Edit: Huyên
Nhìn Sở Đông Ly và Tạ Hi Tri biến mất trong sa mạc, lão đầu vỗ vỗ cát trên người chuẩn bị rời đi.
Một con rùa màu xanh bò ra từ trong túi được lão đầu khoác lên vai, đưa tới một viên thủy tinh châu chiếu lấp lánh ánh nước, ngáp dài nói: "Sư phó, Kỳ Lân Vương tìm người."
Lão đầu nhận hạt châu, thủy tinh châu trong suốt óng ánh chiếu một hình bóng mơ hồ thẳng tắp.
Người kia hỏi: "Nó tới rồi à?"
Lão đầu: "Tới rồi, mới vừa vào Ma vực."
Người kia: "Con phượng hoàng kia đâu?"
Lão đầu: "Đương nhiên là đi cùng với con trai ngươi."
Người kia ồ một tiếng, yên lòng.
Lão đầu ngồi xuống tại chỗ, đặt rùa nhỏ lên trên đầu gối, lão hỏi: "Ngươi hài lòng với đứa con trai này không?"
Người kia không trả lời thẳng, nói: "Nó quá mềm lòng."
Lão đầu cười: "Vậy ngươi rốt cuộc hài lòng hay bất mãn? Nếu Thất công chúa có hỏi, ta còn có cái mà trả lời."
Yên lặng một lát, người kia nói: "Nó kiên cường hơn ta nhiều."
Lão đầu cười: "Đó là vô cùng hài lòng, đúng rồi, gần đây thân thể tốt hơn nhiều chưa? Thất công chúa vẫn luôn mong nhớ ngươi phục hồi trạng thái như cũ."
Người kia: "Khôi phục được bảy tám phần rồi, những năm gần đây cám ơn ngươi đã giúp đỡ."
Lão đầu: "Khách khí cái gì, ta nhìn Thất công chúa lớn lên từ nhỏ, trong lòng ta xem nàng như con gái của mình."
Người kia: "Bên Lão Long Vương không hoài nghi chứ?"
Lão đầu: "Không có, gần đây bọn Long Dật Vân ngo ngoe muốn động, nó là người gấp nhất, nào có rảnh quản con rùa già hết ăn lại nằm này."
Người kia thở dài một hơi:"Chỉ mong có thể sớm ngày gặp lại Chân nhi."
......
Lại hàn huyên một lát về tình hình gần đây của Sở Đông Ly, thủy tinh châu mới dần dần phai nhạt đi, hình ảnh người bên trong cũng nhạt dần dần, cuối cùng biến mất.
Lão đầu cất kỹ hạt châu, chọt chọt đầu rùa nhỏ: "Đồ nhi ngoan, ngươi cũng tu luyện gần ngàn năm rồi, sao vẫn là một con rùa đen?"
Rùa nhỏ đáp: "Bởi vì bản thân con là một con rùa đen."
Lão đầu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Ngươi không có chí tiến tới, nếu đủ ngàn năm ngươi không thể tu luyện thành người ta sẽ ném ngươi về trong biển."
Rùa nhỏ lười biếng nói: "Không cần ném như thế xa, ném con vào hồ sen trong hậu viện nhà Sở Đông Ly là được rồi, con nghĩ hắn sẽ không để ý nuôi thêm một con rùa đen đâu."
Lão đầu: "....."
.....
Bầu trời u ám, giống như được một tầng tro che lại.
Xa xa là dãy núi kéo dài vô tận, một con đường thẳng tắp hướng ra xa, lúc này Tạ Hi Tri và Sở Đông Ly đang đứng giữa đường.
Sở Đông Ly nhìn xung quanh một lát, nói: "Ma vực không khác nhân gian lắm." Mới đầu, hắn tưởng sẽ thấy một khung cảnh ma khí bao phủ.
Tạ Hi Tri nói thầm: "Không khác lắm, chỉ là không có mặt trời."
Sở Đông Ly xoa nhẹ đầu y, cười: "Ngươi rất thích mặt trời?"
Tạ Hi Tri: "Sở Sở thích nước bao nhiêu thì ta thích mặt trời bấy nhiêu."
Sở Đông Ly đưa mắt nhìn khắp nơi, nói: "Không biết Ma Cung Ma vương ở nơi nào, chỗ này quỷ ảnh không có một con, muốn tìm người hỏi cũng không được."
Tạ Hi Tri kéo Sở Đông Ly đi lên phía trước, nói: "Nơi này cũng chỉ có ma vật, đương nhiên không có người."
Sở Đông Ly oán niệm: "Cũng không thấy có ma vật."
Vừa dứt lời thì nghe thấy đằng trước truyền đến tiếng cãi vã.
Đến gần, thấy ven đường có hai ma vật đang ngồi xổm, dáng vẻ hai ma vật này thấp bé, đại khái cũng chỉ đến hông Sở Đông Ly, quần áo tướng mạo bọn họ giống nhau như đúc, đều là mắt to, tai nhọn, mũi tròn, quần áo cả người xanh biếc, trông còn rất đáng yêu, khác biệt duy nhất chính là hoa tai, một con trong đó đeo một cái vòng bạc bên tai trái, một con khác thì đeo theo một cái vòng vàng bên tai phải, lúc này hai người đang tranh đoạt một cái hộp nhỏ hình vuông.
Một con nói: "Là ta nhìn thấy trước."
Một con khác cũng nói: "Là ta nhìn thấy trước."
Trừng mắt cả buổi, nhảy lên đánh nhau.
Đánh đánh đánh đánh, cái hộp vuột tay bay ra ngoài, rơi xuống bên chân Sở Đông Ly.
Sở Đông Ly xoay người nhặt lên thì trông thấy là một cái hộp ngọc màu đỏ.
Nhìn thấy cái hộp này, Tạ Hi Tri khẽ nhíu mày, như có điều suy nghĩ.
"A! Hộp của chúng ta!" Kia tiểu ma vật không đánh nữa, lập tức chạy tới đoạt lại cái hộp.
Sở Đông Ly đưa hộp cho bọn họ, hai ma vật trên dưới đánh giá Tạ Hi Tri và Sở Đông Ly một hồi, hỏi: "Các ngươi là người phương nào?"
Sở Đông Ly mỉm cười: "Đi ngang qua thôi."
Ma vật đeo vòng bạc hỏi: "Các ngươi cũng đến tham dự khánh điển à?"
Sở Đông Ly: "Khánh điển gì?"
Ma vật đeo vòng vàng trừng mắt: "Đương nhiên là khánh điển đại hôn của Ma vương bệ hạ chúng ta."
Khánh điển đại hôn? Vậy là mang ý nghĩa nhiều người náo nhiệt, thế này bọn họ ra tay cũng thuận tiện hơn...... Nghĩ tới đây, nụ cười của Sở Đông Ly càng chân thành: "À, hóa ra là các ngươi nói chuyện này, chúng ta cũng đi tham dự khánh điển."
Hai tiểu ma vật nhìn nhau, trăm miệng một lời hỏi: "Vậy các ngươi chuẩn bị lễ vật gì thế?"
Sở Đông Ly bị hỏi, bọn họ chỉ ứng phọvây thôi, lấy đâu ra lễ vật?
"Là cái này." Tạ Hi Tri đứng nên cạnh rút ra một món đồ, là hòn đá màu đỏ mua được từ lão đầu.
Sở Đông Ly ho một tiếng, mặc dù hòn đá kia phải bỏ ra năm trăm lượng mới mua được, thế nhưng làm lễ vật vẫn có hơi khó coi.
Há biết hai tiểu ma vật lại rất hâm mộ: "Lễ vật của các ngươi xinh đẹp quá."
Sở Đông Ly: "....Vậy các ngươi chuẩn bị tặng cái gì?"
BẢN EDIT THUỘC VỀ WORDPRESS tieuhuyen1205.wordpress.com, NGHIÊM CẤP REUP DƯỚI BẤT KÌ HÌNH THỨC NÀO. TẨY CHAY BỌN TruyenGG NHÂN PHẨM RÁC RƯỞI VÀ BỌN SÚC VẬT ỦNG HỘ TRANG ĂN CẮP!!!!!
Tiểu ma vật buồn rầu nói: "Còn chưa nghĩ ra, vốn định đưa cái này," bèn lung lay hộp ngọc màu đỏ trên tay, "Thế nhưng nếu đưa hộp rỗng hình như không tốt lắm."
Thấy ánh mắt của tiểu ma vật vẫn luôn đảo quanh trên hòn đá đỏ kia, Sở Đông Ly cảm thấy buồn cười, trong lòng tự nhủ: Hai tiểu ma vật này muốn đánh chủ ý lên đòn đá đỏ này thật đấy à?
Quả nhiên, tiểu ma vật đeo vòng bạc nói: "Không bằng các ngươi bán hòn đá đỏ này cho chúng ta đi, có được không?"
Tạ Hi Tri nhíu mày, giơ tay lên, hộp ngọc màu đỏ trong tay tiểu ma vật lập tức bay vào tay y, y bỏ hòn đá đỏ vào hộp, vậy vừa thật, dưới ánh mắt chờ mong mừng rỡ của tiểu ma vật, Tạ Hi Tri rất không khách khí cất cái vào trong ngực, nói: "Cái này thuộc về ta."
(=))))))))))))))))))))
"...."
Mặt tiểu ma vật đeo vòng vàng đỏ lên, phẫn nộ: "Ngươi, ngươi cướp hộp của chúng ta?!"
Tạ Hi Tri lấy ra một thỏi bạc để vào trong tay hai tiểu ma vật, nói: "Ầy, đây là mua, không phải cướp."
Tiểu ma vật: "...."
Sở Đông Ly lắc đầu: "Ngươi bắt nạt bọn họ làm gì?"
Tạ Hi Tri: "Cái hộp này không phải bọn họ."
Tiểu ma vật kinh ngạc, bật thốt lên: "Sao ngươi biết?"
Tạ Hi Tri cười lạnh: "Đây là vật của Tiên giới, làm sao mà biến thành đồ của hai ma vật các ngươi được?"
Sở Đông Ly đưa tay lấy cái hộp từ trong ngực Tạ Hi Tri ra, hiếu kì không thôi: "Đoàn Đoàn, sao ngươi biết đây là vật của Tiên giới?"
Tạ Hi Tri lập hộp lại, để đầu hộp hướng lên trên, trông thấy mặt hộp khắc một cái tên "Vân Tiệp."
Sở Đông Ly hỏi: "Vân Tiệp là ai?"
Tạ Hi Tri: "Thiên Tinh quân, cái hộp này ta từng thấy y mang theo bên người, hẳn là đồ vật mà y yêu quý, không biết tại sao lại rơi vào Ma vực," nói rồi quay đầu nhìn kia hai tiểu ma vật, "Sao các ngươi lại có các hộp này?"
Tiểu ma vật nhìn nhau, bỗng nhiên hét một tiếng, quay người nhanh chân bỏ chạy.
Đây rõ ràng là chột dạ!
Tạ Hi Tri không lập tức đuổi theo, chờ hai tiểu ma vật chạy một khoảng cách, y mới không nhanh không chậm đuổi theo chặn đường hai tiểu ma vật.
Sắc mặt tiểu ma vật trắng bệch, không chút nghĩ ngợi quay đầu lại chạy tiếp, vừa quay đầu ngoái lại, Sở Đông Ly đang cười đứng ngay phía sau.
Tiểu ma vật ôm thành một cục, cả gan hỏi: "Các ngươi muốn sao?"
Tạ Hi Tri khoanh tay, nói: "Không muốn sao hết, chỉ là các ngươi phải trả lời vấn đề của ta, thuận tiện nói cho ta biết Ma Cung của Ma vương bệ hạ nằm ở đâu?"
Hai mắt tiểu ma vật con mắt xoay tới xoay lui, ấp a ấp úng.
Tạ Hi Tri giơ tay phải lên, lòng bàn tay dâng lên một ngọn lửa, hắn uy hiếp: "Các ngươi có nói hay không, không nói thì nướng các ngươi ngay."
Tiểu ma vật kinh ngạc, thành thật cung khai: "Chúng ta thấy hắn ngủ thiếp đi nên mới cầm đồ vật của hắn đi mà thôi, không có trộm."
Tạ Hi Tri nhíu mày: "Thiên Tinh quân sao có thể có thể ngủ say như thế, bị trộm đồ cũng không biết? Mà lại, sao Thiên Tinh quân lại xuất hiện ở Ma vực?"
"Các ngươi thấy chủ nhân cái hộp này ở đâu?"
Tiểu ma vật chỉ chỉ ra sau, nói: "Ở trong sơn động bên kia."
Tạ Hi Tri nắm chặt cổ áo hai tiểu ma vật, ra lệnh: "Dẫn đường."
Tiểu ma vật không dám phản kháng, nơm nớp lo sợ đi phía trước dẫn đường.
Sở Đông Ly nhìn Tạ Hi Tri, cười: "Nghĩ không ra ngươi cũng sẽ xen vào chuyện bao đồng?"
Tạ Hi Tri: "Kỳ thật không muốn quản đâu, chỉ là....."
Chẳng qua là ký ức lúc Thiên Tinh quân nhìn cái hộp này vẫn còn mới mẻ, thâm tình, yêu thương.....
Sở Đông Ly ngược lại có mấy phần hiểu rõ: "Người tên Vân Tiệp này làm ngươi thấy thuận mắt?"
Tính tình con phượng hoàng này, Sở Đông Ly đã hiểu quá rõ, nếu không phải có chút giao tình với Thiên Tinh quân, y mới không quản cái chuyện này.
Sau khi tiểu ma vật mang bọn Sở Đông Ly đi vào một khối núi đá, nơi đó có một cái hang động nho nhỏ, một người nằm ở nơi đó, mái tóc đen thật dài che khuất hơn nửa bên mặt của y, y không nhúc nhích, trông tựa như đã chết, áo bào màu bạc ngược lại rất giống cách ăn mặc bình thường của Vân Tiệp.
Thấy Tạ Hi Tri lạnh mặt, hai tiểu ma vật vội nói: "Chúng ta chỉ lấy hộp của hắn, lúc chúng ta nhìn thấy hắn, bộ dáng hắn nửa chết nửa sống thế này, việc không liên quan đến chúng ta."
Sở Đông Ly đi qua, để thân thể của người kia nằm lại ngay ngắn trên mặt đất, lại đẩy mái tóc đen trên mặt của y ra, làm gương mặt y hoàn toàn lộ ra.
"Quả nhiên là y." Tạ Hi Tri nói nhỏ.
Chương 69