Phượng Hề Phượng Hề, Hồ Sở Y

Chương 17


Trơn bóng ngủ ba đêm, bỗng nhiên mặc về quần áo, Chiết Nhan lại cảm thấy ngủ không thoải mái, cũng không hẳn ngủ không thoải mái, chỉ là...!ảnh hưởng đến xúc cảm hắn ôm Chân Chân nhà mình...
Giãy giụa trong chốc lát, Chiết Nhan vẫn nhịn không được chẳng biết xấu hổ mà mở miệng: "Chân Chân à..."
"Ừm?"
Bạch Chân mới vừa bị Chiết Nhan lăn lộn xong, bây giờ đang mệt thật sự, thanh âm mềm như bông, không chút sức lực mà trêu chọc tim phượng hoàng của Chiết Nhan.
"Hay là...!ta cứ cởi quần áo đi, nóng..."
"Nóng?"
Chiết Nhan liên tục gật đầu: "Ừ ừ ừ, nóng!"
"Bên ngoài mát mẻ, ngươi có thể ra ngoài ngủ." Bạch Chân bĩu môi, mắt cũng lười mở, giả vờ giật giật thân mình mềm nhũn, làm bộ muốn đẩy Chiết Nhan ra.
"..." Chiết Nhan ôm sát người: "Không nóng, không nóng, cứ vậy được rồi."
"Ái..." Bạch Chân nhíu nhíu mày, nhẹ nhàng nhéo Chiết Nhan một cái: "Ngươi buông ra chút đi, nhức!"
Chiết Nhan vội nới lỏng ôm ấp, nhẹ nhàng ấn eo Bạch Chân: "Ngoan, ta xoa cho, hết nhức ngay."
Bạch Chân đã mệt đến không muốn nói chuyện, rúc vào lòng Chiết Nhan, trong xoa bóp dịu dàng của Chiết Nhan chìm vào giấc ngủ say.
Sáng sớm hôm sau, sắc trời chưa kịp sáng, gà cũng chưa gáy, Chiết Nhan đã sớm rời giường.

Híp đôi mắt còn chưa mở hẳn ra, thật cẩn thận mà dém chăn cho Bạch Chân, lại nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn, liền chuẩn bị đi ngắt nhụy hoa đào mới nhú sáng sớm, làm canh hoa đào tươi ngon nhất cho Bạch Chân.
Mới vừa mở cửa, lười biếng duỗi eo, ngáp một cái, liền phát hiện rừng đào bỗng dưng có vị khách tới còn sớm hơn cả mình, còn là vị khách bị trọng thương.
Chậc, canh hoa đào của Chân Chân!
Mắt thấy người kia đã ngã xuống đất không dậy nổi, Chiết Nhan vội chạy tới: "Ngươi làm sao vậy?"
Dạ Hoa hơi thở thoi thóp, đưa đồ trong tay cho Chiết Nhan: "Đưa cho Thiển Thiển..."
"Sắp mất mạng rồi còn đồ đạc gì nữa!" Chiết Nhan nhận lấy vật kia, còn chưa kịp nhìn kỹ, Dạ Hoa đã ngất xỉu.

"Này?"
Trên giường, Bạch Chân vốn đang ngủ say, tối hôm qua mệt đến tàn nhẫn, Chiết Nhan thức dậy rời giường cẩn thận, cũng không đánh thức chàng, nhưng bây giờ ngoài phòng ồn ào như vậy, làm chàng có chút xu thế sắp tỉnh giấc.
Chờ Bạch Chân hoàn toàn tỉnh táo lại, vệ sinh cá nhân xong, theo động tĩnh chậm rãi tìm tới, Chiết Nhan đang cầm một củ sen đo đo ướm ướm trên thân thể bị thiếu cánh tay của Dạ Hoa.
Bộ dáng chật vật kia, thật sự là thảm không nỡ nhìn.
"Một người đang yên đang lành, sao bỗng nhiên lại thành thế này chứ?"
"Ai mà biết.

Nếu hắn còn mạng mà sống tiếp, tự nhiên sẽ nói cho chúng ta."
Chiết Nhan cũng bực bội.

Đám tiểu bối này cứ thích tự lăn lộn mình đến chết đi sống lại thì thôi đi, còn gây phiền toái cho hắn làm cái gì? Nên biết, đường đường Chiết Nhan Thượng Thần, trừ chuyện của Bạch Chân ra, chính là người mà bước ra cửa cũng ngại phiền toái.


Nhưng ai bảo kẻ này là Dạ Hoa? Thái tử Thiên tộc không là gì, nhưng chàng là vị hôn phu của Bạch Thiển, mà Bạch Thiển lại chính là muội muội được Bạch Chân một tay nuôi lớn.

Có quan hệ bên trong như vậy, hắn có thể không cứu sao?!
Bạch Chân hoài nghi hỏi: "Ngươi chắc cái hũ nút này sẽ nói cho chúng ta biết không?"
"Hắn thân bị trọng thương, lại không về Thiên cung trước mà chạy đến rừng đào mười dặm này, nhất định là có chuyện gì không muốn để cho người khác biết, càng không muốn Thiên Quân biết được, cho nên chỉ có thể phó thác ta, nói cho ta nghe."
Bạch Chân gật gật đầu: "Nói cũng có lý..." Quay sang thấy Chiết Nhan giơ củ sen cẩn thận nghiên cứu, lại tò mò hỏi: "Ngươi lấy cái này làm cái gì?"
Chiết Nhan đứng dậy, kiên nhẫn giải thích: "Hắn tốt xấu gì cũng là Thái tử Thiên tộc, bây giờ mất một cánh tay, ngươi nói xem khó coi cỡ nào! Vậy nên ta đặc biệt đến Liên Trì vớt một củ sen vạn năm, làm cánh tay giả cho hắn."
Bạch Chân không hiểu sao có chút ghét bỏ với cánh tay bằng củ sen kia: "Cánh tay giả này...!có thể dùng kiếm không?"
"Không thể dùng kiếm, cử động cũng không được, chỉ bày cho có thôi."
Bạch Chân càng ghét bỏ: "Vậy cần nó làm gì?"
"Cho đẹp đó!" Chiết Nhan vênh vênh đầu, ra sức hiến vật quý: "Ngươi không muốn ngày nào đó hắn cưới Tiểu Ngũ, lại cụt một tay chứ?"
"Cũng đúng!" Bạch Chân đột nhiên có chút thẹn thùng, phần là bởi vì nghe Chiết Nhan nói mình "không muốn", làm cho chàng cảm thấy, Chiết Nhan ngay cả cứu người, cũng sẽ đặt ý chí của chàng lên hàng đầu.

Bất luận chuyện gì, chàng vĩnh viễn là người mà Chiết Nhan suy xét đầu tiên.

"Vậy ngươi làm cẩn thận một chút.

Tốt nhất đừng để bị nhìn ra." Trên mặt không giấu được ngọt ngào, thanh âm của Bạch Chân không tự giác mềm đi, ánh mắt nhìn về phía Chiết Nhan càng thêm kiều mị, ngữ khí cũng thêm chút ý tứ làm nũng.
Bạch Chân thiên kiều bá mị mà dặn dò như vậy, Chiết Nhan đột nhiên thấy áp lực như núi, giơ củ sen trong tay lên nhìn nhìn, nghĩ thầm: Chân Chân đã mở miệng, vậy nhất định phải hạ nhiều công phu chút, kiểu gì cũng phải để y vừa lòng mới được!
Phí một phen công phu, vất vả lắm mới kéo người từ kề cận cõi chết trở về, cũng làm xong cánh tay, Chiết Nhan đi đến cạnh Bạch Chân bày ra vẻ mỏi mệt: "Chân Chân, mệt quá đi!"
"Mệt lắm à?" Bạch Chân đưa một chén rượu trắng cho hắn: "Ta tự tay đun, uống xong bảo đảm ngươi lên tinh thần gấp trăm lần."
Chiết Nhan đặt ly rượu qua một bên, nhìn chằm chằm Bạch Chân: "Rượu vô ích!"
"Vậy cái gì mới có ích?"
Chiết Nhan thò lại gần, nhanh chóng thơm một cái: "Phải Chân Chân hôn mới được!"
Bạch Chân mặt đỏ tim đập: "Lão phượng hoàng, không biết xấu hổ!"
"Biết xấu hổ có thể làm Chân Chân vui sao?"
Bạch Chân bị bộ dáng đương nhiên của Chiết Nhan chọc cười, đẩy đẩy Chiết Nhan đang dán trên người mình ra: "Ngồi yên đi, Dạ Hoa sắp tỉnh rồi, đừng làm người ta chê cười."
Chiết Nhan không tình nguyện mà ngồi yên, xoa xoa cổ, giãn giãn gân cốt.

Trị bệnh nửa ngày, cũng mệt thật sự.
Ý thức của Dạ Hoa từ lúc Chiết Nhan tu chỉnh cánh tay đã dần dần hồi phục lại.

Cứu mạng thì dễ, nhưng để cánh tay làm ra đạt tới yêu cầu của Bạch Chân, Chiết Nhan chỉ đành đã tốt còn muốn tốt hơn.


Vậy nên, người cứu về rồi, chỉ là cánh tay kia, Chiết Nhan lại phải tốn hơn một canh giờ.
Người này mới vừa tỉnh lại liền nghe thấy hai phu phu người ta đang ve vãn đánh yêu, tình chàng ý thiếp, tự nhận thấy tỉnh dậy lúc này không ổn, vậy nên nhắm mắt dưỡng thần trong chốc lát, chờ đôi kia an phận đứng đắn rồi mới từ từ mở mắt.
Chiết Nhan thấy Dạ Hoa tỉnh lại, buông chén rượu, chỉ chỉ cánh tay chàng: "Ngươi tỉnh đúng lúc lắm.

Ta mới vừa làm lại cánh tay cho ngươi, thử xem được không?"
Rốt cuộc là người y thuật đệ nhất Tứ Hải Bát Hoang, trọng thương đến như vậy, thế mà mới vừa tỉnh lại đã có thể giãy giụa đứng dậy rồi.
Dạ Hoa thử giật giật cánh tay, có chút nhụt chí: "Không có cảm giác gì cả."
"Làm giống được đã khó lắm rồi.

Cứ dưỡng đi, nói không chừng qua mấy vạn năm nữa là có thể cử động đấy."
Chiết Nhan có chút không kiên nhẫn.

Vì để Chân Chân vừa lòng, hắn đã hạ mười thành công phu, không chỉ làm cho đẹp, còn đem vật chết biến thành vật sống, tuy hiện tại không thể động đậy, nhưng qua một thời gian cũng có thể khôi phục như lúc ban đầu.

Nhưng vẻ mặt tiếc nuối thất vọng của Dạ Hoa kia, thực sự đả kích hắn.
Dạ Hoa cung kính quỳ tạ: "Đa tạ Thượng Thần!"
Chàng biết rõ tình trạng của mình.

Nếu không có Chiết Nhan Thượng Thần, cho dù chàng giữ được mạng, Tứ Hải Bát Hoang cũng tuyệt đối không còn người nào khác có thể làm lại cánh tay cho chàng, càng không cần phải nói tới có thể nuôi sống.
Nghe xong lời này, Chiết Nhan cũng hòa hoãn hơn: "Ngươi quả thật phải cảm tạ ta.

Vì thương thế của ngươi, ta tốn không biết bao nhiêu tinh lực, sợ Thái tử Thiên tộc ngươi hồn phi phách tán, bỏ mạng ở rừng đào mười dặm, vậy ta thật quá oan uổng."
Dạ Hoa lúc này mới nhớ ra mục đích ban đầu mình tới rừng đào mười dặm này, chàng muốn nhờ Chiết Nhan Thượng Thần đưa đan dược cứu Mặc Uyên cho Bạch Thiển.
Hai người truy vấn một phen, biết rõ tiền căn hậu quả, quá trình khúc chiết, tình cảm chân thành tha thiết, làm Chiết Nhan và Bạch Chân hết lòng cảm khái.
Bạch Chân là người tình cảm, thấy Dạ Hoa thật lòng đối đãi với Bạch Thiển như vậy, muốn đuổi theo gọi Dạ Hoa sắp rời khỏi lại, thay Bạch Thiển biểu đạt tâm ý, để hai người sớm ngày bên nhau, không ngờ bị Chiết Nhan ngăn lại.
"Ngươi cản ta làm cái gì? Ta chỉ muốn nói với hắn, tâm tư của Tiểu Ngũ đối với hắn không phải là giả, cũng để cho họ sớm thẳng thắn đối mặt với nhau."
"Aiiii!" Chiết Nhan vẫn dịu dàng trước sau như một: "Duyên khởi duyên diệt, đều có nhân quả, không phải chuyện mà ngươi và ta có thể khống chế."
Bạch Chân cho dù không đành lòng, lại cũng không thể nề hà.

Tuy chàng không tin thiên định, nhưng chuyện tình yêu, quả thực chỉ người trong cuộc mới có thể làm chủ được.
"Chân Chân, ta bảo Tất Phương đi nấu ít đồ ăn.


Ngươi từ sáng sớm giúp ta cứu Dạ Hoa, chưa ăn cái gì, nhất định đói lả rồi.

Ta đi Tây Hải đưa đan dược cho Tiểu Ngũ trước."
"Ta chờ ngươi về rồi cùng ăn." Bạch Chân không thích ăn cơm một mình...
"Không cần chờ ta.

Đến Tây Hải xong ta còn muốn sang Thanh Khâu một chuyến."
"Thanh Khâu? Còn đi Thanh Khâu làm cái gì? Ngươi cũng đã ăn đâu!"
"Ta không đói bụng...." Chiết Nhan hôn lên giữa mày Bạch Chân vì đau lòng mà hơi hơi nhăn lại, nhu tình như nước: "Ngươi ngoan ngoãn ăn cơm, chờ ta trở về rồi nói cho ngươi."
"Ừm..."
Chiết Nhan dùng tốc độ nhanh nhất từ Tây Hải đến Thanh Khâu lại về rừng đào, chính là sợ Bạch Chân sẽ cố chấp mà chờ mình trở về mới bằng lòng ăn cơm.
Quả nhiên, người nọ đang ngồi bên cạnh bàn nhìn chằm chằm một bàn đồ ăn gặm quả đào phát ngốc.
"Chân Chân, sao ngươi không ăn cơm trước đi? Không cần chờ ta."
Bạch Chân lại gặm một miếng đào: "Ai thèm chờ ngươi? Ta đang ăn hoa quả khai vị trước khi dùng cơm thôi..."
Chiết Nhan bước tới sờ sờ đồ ăn trên mâm, vẫn còn nóng, xem ra Tất Phương động tác quá chậm, phải cấp bách dạy dỗ lại.
Bạch Chân ném hạt đào đi, cầm đôi đũa nhét vào trong tay Chiết Nhan, lại gắp đồ ăn vào bát hắn, đến khi trong bát chất đầy: "Mau ăn đi, nguội không ăn được nữa đâu."
Chiết Nhan thử một miếng mới biết, thì ra đồ ăn này đã được hâm nóng lại, hương vị rõ ràng không bằng lúc mới nấu.

Chút quan tâm nhỏ bé của Bạch Chân luôn làm hắn ấm áp đến rối tinh rối mù.
Bạch Chân lại ăn ngon lành, hoàn toàn không cảm thấy thức ăn đã nguội hâm nóng lại có gì không thể ăn.

"Đúng rồi Chiết Nhan, ngươi đến Thanh Khâu rốt cuộc là để làm gì?"
"Haiiii, còn không phải là vì việc của Dạ Hoa với Tiểu Ngũ sao..." Chiết Nhan thở dài buông đũa: "Ta đã hứa với Dạ Hoa không nói cho Tiểu Ngũ biết hắn đi lấy cỏ Thần Chi luyện đan dược cho Mặc Uyên, nhưng bảo ta vô duyên vô cớ nhặt công lao, ta cũng quá đuối lý.

Vậy nên ta liền đi Thanh Khâu, bảo Mê Cốc thay ta tới Dực giới tìm Dực Quân Ly Kính mượn ngọc hồn dùng một chút, lại mượn miệng Mê Cốc tiết lộ chút chân tướng không ảnh hưởng toàn cục cho Tiểu Ngũ.

Như thế, ta vừa không tính là thất tín với Dạ Hoa, cũng có thể sớm ngày thoát khỏi gánh nặng công thần kia."
"Thì ra là thế!" Bạch Chân bừng tỉnh ngộ, ngay sau đó an ủi: "Ngươi cũng không cần nghĩ nhiều.

Có thể cứu về Mặc Uyên, vốn không thể không có công của ngươi!"
"Phụ Thần đã nuôi lớn ta, ta đã là huynh trưởng của Mặc Uyên, cứu y vốn là bổn phận, làm sao dám nói công?" Chiết Nhan duỗi tay lau đi hạt cơm dính trên khóe miệng Bạch Chân, lại bỏ vào miệng mình.

Bạch Chân tri kỷ thế nào, hắn làm sao không biết?
Một động tác này của Chiết Nhan, thành công làm Bạch Chân đỏ mặt.
Vào đêm, Bạch Chân dựa vào ngực Chiết Nhan: "Chiết Nhan, ngươi nói duyên khởi duyên diệt, đều có nhân quả, không phải chuyện mà người có thể khống chế.

Vậy nếu chúng ta chú định có duyên không phận, ngươi sẽ làm thế nào?"

Chiết Nhan nâng mặt Bạch Chân lên, khó được nghiêm túc: "Chân Chân, không có loại nếu này!"
"Lỡ như có thì sao?" Bạch Chân chưa từ bỏ ý định: "Chúng ta...!đều là nam nhân!"
Chiết Nhan vòng tay ôm Bạch Chân vào lòng: "Chân Chân yên tâm, mặc kệ là nhân nào, quả nào, dù thật sự có loại nếu này, thì...!Trời định ta tất diệt trời, mệnh định ta tất nghịch mệnh, ngươi ta, sinh tử không rời!"
"Vậy nếu là chính ta muốn từ bỏ thì sao?"
Chiết Nhan có chút kinh ngạc mà nhìn chằm chằm người trong lòng.

Hắn không sợ trời không sợ mệnh, chỉ sợ Bạch Chân sẽ có suy nghĩ đó.

Chỉ có người này, mới là uy hiếp của hắn!
Bạch Chân tiếp tục hỏi: "Ngươi cũng sẽ giống như Dạ Hoa trao quyền lựa chọn cho Tiểu Ngũ, mà trao quyền lựa chọn cho ta sao?"
"Sẽ.

Chỉ có ngươi, mới là bận tâm duy nhất của ta." Chiết Nhan không muốn đối mặt với vấn đề này, nhưng hắn vẫn rất nghiêm túc trả lời.
"Ta biết ngay mà!"
Bạch Chân tức giận.

Chàng biết rõ những vấn đề lung tung đó không có khả năng tồn tại, nhưng chàng vẫn muốn hỏi ra, vòng đi vòng lại một vòng như vậy, mục đích của chàng, chính là muốn Chiết Nhan xóa sạch đường lui duy nhất trong quan hệ của họ này.
Tương lai rất dài, bọn họ có sinh mệnh vô tận, trong tương lai khôn lường, ai cũng không thể bảo đảm vận mệnh không có khúc chiết.

Bạch Chân không sợ bất cứ điều gì, chàng tin tưởng vững chắc mình có thể bảo vệ tình yêu của họ.
Thế nhưng, chàng sợ Chiết Nhan, chàng sợ Chiết Nhan sẽ vì chàng, mà lựa chọn từ bỏ chàng.
Chiết Nhan có chút không hiểu vì sao Bạch Chân lại nổi giận.

Mình đào tim đào phổi, vốn tưởng y nghe xong sẽ rất vui vẻ, kết quả lại giận là sao?
"Chân Chân..."
"Chiết Nhan..." Bạch Chân ngắt lời Chiết Nhan, bàn tay đặt lên ngực Chiết Nhan, trịnh trọng nói: "Ta đem ta giao cho ngươi, cũng đem quyền lựa chọn của ta giao cho ngươi, ta không cần cái gọi là thành toàn của ngươi."
"Chân Chân..." Chiết Nhan nắm lấy bàn tay Bạch Chân dán trên ngực mình, ngoại trừ cái tên đã khắc vào đầu quả tim, hắn nói không nên lời bất cứ điều gì nữa.
Bạch Chân gục đầu xuống, trán đặt lên mu bàn tay Chiết Nhan: "Chiết Nhan ngươi, chính là lựa chọn duy nhất của Bạch Chân ta.

Ngươi chính là trời của ta, là mệnh của ta!"
"Ngươi lại làm sao không phải là trời của ta, là mệnh của ta chứ!"
"Cho nên..." Bạch Chân sửa lại sắc mặt nghiêm túc, ngẩng đầu, nghịch ngợm cười với Chiết Nhan: "Cho dù ta muốn chạy trốn, ngươi cũng nhất định phải trói ta lại không cho ta trốn, biết chưa?"
"Biết rồi!"
"Nếu là ngươi muốn chạy trốn, ta cũng sẽ trói ngươi lại, nói không chừng còn sẽ đánh gãy chân của ngươi..."
"Ngươi sẽ không có cơ hội này!" Chiết Nhan cúi đầu, phong bế miệng nhỏ còn muốn phản bác của Bạch Chân.
Kỳ thật, tất cả vấn đề, xét đến cùng, chỉ là bởi vì...
Bạch Chân rảnh rỗi, đọc - nhiều - tiểu - thuyết quá thôi....

Bình Luận (0)
Comment