Edit: Fio
Beta: Huyên
Sau khi ra khỏi cửa, Sở Đông Ly và Tạ Hi Tri không hẹn mà cùng dừng bước, ánh mắt Sở Đông Ly chuẩn xác rơi vào góc phố, tuy rằng đã được che giấu rất tốt nhưng hắn vẫn cảm thấy nơi này phảng phất có luồng yêu khí.
Sở Đông Ly cười lạnh, loại yêu tinh cấp bậc này có thể vượt mặt bọn Khổng Tước chứ đừng mong qua được mắt hắn.
Sở Đông Ly vươn tay ra… “Ái ui!” Một quả bí đao cả người xanh mơn mởn chật vật văng ra, lăn đến trước mặt hắn nhanh như chớp.
Tạ Hi Tri nhìn kỹ, hoá ra là rùa đen thành tinh.
Sở Đông Ly mặt không cảm xúc, rũ mắt hỏi rùa tinh trên đất: “Ai sai ngươi đến đây?”
Rùa tinh rụt cổ, lắp bắp trả lời: “Nam, Nam Hải Long quân đại nhân.”
Long Dật Vân?
Sở Đông Ly nhíu mày, tiếp tục hỏi: “Gã sai ngươi đến làm gì?”
Rùa tinh nơm nớp lo sợ: “Long quân đại nhân muốn gặp ngài.”
Sở Đông Ly cự tuyệt không cần suy nghĩ: “Không rảnh.”
Rùa tinh co rúm tại chỗ không biết nên làm thế nào, trước khi gặp Sở Đông Ly còn nghĩ đây là chút việc vặt không đáng nhắc tới, sau khi gặp người thật rồi lại còn bị tóm, việc đơn giản ngay lập tức trở thành chuyện trọng đại.
Rồng là dòng dõi cao quý nhất trong tất cả Thuỷ tộc, vị chủ nhân Long Dật Vân đứng đầu Nam Hải lại càng tôn quý vô cùng. Gã muốn gặp người nào, tốt nhất là kẻ đó nên tè ra quần mà vội vã chạy đến diện kiến, thế nhưng Sở Đông Ly hoàn toàn không đặt Long Dật Vân vào mắt, từ chối dứt khoát triệt để, rùa tinh sầu não suy nghĩ xem lúc trở về nên báo cáo với Long Dật Vân thế nào.
Tạ Hi Tri hỏi rùa tinh: “Vì sao Long quân đại nhân của các hạ muốn gặp chúng ta?”
Con rùa tinh này còn rất thật thà, nó chỉ Sở Đông Ly: “Long quân đại nhân chỉ muốn gặp hắn, không phải hai người các ngươi.”
Tạ Hi Tri nhíu mày, nâng tay túm lấy cổ áo rùa tinh ném nó ra xa, rùa tinh sau khi rơi xuống mắt nổ đom đóm, nửa ngày cũng không gượng dậy được.
Sở Đông Ly nói: “Ngươi bắt nạt nó làm gì, nó chẳng qua là đến đưa tin.”
Tạ Hi Tri: “Nhìn chướng mắt, dù sao vỏ nó cũng cứng như vậy, không ném chết được.”
Sở Đông Ly đen mặt.
Hắn đi tới nhặt rùa tinh lên, nói: “Trở về nói cho Long quân đại nhân của ngươi biết, giờ ngọ hai ngày sau gặp ở Mai Hồ phía Tây trấn An Bình, ta chỉ chờ hắn nửa canh giờ.”
Rùa tinh nhận được lời hẹn thì nhanh chóng chạy biến, chỉ sợ lại bị Tạ Hi Tri quăng đi lần nữa.
Tạ Hi Tri hỏi Sở Đông Ly: “Vì sao Sở Sở bỗng dưng quyết định đi gặp Long Dật Vân?”
Sở Đông Ly hơi bất ngờ: “Sao ngươi biết là Long Dật Vân?”
Tạ Hi Tri: “Nam Hải Long quân không phải là Nhị Thái tử Long Dật Vân sao, chắc là ta không nhớ nhầm nhỉ?”
Sở Đông Ly vỗ đầu, nhất thời quên mất thân phận của Tạ Hi Tri, y biết Long Dật Vân tuyệt đối không phải chuyện lạ.
“Đi nhìn một chút, nếu gã biết ta ở đây, đã có lần này thì lần sau vẫn sẽ phái tiểu yêu tinh khác tới quấy nhiễu, tới xem gã đang bày mưu tính kế chuyện gì, thuận tiện cho ta dễ bề đề phòng hơn chút.”
Tạ Hi Tri suy nghĩ, cảm thấy cũng đúng.
Sở Đông Ly có phần lo lắng: “Long Dật Vân đã từng nhìn thấy ngươi chưa?” Mong rằng đến lúc đó không bị gã nhận ra Tạ Hi Tri, nếu để người Long tộc biết Phượng đế đang ở một chỗ với mình thì chỉ sợ sẽ gây nên sóng to gió lớn.
Tạ Hi Tri lại không thèm để ý: “Ta vẫn luôn ru rú trong nhà, hình như mới chỉ có lão Long vương từng thấy, nhưng quả thật cẩn thận là trên hết, để ta biến khác đi một chút, hẳn là không có vấn đề gì.”
Sở Đông Ly gật đầu.
BẢN EDIT THUỘC VỀ WORDPRESS tieuhuyen1205.wordpress.com, NGHIÊM CẤP REUP DƯỚI BẤT KÌ HÌNH THỨC NÀO. TẨY CHAY BỌN TruyenGG NHÂN PHẨM RÁC RƯỞI VÀ BỌN SÚC VẬT ỦNG HỘ TRANG ĂN CẮP!!!!!
Nhận ra vẻ mặt do dự của Tạ Hi Tri, Sở Đông Ly như là đoán ra suy nghĩ của y, thuận miệng hỏi: “Ngươi còn băn khoăn chuyện gì?”
Tạ Hi Tri chần chừ một chút: “Có thể hỏi sao?”
Y cảm thấy mối quan hệ của Sở Đông Ly và Long tộc cũng không tốt, thậm chí có thể nói là hỏng bét, mặc dù rất muốn biết hết mọi thứ về Sở Đông Ly nhưng y vẫn không muốn gợi lại những hồi ức không tốt cho hắn.
Sở Đông Ly mỉm cười: “Cũng không có gì là không thể hỏi.”
Tạ Hi Tri kéo Sở Đông Ly ngồi xuống bậc thềm, thò tay cầm tay hắn, nói: “Ừm, vậy ta hỏi một câu, Sở Sở với người Long tộc có quan hệ gì?”
Ánh mắt Sở Đông Ly có chút xa xăm: “Lão Long vương là cậu ta, tuy rằng ngoài mặt ta coi như là Tứ tử Long tộc, chẳng qua người biết đến sự tồn tại của ta không nhiều, người ngoài chỉ biết Tứ tử Long tộc ngày trước đã chết yểu.”
Tạ Hi Tri hơi kinh ngạc: “Mẫu thân Sở Sở là muội muội của lão Long vương?”
Sở Đông Ly gật đầu.
“Vậy mẫu thân Sở Sở…”
“Đã chết.” Vẻ mặy Sở Đông Ly ảm đạm, “Khó sinh mà chết.”
Trái tim Tạ Hi Tri thắt lại, lúc lâu sau vẫn không nói nên lời.
Trầm mặc một hồi, Sở Đông Ly mở miệng: “Có khi chết rồi cũng tốt, người Long tộc vẫn xem mẫu thân ta là nỗi hổ thẹn, cho dù bà sống cũng bị nơi nơi chế nhạo người người châm biếm, sẽ chẳng vui vẻ gì.”
Tạ Hi Tri nhẹ nhàng nói: “Sao lại không vui vẻ, bà có Sở Sở mà, Sở Sở chính là niềm vui vẻ của bà.”
Sở Đông Ly cười nhạt, có chút buồn bã âm ỉ: “Ta còn chưa thấy bà ấy lần nào.”
Tạ Hi Tri: “Ta cũng chỉ được gặp mẫu thân vài lần, có lẽ lúc nhỏ vì quá gầy nên bị đá ra khỏi ổ tự lập.”
Sở Đông Ly bật cười: “Bây giờ phụ mẫu ngươi ở đâu?”
Tạ Hi Tri nhún vai: “Không biết, đại khái là ở chốn bồng lai làm một đôi thần tiên quyến lữ, từ lâu đã ném sự tồn tại của đứa con trai này đến xó xỉnh nào cũng không chừng… Vậy phụ thân Sở Sở là ai?”
Sở Đông Ly đã từng nói hắn không phải rồng thuần chủng, nếu mẫu thân hắn đã là người Long tộc, thế thì ý tứ trong đó nghĩa là phụ thân hắn không phải rồng.
Sở Đông Ly đáp: “Ngoại trừ mẫu thân ta thì ai cũng không biết ông là ai, có lẽ bởi vì hận, hoặc bởi vì yêu, bà chưa bao giờ nhắc đến thân phận người đó.”
…
Khổng Tước ra gọi Sở Đông Ly ăn cơm, từ xa nhìn thấy Sở Đông Ly ngồi với Tạ Hi Tri ở bậc thềm trước cửa, không biết đang nói chuyện gì.
Lúc này trời đã sẩm tối, Khổng Tước không nhìn rõ vẻ mặt bọn họ, chỉ cảm thấy bầu không khí có gì đó là lạ.
Khổng Tước gãi đầu, do dự không biết nên gọi bọn họ hay không.
Như là phát hiện điều gì, Sở Đông Ly quay đầu lại: “Đến giờ ăn rồi sao?”
Khổng Tước nhoẻn miệng: “Đúng vậy, đang muốn gọi hai ngươi vào.”
Sở Đông Ly đứng lên phủi quần áo, thuận tay kéo Tạ Hi Tri dậy, cười hỏi: “Tối nay có gì ngon không?”
Khổng Tước nói: “Cái này thì phải hỏi Nam Nam, hắn mới là đầu bếp, ta chỉ há miệng chờ cơm.”
Vừa đặt chân vào đại sảnh đã nhìn thấy Đông Nam Phi nhàn nhã ngồi thưởng trà.
Khổng Tước chớp mắt: “Không phải đã nói là có thể ăn rồi sao?”
Vậy đồ ăn đâu rồi? Trên bàn cũng chỉ có chén đũa trống không.
Đông Nam Phi đáp: “Bữa cơm này là bốn con tiểu liên yêu kia làm, không phải ta.”
Khổng Tước vỗ trán, đúng ha, vừa nãy là Hoàng Hoàng nói với mình ăn cơm được rồi.
Ngồi xuống đợi một lúc, đồ ăn được mang lên.
Khổng Tước gắp một đũa nếm thử, nói với Đông Nam Phi: “Nam Nam, chức đầu bếp này của ngươi nhượng lại được rồi đó.”
Đông Nam Phi nhướng mày: “Rất sẵn lòng.”
Bốn tiểu yêu vô cùng vui vẻ: “Ngoại trừ nấu cơm thì chúng ta còn có thể làm gì?”
Đúng là siêng năng chịu khó.
Mặt mày Khổng Tước hớn hở ném hết công việc của mình cho bọn chúng.
Đông Nam Phi liếc mắt nhìn y, hỏi: “Vậy ngươi làm gì?”
Khổng Tước nghiêm túc đáp: “Dẫn mao cầu đi dạo.”
Đông Nam Phi: “…” Đám mao cầu kia căn bản không cần dẫn, chúng nó sẽ tự đi, thậm chí dẫn nhau đi còn được.
……
Sở Đông Ly tắm rửa xong quay về phòng thì thấy Tạ Hi Tri đã biến thành tiểu phượng hoàng ngồi xổm trên chăn chờ mình. Hắn đi đến mép giường ngồi xuống, thuận tay ôm lấy tiểu phượng hoàng vuốt ve, cảm giác lông xù cọ vào tay khiến Sở Đông Ly ôm chặt không muốn buông tay.
Nếu luận về xúc cảm, tiểu phượng hoàng là duy nhất có một không hai, đáng tiếc Tạ Hi Tri không thích biến thành tiểu phượng hoàng.
Sở Đông Ly nằm xuống, đặt tiểu phượng hoàng trên ngực mình.
Tiểu phượng hoàng nghiêng đầu dụi dụi vào cằm Sở Đông Ly. Động tác hệt như làm nũng này làm Sở Đông Ly không nhịn được, bật cười: “Bỗng dưng sao lại biến thành tiểu phượng hoàng?”
Tiểu phượng hoàng nói: “Không phải Sở Sở nói muốn ta biến thành tiểu phượng hoàng để ngươi ôm đi ngủ sao?”
Sở Đông Ly liếc xéo tiểu phượng hoàng một cái: “Chẳng phải ngươi bảo không nhớ à?”
Tiểu phượng hoàng lại nói: “Bây giờ thì nhớ rồi.”
Sở Đông Ly: “…”
Tiểu phượng hoàng còn nhớ chuyện con bạch hồ kia, dựa theo sở thích của Sở Đông Ly không chừng lại mang về nuôi trong phủ. Để Sở Đông Ly dập tan ý niệm này, Tạ Hi Tri mới nghĩ ra chủ ý khoảng thời gian này sẽ biến thành tiểu phượng hoàng, khiến chứng nghiện mao cầu của Sở Đông Ly phát tác, sau đó lực chú ý của hắn dĩ nhiên sẽ chuyển lên người y. Đã như vậy rồi, y cũng không tin Sở Đông Ly còn vừa mắt được mao cầu nào nữa.
Chương 60