Phương Gia Tiểu Trà Quán

Chương 4

Tháp Na quyết tâm không để nữ nhi đạt được mục đích, sao có thể giữ lại trong nhà một kẻ mang lòng ác ý, không rõ ý đồ, bà nghĩ thế nào cũng không yên tâm.

Lại nhìn rõ ràng tướng mạo của hắn, bà lại càng thêm không yên!

"Mẫu thân." Phương Niên Niên nũng nịu, nàng hơi giận dỗi, định bụng sẽ không làm đồ ngon cho mẫu thân.

"Giữ người kia lại cũng không sao."

Tháp Na nhìn về phía cửa, bất mãn kêu: "Tam ca!"

Phương Khuê đi đến bên cạnh thê tử, xoa đầu nữ nhi, Phương Niên Niên muốn kêu lên, song nghĩ đang là lúc cầu cạnh phụ mẫu, thế là đành nín nhịn, chỉnh trang mái tóc thành ổ gà.

"Phụ thân, người nói có thể giữ lại."

Phương Khuê gật đầu: "Chúng ta vẫn không mấy tán thành biện pháp của con, dù sao giữ một nam nhân lai lịch bất minh trong nhà rất không sáng suốt."

"Con..." Phương Niên Niên vội vàng nói rõ phương pháp của mình hữu hiệu thế nào, có hẳn người trong cuộc lấy thân thuyết pháp, sẽ lưu lại ấn tượng không thể xoá nhoà trong lòng tiểu đệ, mang lại hiệu quả nhanh chóng.

Có lẽ không đến một tháng, hay chỉ mất mấy ngày, tiểu tử đó sẽ thấy chuyện trở thành đại hiệp võ lâm là đi vào ngõ cụt.

Phương Khuê cười cười, ngăn nữ nhi lại, ông cùng Tháp Na đều chờ con cái tự do tự tại trưởng thành, làm việc bản thân muốn làm, không cần công thành danh toại, không cần vạn cổ lưu danh, chỉ mong một đời bình an vui sướng.

Song nữ nhi tận tâm tận lực, vừa ngoan hiền lại còn dạy đạo cho ấu đệ. Lần đó nhi tử suýt bị bắt cóc, thật sự doạ sợ nữ nhi, nên nàng mới nghĩ cách đòi cắt đứt mộng giang hồ của nhi tử.

Nói ra thật xấu hổ, người làm phụ mẫu như họ lại không nghĩ nhiều như vậy.

Nếu nữ nhi có biện pháp, người làm phụ thân như ông cứ ủng hộ thôi. Cho dù như thế nào thì cũng có ông bên cạnh, đề phòng mọi trò gian trá của tiểu tử kia!

"Có điều ta cũng suy nghĩ lại, phương pháp của con chưa chắc không thể thử một lần, trong quán cũng đang thiếu tiểu nhị, tiểu tử kia bộ dạng lanh lợi, có thể đảm nhiệm."

Phương Niên Niên ngạc nhiên nhìn mẫu thân, phụ thân đồng ý, mẫu thân ắt hẳn sẽ không phản đối chứ?

Quả nhiên, mẫu thân bất đắc dĩ gật đầu.


Phương Niên Niên ôm chầm lấy phụ thân, sau đó lại quay sang ôm lấy mẫu thân, chuyện này xem như đã xong, chỉ đợi tiểu nhị mới đi nhậm chức, lấy thân thuyết pháp với tiểu đệ: Sự tích giang hồ không dễ lăn lộn.

Bên ngoài phòng bếp, Phương Đại Ngưu mặt không đổi sắc, bưng một bát thuốc đắng đặc sệt, đẩy cửa bước vào nhà kho.

Bên trong kho củi, nam nhân đang tựa vào tường nghỉ ngơi, vừa nghe âm thanh mở cửa, thân thể theo bản năng liền co rúm lại, nhìn thấy Phương Đại Ngưu bưng thuốc đi tới, ánh mắt hung ác.

Cả gia đình này nhìn thì bình thường, vậy mà thật sự đáng sợ, Thẩm Hựu Dự nghĩ, đặc biệt là nam nhân này, nhìn thì trung thực chất phác, vậy mà ra tay rất tàn độc, không rõ hắn ta điểm vào huyệt nào trên người, nội lực của hắn liền bị khoá, xong hắn ta lại cho hắn ăn một viên thuốc, ngay cả nội kình cũng không vận được!

Bề ngoài Thẩm Hựu Dự vẫn bình tĩnh, song trong lòng sớm đã dậy sóng kinh thiên, loại thủ đoạn bực này mà không có chút danh hào nào trong giang hồ, thật là đáng sợ.

"Các ngươi muốn chém muốn giết, xẻo da róc thịt thì cứ ra tay, đừng mơ làm nhục ta!" Thẩm Hựu Dự trầm giọng nói.

Phương Đại Ngưu không để ý tới hắn, bước qua nắm lấy cằm của Thẩm Hựu Dự, đổ bát thuốc đắng vào. Sức lực Phương Đại Ngưu rất lớn, Thẩm Hựu Dự vốn không tránh thoát, chỉ đành trơ mắng nhìn bản thân bị éo uống thứ nước đăng đắng, chua chua, dính dính này, thật sự là khổ một lời không nói hết.

Thuốc thang còn chưa nuốt hết lại men theo cằm chảy vào trong y phục, không thể không thừa nhận, Thẩm Hựu Dự dáng dấp rất tốt, bị đối đãi chật vật thế này mà vẫn không giấu được quý khí bẩm sinh.

Lai lịch người này cũng không đơn giản, song rời vào trong trà quán này, cho dù có là một con rồng bay thì cũng phải nằm xuống.

Phương Đại Ngưu buông lỏng Thẩm Hựu Dự ra, lên tiếng: "Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là tiểu nhị sai vặt của nhà ta, toàn bộ công việc đều phải nghe nữ lang nhà ta phân phó."

Thẩm Hựu Dự không để ý đến, chỉ che vết thương trước ngực, thở hồng hộc.

"Có nghe thấy không hả!" Bàn tay lớn như quạt hương bồ của Phương Đại Ngưu vung lên.

Thật sự nói không nghe thì lại đánh người.

Thẩm Hựu Dự vốn ngông cuồng, quyết không khuất phục. Hắn phát hiện bản thân có thể vận khí, thừa dịp Phương Đại Ngưu không chuẩn bị, bàn tay ôm ngực giống như rắn vồ ra, trực tiếp muốn bóp cổ Phương Đại Ngưu.

Thẩm Hựu Dự kêu đau một tiếng, cắn răng khom người, mồ hôi lạnh túa ra, sắc mặt trắng bệch, trong bụng như có kiếm có đao, tất cả đang tung hoành ngang dọc, khí thế tưởng chừng có thể dời non lấp biển.

Nội lực của hắn vậy mà không nghe lời.

Thẩm Hựu Dự kinh hãi, không khỏi trừng mắt.


Phương Đại Ngưu lạnh lùng nói: "Mỗi khi ngươi vận công thì sẽ tăng thêm một tầng thống khổ, cho đến khi ruột xuyên bụng nát. Nếu không muốn bị thương, tốt nhất ngươi hãy ngoan ngoãn nghe lời, thành thật làm việc trong quán, chờ đến khi nữ lang chán ghét mà vứt bỏ ngươi, ta sẽ cho ngươi giải dược, thả ngươi rời đi."

Thẩm Hựu Dự tức giận nhìn Phương Đại Ngưu, hận không thể lập tức tiễn hắn đến Ngọ môn trảm đầu! Trong mắt hắn, Phương Đại Ngưu cực kỳ đáng chết.

Phương Đại Ngưu vẫn không động đậy, đứng thẳng người lên, rũ mắt nói: "Tốt nhất nghe lời nữ lang."

Không nghe lời, bụng dạ ắt sẽ không tốt.

Nói xong, Phương Đại Ngưu ra ngoài, lát sau ném vào trong kho một bộ y phục, rồi lại đóng cửa lần nữa.

Thẩm Hựu Dự tựa vào tường, thần sắc mê man, hổ lạc xuống đồng bằng, rồng bơi chỗ nước cạn, hắn thật sự quá bất cẩn, quá sơ sót, chỉ xem đây là một trà quán chốn thôn quê, sẽ dễ dàng thu hồi Huyết Liên Tử. Hắn đã nghĩ kỹ, cho dù có kinh động đến người trong nhà, vẫn chỉ cần đưa một chút bạc giải quyết.

Không nghĩ tới, người bị giải quyết lại là hắn!

Hắn mang Tuyết Liên Tử ra ngoài kinh thành, không hiểu sao lại bị một đám người giang hồ hô đánh đòi giết, đối phương người đông thế mạnh, để bảo vệ Huyết Liên Tử, hắn đành vội vàng ném vào đống hạt sen trong quán này.

Thoát khỏi đám người điên cuồng kia, Thẩm Hựu Dự thừa dịp tối trời liền vào trà quán này, định bụng tìm chỗ hạt sen kia.

Chao ôi, sai một ly, đi một dặm, đường đường một vương gia như hắn lại đến trà quán làm tiểu nhị, thật sự là, thật sự là... Thẩm Hựu Dự đảo mắt, chân khí trong bụng dần bình phục, song dư vị khuấy đảo trời đất vừa rồi vẫn còn đó.

...

Phương Niên Niên nhẹ nhàng ra ngoài, gỡ xuống bố cáo tuyển dụng vừa dán lên cổng hôm qua, gặp lão bản nương của nhà nghỉ sát vách, thế là cũng hàn huyên vài câu.

"Tìm được tiểu nhị rồi sao?"

Phương Niên Niên: "Dạ vâng, đã tìm được rồi."

"Niên nha đầu bao giờ mới làm mứt lê thế, cuống họng ta cứ vào thu đã bắt đầu khó chịu rồi, ban đêm lại còn ho khan, không có mứt lê của ngươi thì lại ngủ không ngon."

Phương Niên Niên nói: "Nhà ta đã mua lê chín rồi, hôm nay sẽ bắt đầu làm, thẩm nương chịu khó chờ thêm nhé, ngày mai có thể ghé mua rồi."


"Được, được, ta cũng có mấy tỷ muội có bệnh cũ giống ta, lần này sẽ mua nhiều một chút, còn đem tặng người."

Phương Niên Niên cười híp mắt: "Thẩm nương yên tâm, chắc chắn đủ mứt lê cho thẩm."

Hàng năm nàng đều làm không ít mứt lê, hàng xóm láng giềng xung quanh đều thích, trấn Ô Y bên cạnh cũng có không ít người tới mua, lại còn người đi đường ghé lại. Chỉ riêng mứt lê đã mang lại thu nhập mấy chục lượng bạc cho nhà nàng, còn nhiều hơn thu nhập một năm của một nhà bốn người thông thường.

Nguyên liệu đơn giản, có điều cách làm có hơi phiền phức.

Phương Niên Niên suy nghĩ một lát, liền lấy bàn nạo, nồi đất ra tráng qua, buổi chiều nàng sẽ bắt đầu làm, vừa xoay người vào trong quán liền thấy đối diện là một thân người cao gầy, ngũ quan tinh xảo anh tuấn, cả người giống như phát sáng, tựa đèn lưu ly đốt lên giữa căn phòng u ám, ánh sáng đấy lập tức chiếu vào trong lòng nàng.

Quá đẹp!

Đây là người đẹp mắt nhất nàng từng thấy qua ở đời này, có thể so với soái ca trên TV ở kiếp trước, à không, Phương Niên Niên phủ định suy nghĩ này, nàng âm thầm bổ sung, là đẹp hơn gấp trăm lần so với mấy soái ca kia.

Không chỉ là tướng mạo, hắn còn có khí chất bẩm sinh, khiến cả người toát ra hào quang.

Về phần sắc mặt tái nhợt, lông mày cau lại, thêm ánh mắt chán ghét kia, lại khiến nam tử này thêm mấy phần đáng thương.

Phương Niên Niên lẩm bẩm: "Thật tốt, thật vi diệu."

Thẩm Hựu Dự chán ghét xoay mặt đi, hắn đã từng gặp qua nhiều nữ tử trồng cây si, nhưng nữ nhân không che giấu như vậy thật sự hiếm thấy, đúng là dã nha đầu thô lỗ ở nông thôn, không được giáo dưỡng, thật uổng cho một gương mặt đẹp.

Phương Niên Niên vui mừng quá đỗi, chỉ thiếu điều chống nạnh cười to, nam nhân càng xuất sắc lại càng giống hổ lạc xuống đồng bằng, tương phản càng mãnh liệt, càng dễ lên lớp cho tiểu bằng hữu Phương Thừa Ý.

Thật tuyệt vời!

Phương Niên Niên đi qua: "Ngươi tên gì?"

Thẩm Hựu Dự chán ghét quay đầu, không muốn để ts, song vừa liếc thấy ánh mắt của Phương Đại Ngưu đã lặng lẽ đứng đó từ bao giờ, hắn khẽ run rẩy, bụng dạ vừa bình phục lại có cảm giác quặn đau.

Hắn đành bất đắc dĩ nói: "Thẩm Hựu Dự."

"Viết như thế nào?" Phương Niên Niên truy hỏi.

Thẩm Hựu Dự cẩn thận nói.

Phương Niên Niên gật đầu: "Ngươi biết võ công, là giang hồ thiếu hiệp sao?"


Hoá ra là một kẻ ngốc ảo tượng chuyện giang hồ đại hiệp, Thẩm Hựu Dự cười nhạo: "Ta biết võ công, song không phải người trong giang hồ."

Phương Niên Niên hơi thất vọng, có điều nghĩ lại, nàng có thể xây dựng hình tượng cho Thẩm Hựu Dự, chỉ cần Phương Thừa Ý tin là được, thật thật giả giả thì có làm sao.

Nàng liếc mắt qua lại, lập tức có chủ ý: "Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là... Đại Ngưu thúc, hiện tại trên giang hồ, có môn phái nào đặc biệt nổi tiếng không?"

Phương Đại Ngưu nói: "Chính đạo thì có phái Tung Sơn, Trần gia gia ở Hoài Nam chính là Tung Sơn chưởng môn, cũng là võ lâm minh chủ đương nhiệm. Ma đạo thì có Tiêu Diêu giáo, trong phái hầu như là nam nữ có chút anh tuấn, giáo chủ tu luyện ma công, lưu giữ dung nhan."

"Ôi, Tiêu Diêu giáo này nghe tới đã thấy tà ác, không đáng tin cậy." Phương Niên Niên nhíu mày này. "Vậy coi như ngươi là Đại sư huynh của phái Tung Sơn đi, là một lãng nhân chân thật, nhiệt tình, quang minh lẫm liệt, là thế hệ đầu tiên bước ra giang hồ."

Thẩm Hựu Dự khó hiểu nhìn Phương Niên Niên, nhưng dưới sự trầm mặc của Phương Đại Ngưu thì đành chần chừ gật đầu.

"Nhưng mà!" Quan trọng nhất là sao Phương Niên Niên có thể dựng lên hình tượng giang hồ nghiệp hiệp cao thượng trước mặt a đệ, tuyệt đối không thể, nàng nói tiếp. "Nhưng ngươi là một thiếu hiệp không có tiền đồ, trên đường đến kinh thành, ngươi cứ thích xen vào việc của người khác, tiêu hết lộ phí, bệnh tình nguy khốn, bụng đói kêu vang, té xíu trước cửa nhà ta, cầu xin chúng ta thu nhận."

"Môn phái cũng không phát tiền tiêu vặt cho các ngươi, tất cả đều phải ra đường mãi nghệ kiếm sống, thế nhưng ngoại trừ vài chiêu đòn hiểm, ngươi cũng không có tài nghệ gì, có mãi nghệ cũng không ai xem."

Thẩm Hựu Dự: "..."

"Ngươi cứ vậy đi tiếp, năm ngày liền không có cơm ăn, không thể ở khách đi3m, đành phải màn trời chiếu đất, ăn bữa nay lo bữa mai."

Thẩm Hựu Dự nhịn không được lên tiếng: "Quá đáng thật."

Phương Niên Niên chớp mắt vô tội: "Vẫn còn tốt mà. Thôi, miễn cưỡng thế đi, ngươi nói đúng, cũng hơi quá đáng rồi, tiểu đệ của ta cũng không phải tên ngốc, quá mức thì hắn sẽ không tin. Ngươi đem mấy lời ta nói nhớ kỹ trong lòng, khi nào tiểu đệ ta hỏi tới, ngươi cứ nói như vậy."

Thẩm Hựu Dự gật đầu, sao cũng được, trong lòng hắn đã xem tỷ đệ Phương gia thành đồ đần thích nằm mơ, làm việc thiện mong được báo ân, đúng là mộng đẹp.

Có khi là đầu óc có vấn đề!

Hai người nhìn nhau cười một tiếng, mỗi người một tâm tư.

Lời tác giả:

Thẩm Hựu Dự: Nha đầu ngốc.

Phương Niên Niên: Tiểu tử ngốc.

Hai tên ngốc nhìn nhau cười, không nói lời nào.

Bình Luận (0)
Comment