ĂN CẮP!!!!!
Trương Châu Nhi hoàn toàn không bị ảnh hưởng, trái lại cô ta còn đang vì suy đoán chính xác của mình mà mừng thầm.
......
Sóng gió gợn sóng này, Tạ Hi Tri đưa lưng về phía bọn họ hoàn toàn không biết, Sở Đông Ly ngồi đối diện y lại nhìn thấy nhất thanh nhị sở, chỉ là hắn cũng không quan tâm.
Mưa ngày càng lớn hơn, không ngừng nghỉ.
Tạ Hi Tri hỏi Sở Đông Ly: "Sở Sở, khi nào cơn mưa này mới ngừng?"
Sở Đông Ly nhìn nơi xa xa lộ ra bầu trời xanh thẳm, nhíu mày.
Thuận theo ánh mắt của hắn, Tạ Hi Tri cũng nhìn thấy dị thường nơi chân trời, y không khỏi ồ lên một tiếng, quay đầu nhìn Sở Đông Ly...... Sở Đông Ly gật đầu, cơn mưa này chỉ là rơi một nơi nhỏ, hẳn là mấy ngọn núi kề bên đang đổ mưa.
Tạ Hi Tri thấp giọng hỏi: "Nhanh đến xem thử coi sao?" Y nghĩ tới chuyên đêm hoa khôi đại hội đó, y lo lắng cơn mưa này là hướng về Sở Đông Ly.
Sở Đông Ly lắc đầu, loại mưa này vốn không tạo thành uy hiếp với hắn, tin tưởng cái gọi là các huynh đệ của hắn sẽ không ngu xuẩn mà muốn dùng một cơn mưa vây nhốt hắn, rất hiển nhiên cơn mưa này không phải hướng về phía hắn......
Ánh mắt Sở Đông Ly lơ đãng đảo qua bọn Đỗ đại nhân, Trương Chính, thầm nghĩ: Chẳng lẽ hướng về phía những người này? Nhưng mà tại sao chứ?
Sở Đông Ly đoán không ra, tâm tư của hắn vòng qua hai chữ tại sao này rồi lại dời đi chỗ khác, hắn không thích xen vào chuyện của người khác, không có hứng thú đi tìm hiểu.
Sở Đông Ly có hơi buồn bực thở dài: "Rất muốn trở về sờ sờ mao cầu của ta."
Nếu không phải có bọn người ngoài Đỗ đại nhân ở đây, Sở Đông Ly mặc kệ mưa to hay mưa nhỏ, đã sớm mang theo bốn hoa sen tinh rời đi với Tạ Hi Tri, nhưng bây giờ bọn họ coi như là chủ nhân của khách điếm này, không thể bỏ mặc khách nhân mà chạy đi, dù sao cũng thu bạc rồi.
Tạ Hi Tri u oán nhìn hắn: "Ngươi đã có ta rồi."
Sở Đông Ly: "...." Sau khi con phượng hoàng này khôi phục ký ức thì biến thành bình dấm chua, một chút chuyện nhỏ cũng muốn ăn dấm, chẳng qua...... đáng yêu quá.
Sở Đông Ly sờ lên đầu Tạ Hi Tri, cười tủm tỉm: "Ta rất dễ có mới nới cũ, ngươi phải nỗ lực để ta nhớ tình cũ, như vậy mới không bị thất sủng."
Tạ Hi Tri ngang nhiên xông qua đưa tay ôm eo Sở Đông Ly, ngón tay không nhẹ không nặng vuốt một cái, y cười: "Ta sẽ cố gắng hết sức."
Sở Đông Ly nghiêng đầu nhìn y, không thể không tán thưởng: Tạ Hi Tri quả thật mỹ nam, bị đôi mắt đen thanh tịnh sáng tỏ kia của y nhìn chăm chú, nhịp tim sẽ không tự giác tăng tốc...... Đúng là yêu nghiệt, yêu nghiệt dụ người phạm tội, đôi môi ướt át gần ngay trước mắt, rất muốn gặm một cái...
Bốn tiểu yêu tinh trừng lớn mắt nhìn hai người, Hồng Hồng cảm thán: "Ly Ly và Tri Tri đẹp quá đi."
Hoàng Hoàng vò đầu, hỏi: "Bọn họ sát lại như thế gần, là muốn hôn hôn à?"
"Khụ khụ......" Sở Đông Ly bị sặc, hắn sờ mũi một cái, đẩy Tạ Hi Tri, rất bất mãn bản thân vậy mà bị nhan sắc của Tạ Hi Tri mê hoặc.
Tạ Hi Tri tức giận trừng Hoàng Hoàng, rất muốn ném con tiểu yêu tinh này ra ngoài mưa.
Hoàng Hoàng bị y dọa rụt cổ một cái.
Tử Tử kéo cậu qua, nắm chặt lỗ tai cậu: "Sao ngươi lại đần như thế."
Hoàng Hoàng rất là vô tội.
Sở Đông Ly ho hai tiếng, cảnh cáo lườm Tạ Hi Tri: "Sau này không được động tay động chân."
Tạ Hi Tri ấm ức, ánh mắt lên án: Không cho phép ta muốn Chu công chi lễ, không cho phép hôn, hiện tại sờ một cái cũng không cho, ta tùy ý ngươi vừa ôm vừa hôn, không công bằng!
Sở Đông Ly nhìn trời, hình như là có hơi quá mức.
"Sở Sở." Tạ Hi Tri gọi, giọng nói vô cùng tủi thân: "Sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy, ta thích ngươi thế cơ mà."
Trong lòng lập tức mềm thành một nắm, Sở Đông Ly nhượng bộ: "Chỉ khi có hai người chúng ta cũng không phải không thể."
Tạ Hi Tri vui vẻ nói: "Vậy chúng ta trở về phòng đi."
Sở Đông Ly: "...." Con phượng hoàng này cho một tấc lại muốn tiến một thước, thật muốn cắn y một cái mà!
......
Mãi cho đến khi chạng vạng tối mưa to mới dần dần nhỏ xuống lại, thế nhưng lúc này sắc trời cũng tối hẳn.
Bất đắc dĩ, đám người Đỗ đại nhân chỉ có thể tiếp tục ở trọ, tiếp tục bị bốn con tiểu yêu tinh kia hố tiền.
Cơm ăn được một nửa, Đỗ đại nhân bỗng nhiên để đũa xuống giống như lúc ăn sáng, lại nói một câu như cũ: "Giờ lành đến, nên thành thân."
Âm điệu không chập trùng chút nào làm trong lòng tất cả mọi người lột bộp một cái, tự nhủ: "Tên Đỗ đại nhân này không phải là kẻ ngu chứ?"
Tất cả mọi người cứ nghĩ khi Đỗ đại nhân nói xong câu đó sẽ giống buổi sáng mà tiếp tục ăn cơm, há biết lúc này Đỗ đại nhân lại không ăn mà quay đầu phân phó người gầy chuẩn bị bái đường.
Vợ chồng Trương Chính sững sờ, lập tức an tâm: Chỉ cần bái đường, cho dù Đỗ đại nhân hối hôn thì cũng không thể đòi sính lễ lại được."
Trương Châu Nhi vốn mặc cái áo cưới tân nương đỏ chót kia, nổi bật lên gương mặt tái nhợt như tờ giấy kia của cô ta, cánh tay cầm chén không tự giác run lên, kế hoạch của cô ta bị cắt đứt hoàn toàn....
Người gầy rất nhanh đã chuẩn bị xong.
Gã đẩy một cái bàn đến chính giữa, phía trên trải một tấm vải bố trắng, thắp hai sáp ong nến to bằng cánh tay trẻ con lên....
"Thiếu gia, đã chuẩn bị xong."
......
Bốn tiểu yêu tinh cùng chụm đầu nhỏ lại xì xào bàn tán.
Hồng Hồng: "Không phải khi thành thân phải dùng màu đỏ à? Tại sao lại trải vải trắng?"
Hoàng Hoàng: "Vải đỏ dùng để làm áo cưới rồi, không còn nữa."
Tử Tử, Bạch Bạch, Hồng Hồng: "...."
Tử Tử: "Ngọn nến kia cũng màu trắng, vốn không giống như tổ chức hỉ sự, giống tổ chức tang sự hơn."
.....
Không chỉ bốn tiểu yêu tinh cảm thấy kỳ quái, Sở Đông Ly và Tạ Hi Tri cũng cảm thấy như vậy.
Trương Chính gượng cười: "Thành thân là hỉ sự, nếu không có nến đỏ, không có cũng vấn đề không lớn...."
BẢN EDIT THUỘC VỀ WORDPRESS tieuhuyen1205.wordpress.com, NGHIÊM CẤP REUP DƯỚI BẤT KÌ HÌNH THỨC NÀO. TẨY CHAY BỌN TruyenGG NHÂN PHẨM RÁC RƯỞI VÀ BỌN SÚC VẬT ỦNG HỘ TRANG ĂN CẮP!!!!!
Luôn cảm thấy, hai ngọn nến kia tựa như tượng trưng hai người vậy.
Đỗ đại nhân nhìn lại, ánh mắt lạnh băng thấu xương như gió mùa đông khắc nghiệt đông cứng Trương Chính, ông ta không dám nói gì nữa.
Nhìn hai ngọn nến lớn màu trắng kia, trong lòng Trương Châu Nhi bỗng nhiên có một loại dự cảm không ổn.
Đỗ đại nhân nhìn Trương Châu Nhi, "Đi qua quỳ xuống."
Trương Châu Nhi không dám không nghe theo, đi đến trước bàn quỳ xuống.
Đợi hồi lâu, Trương Châu Nhi quỳ tới đầu gối có hơi đau nhức nhưng mông Đỗ đại nhân vẫn đính trên ghế, không có ý định đứng lên.
Đỗ đại nhân phất phất tay: "Bắt đầu đi."
Người gầy vâng, hét to một tiếng: "Nhất bái thiên địa."
Đỗ đại nhân vẫn ngồi bất động, Trương Châu Nhi thực sự nhịn không được, đánh bạo hỏi: "Tân lang đâu?"
Ngón tay Đỗ đại nhân một chỉ vào cái hộp Trương Châu Nhi đang ôm.
Trương Châu Nhi không hiểu.
Đỗ đại nhân nói: "Cái hộp này chính là của chồng của ngươi."
"......!" Đầu óc Trương Châu Nhi trống rỗng, hoàn toàn không phản ứng được gì hết.
Trương Chính và Lý Ngọc xém chút nhảy dựng lên, đang muốn mở miệng nói chút gì đó, Đỗ đại nhân nói: "Ta dùng một cái rương vàng mua con gái của các ngươi, cũng không phải do ta muốn cưới cô ta, là ta muốn cô ta gả cho cái hộp này, cô ta có thể không gả, vậy thì sính lễ...."
Không đợi hắn ta nói xong, Trương Chính vội nói: "Gả, con gái của tôi gả."
Vì giữ lại cái rương vàng đó, chỉ sợ Đỗ đại nhân muốn Trương Châu Nhi gả cho một con lợn, Trương Chính cũng sẽ không chút do dự đồng ý.
Lý Ngọc nhìn thoáng qua Trương Châu Nhi đang ngu người, có chút không đành lòng, nhưng mà cái rương vàng kia thật sự quá mê người...... Bà ta tiến lên vỗ vỗ vai Trương Châu Nhi, thấp giọng nói: "Châu Nhi, kỳ thật như vậy cũng không có gì không tốt, con gả đi."
Trương Châu Nhi ngẩng đầu, ánh mắt lạ lẫm nhìn Lý Ngọc.
Lý Ngọc quay đầu sang chỗ khác.
Thật lâu, Trương Châu Nhi đờ đẫn xoay người, ôm cái hộp kia quay người mặt đối diện với cửa quỳ lạy.
"Nhị bái cao đường."
Trương Châu Nhi máy móc xoay người, quỳ lạy.
"Thu thê giao bái."
Trương Châu Nhi quỳ lạy tiếp, bàn tay giấu trong ống tay áo của cô ta nắm chặt lại, bất kể như thế nào, đêm nay cô ta nhất định phải đào tẩu! Tất cả những người này đều là kẻ điên!
Làm lễ xong, Đỗ đại nhân móc ra một cái chìa khóa từ trong ngực đưa cho Trương Châu Nhi, lãnh đạm nói: "Hiện tại ngươi có thể mở hộp ra, nhìn chồng của ngươi."
Trương Châu Nhi nhận lấy chìa khoá, tay bỗng nhiên run lên.
Giờ phút này cô ta không cảm thấy phải phẫn nộ mà là kích động, kích động quỷ dị, cô ta vẫn luôn muốn biết trong hộp giấu cái gì, hiện tại thật sự có cơ hội sao?
Do tay quá run, Trương Châu Nhi thử mấy lần mới nhắm chìa khoá ngay lỗ nhỏ của khóa đồng.
"Cạch."
Khóa được mở ra.
Hộp từng chút từng chút bị mở ra, đồ vật bên trong cũng lộ ra.
Trong hộp là một bài vị bạch ngọc đang yên yên nằm đấy, phía trên là năm chữ to viết bằng chu sa tủng mục kinh tâm —— Đỗ Sinh chi linh vị.
Chương 56