Phượng Hề Phượng Hề, Hồ Sở Y

Chương 35


Từ lần đó ngoài ý muốn làm lão phượng hoàng tìm được thú vị, lão phượng hoàng liền như phát điên mà ba ngày hai đầu tìm cớ bắt cóc Bạch Chân ra ngoài, còn cố ý đi những nơi cực kỳ vắng vẻ bí mật.

Bạch Chân có thể không nhận ra lão phượng hoàng ôm tâm tư gì sao? Tuy chàng không kháng cự chuyện đó, thậm chí ẩn ẩn có chút chờ mong, nhưng xấu hổ khi ngày ấy suýt nữa bị phá đám vẫn quanh quẩn trong lòng, cho nên dù Chiết Nhan mấy phen thuốc độc bọc đường dụ dỗ chàng ra cửa, cũng vẫn chưa thực hiện được.
Hiện giờ bởi vì đánh cược thua, mà đã thua thì phải chịu, Bạch Chân thuận thế mà làm, chiều theo lão phượng hoàng hoang đường một chuyến, trên đường trở về dừng lại trên một đỉnh núi khuất xa, tiếp tục ngày ấy Vu Sơn mây mưa nửa đường mắc cạn chưa hết.
Bên sống núi, trên bàn mây, ân mưa móc, thân da thịt, tình thú được đền bù, Bạch Chân không thể không thừa nhận, tư vị này thật sự diệu kỳ!
Đại khái là bởi vì có chút căng thẳng, nếm thử mịt mờ mà lớn mật lại quá mức kích thích, khiến cảm giác của Bạch Chân được phóng đại vô hạn.
Tầng mây mát lạnh mềm mại, thân thể Chiết Nhan ấm áp nóng rực, nhốn nháo lôi cuốn chàng vào đó, mỗi một tấc thân thể càng mẫn cảm hơn ngày thường, bên tai là tiếng gió ồn ào náo động cùng tiếng thở dốc tình khó tự ngăn của ái nhân, soi vào mắt là ánh mắt ái nhân nồng đậm nhu tình cùng dục vọng gợi cảm khó lấp đầy...
Bạch Chân không dám quá mở to mắt, dáng vẻ Chiết Nhan giờ khắc này thật sự mê hồn nhiếp phách, chàng chỉ nhìn một cái đã nhũn cả xương cốt, vật đang đập trong lồng ngực hận không thể nhảy ra ngoài.

Ở bên nhau lâu như vậy, ngày ngày như hình với bóng, cảm giác tâm động lại vẫn mãnh liệt mà chấn động như cũ.
Nụ hôn của Chiết Nhan là nhẹ, âu yếm là nhẹ, ngay cả va chạm dưới thân cũng là nhẹ.

Bạch Chân như một con thú non yếu ớt, mẫn cảm mà cảnh giác, khẽ hôn lên người cũng không tránh khỏi một trận rùng mình, hơi chạm vào chút một liền nhịn không được tiết ra tiếng rên rỉ trong miệng, thân thể hồng lên, đuôi mắt đỏ ửng, nước mắt trong veo lấp lánh đầy trong hốc mắt, nháy mắt liền từ đuôi mắt lăn xuống, khi mi mắt khép lại, nước mắt đọng trên lông mi thật dài như con thỏ bị chấn kinh run rẩy không ngừng, nhưng vẫn không chịu rơi xuống, tưởng như cố tình treo ở đó dụ dỗ Chiết Nhan hôn lên đôi mắt chàng.
Cảm nhận được ấm áp trên đôi mắt thượng, Bạch Chân hơi hoảng hốt, theo bản năng nâng nâng đầu, muốn được nhiều hơn, nhưng xúc cảm dịu dàng như vậy chỉ dừng lại một lát, sau đó môi đã bị ngậm lấy, thứ mềm mại trơn trượt phá khớp hàm lại lại lại lại xâm lấn khoang miệng, chàng muốn truy đuổi, đối phương lại lạt mềm buộc chặt, cố ý hướng dẫn chàng chủ động.
Động tác của Chiết Nhan bỗng nhiên nhanh và mạnh lên, Bạch Chân chìm trong nụ hôn quên mất mình muốn gì, nhược điểm bị công kích mãnh liệt không chút sức lực chống cự, suýt nữa cắn vào đầu lưỡi Chiết Nhan trong miệng.
Bạch Chân giương mắt trừng hắn, lại làm vật đang tác loạn trong thân thể nháy mắt phóng lớn thêm vài phần.
Chiết Nhan duỗi tay che lại đôi mắt chàng, nói giọng khàn khàn: "Chân Chân, đừng nhìn ta như vậy, ta sợ ta sẽ nhịn không được làm đau ngươi!"
Bạch Chân im lặng trong chốc lát, kéo bàn tay đang che trên mắt xuống đặt bên miệng liếm liếm, đôi mắt long lanh phủ sương lại nhìn chằm chằm người kia đến càng thêm không kiêng nể gì: "Đau một chút cũng không sao."
"..." Đáy mắt Chiết Nhan cuồn cuộn gió lốc.
Dáng vẻ này của Bạch Chân, chỗ nào là không sợ đau? Rõ ràng là muốn nhiều hơn!
Cuối cùng đương nhiên là vui sướng tràn trề, thế gian cực lạc, cũng chỉ đến thế.
Đến nỗi cảnh đời đổi dời, Chiết Nhan vẫn không thay đổi đầy mặt xuân phong đắc ý, khi ở trong lòng có dư vị, thường sẽ làm người ta hướng tới, rất có thế "ngày qua ngày".

Bộ dáng kia làm Bạch Chân xấu hổ đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng mà bất luận thẹn quá thành giận cỡ nào, chàng cũng không nỡ thật sự chặt đứt phần vui mừng lẫn chờ mong kia của lão phượng hoàng, đồng thời, cũng coi như là cam chịu chính mình xấu hổ mở miệng không biết thỏa mãn.
Nghĩ đến đây, Bạch Chân phẫn uất che mặt tự xét lại.


Ngày ấy trở về như thế nào chàng đã không nhớ rõ, lúc tỉnh táo lại đã là chính ngọ ngày hôm sau, có thể thấy được trận tình sự kia có bao nhiêu kịch liệt.
Chỉ cần sự tình liên quan đến lão phượng hoàng đó, chàng thật sự là một chút điểm mấu chốt cũng không giữ được!
Lão phượng hoàng thấy Bạch Chân bỗng nhiên che mặt lại, vội phủ tay lên, dịu dàng hỏi: "Ánh nắng lóa mắt à?"
Hai người bọn họ lúc này đang ngồi bên Bích Dao Trì câu cá, nắng gắt trên cao, gió ấm phơ phất, Chiết Nhan một mình canh hai cái cần câu, Bạch Chân cuộn trên sạp bên người hắn phơi nắng ngủ gật.

Nhưng mà hắn chưa bao giờ để ý cá có cắn câu hay không, đôi mắt một lòng một dạ đặt trên người Bạch Chân đang nhắm mắt dưỡng thần bên cạnh, tiểu hồ ly trên đầu quả tim vừa động, hắn cũng động theo.
"Ừm..." Bên tai Bạch Chân ửng đỏ, không khỏi bị Chiết Nhan nhìn ra tâm tư chàng không bình thường, liền khẽ gật đầu lên tiếng.
Một cánh tay khác của Chiết Nhan nhẹ nhàng vung lên, mặt trời chói chang đỉnh đầu liền bị một đám mây thật lớn che khuất, chắn kín mít tiểu hồ ly lười biếng phía dưới: "Vậy được chưa? Hay muốn vào nhà nghỉ ngơi?"
Bạch Chân lắc đầu: "Không mệt, chỉ là trên người lười biếng, không muốn nhúc nhích."
Trận đánh nhau kịch liệt kia đã qua ba ngày, nhưng thân thể Bạch Chân dường như vẫn sa vào dư vị dày đặc không thể tự kiềm chế, mỗi một vị trí đều mềm mềm mại mại, tuy không đến mức khó chịu, nhưng luôn có chút nhức mỏi, kiểu gì cũng không nhấc nổi sức lực.
Mà đầu sỏ gây tội lại tinh thần sảng khoái, loại khác biệt này làm Bạch Chân đặc biệt không cam lòng, nhưng lại không nỡ giận dữ với Chiết Nhan, thậm chí lúc nhìn hắn dịu dàng lấy lòng canh giữ trước mặt mình, trong lòng còn ngọt đến muốn mệnh, chỉ nghĩ tìm cách khác quấn lấy người kia thân thiết.

Nề hà thân mình còn chưa đủ sức lực, bằng không, làm một đôi quyến lữ ngày ngày giao triền cũng không phải không được.
Chiết Nhan kéo nửa thân mình Bạch Chân vào trong ngực, để chàng thoải mái dễ chịu mà dựa vào mình: "Không muốn động thì đừng động, muốn cái gì hoặc là muốn đi đâu, để vi phu lo là được."
Bạch Chân bắt lấy tay Chiết Nhan, thưởng thức mười ngón thon dài, chưa xong còn bỏ vào miệng cắn mấy cái, lẩm bẩm: "Muốn ăn thịt!"
Chiết Nhan nhìn ngón tay dính nước bọt ướt dầm dề cùng dấu răng nhàn nhạt, có chút dở khóc dở cười: "Được, ta bảo Tất Phương đến Côn Luân Hư bắt mấy con gà ô cốt(*) về, làm canh bạch ngọc ô cốt cho Chân Chân, được không?"
"Còn có mật hoa đào." Bạch Chân cọ cọ trong ngực Chiết Nhan: "Còn có canh hoa đào, bánh hoa đào, đào...!Ưm!"
Chiết Nhan bịt miệng Bạch Chân, hôn từ trong ra ngoài một hồi mới buông ra: "Thế này đủ chưa?"
Hắn biết, Bạch Chân yêu nhất, vẫn là rừng đào mười dặm và chính mình!
Bạch Chân vừa lòng: "Ừ."
Tất Phương tốc độ rất nhanh, hơn một canh giờ đã xách theo hai con gà ô cốt béo mượt từ Côn Luân Hư về, đang định đem vào phòng bếp nhỏ xử lý, lại bị Chiết Nhan gọi lại.
Chiết Nhan gió thoảng mây trôi nói: "Đến động Hồ Ly xem Phượng Cửu đang làm cái gì, nếu không bận thì dẫn nó tới đây chơi."
Thực ra tài nấu nước của Tất Phương không tồi, nhưng so với Phượng Cửu chung quy vẫn kém hơn một chút.
"Vâng." Tất Phương nhốt hai con gà vào lồng sắt, lại vỗ vỗ cánh bay vụt đến động Hồ Ly.
Mê Cốc thấy Tất Phương tới thì vui vô cùng, cười toe toét như một mặt trời nhỏ: "Sao ngươi lại tới đây? Tứ thúc bọn họ cũng tới sao?"

"Sao lần nào ta đến ngươi cũng phải hỏi như vậy?" Tất Phương chắp tay sau lưng ra vẻ không vui: "Chẳng lẽ quân thượng không tới, tiểu tuỳ tùng ta đây cũng không được tới sao? Hay là ngươi ngại phiền?"
"Không có không có, ta không có ý này!" Mê Cốc nghẹn đỏ mặt, liên tục xua tay giải thích.
Tất Phương trước đó cũng tới tìm hắn vài lần, không có chuyện gì đặc biệt, chỉ trò chuyện tâm sự với hắn, nhưng hắn vẫn luôn hèn mọn không dám thừa nhận Tất Phương là riêng tới tìm mình, luôn cảm thấy mình đại khái chỉ là người ta đi làm nhiệm vụ thuận tiện ghé qua thăm, cho nên hắn mới luôn phải hỏi một câu này.

Chỉ cần nghe thấy Tất Phương nói là tới tìm mình, kể cả là nhàn đến nhàm chán tìm hắn giết thời gian, hắn cũng sẽ đặc biệt vui vẻ.
Tất Phương sẽ nhớ tới mình lúc nhàn rỗi, có phải chứng tỏ với y mà nói, mình cũng có một chút quan trọng không?
"Ngươi muốn đến đây lúc nào cũng được." Mê Cốc cúi đầu nhỏ giọng bổ sung: "Ngươi tới tìm ta, ta rất vui vẻ, sẽ không phiền đâu."
Tất Phương nhịn không được nở nụ cười, duỗi tay nhẹ nhàng chọc chọc đầu Mê Cốc: "Tiểu ngu ngốc, không nhìn ra ta đang chọc ngươi sao?"
Mê Cốc nghiêm túc nói: "Nhưng ta tin là thật!"
"Rồi rồi rồi, là ta không đúng." Tất Phương không biết móc từ chỗ nào ra một chiếc bình ngọc tròn tròn, nâng hai tay đưa đến trước mặt Mê Cốc: "Đây là mật hoa ta lấy được từ chính tay đệ tử Côn Luân Hư, tặng cho ngươi.

Coi như tại hạ xin lỗi vừa rồi thất lễ, mong Mê Cốc Tiên Quân tha thứ cho."
"Đừng..." Mê Cốc đẩy ra, tức giận nói: "Mới nói không được chọc ta, ngươi lại như vậy...!Cái gì xin lỗi với không xin lỗi? Nói cứ như ta lòng dạ hẹp hòi lắm, hở chút là tức giận!"
"Là ta ăn nói vụng về, xin lỗi là giả, tặng quà là thật, mật hoa này ta lấy vốn chính là muốn tặng cho ngươi." Tất Phương mạnh mẽ nhét mật hoa vào lòng Mê Cốc, ấn tay không cho hắn đẩy ra: "Ngươi thích chứ?"
Sao có thể không thích? Mật hoa còn chưa ăn, nhưng vị ngọt đã tràn ngập đến đáy lòng hắn rồi.

Mê Cốc vốn tưởng Tất Phương chỉ là mượn hoa hiến phật, không ngờ đây lại là cố ý lấy cho mình, tuy chỉ là một món quà nho nhỏ, nhưng phần tâm ý này lại nặng trĩu rơi vào lòng hắn.
Mê Cốc cảm động không thôi, điên cuồng gật đầu như gà con mổ thóc: "Ừm, thích lắm, cảm ơn ngươi!"
"Có điều, ta lần này tới đây đúng là có việc muốn làm, không thể ở lại với ngươi lâu được." Tất Phương thu hồi tay, mặt không đổi sắc nắn vuốt đầu ngón tay: "Tiểu điện hạ nhà các ngươi đâu?"
"Ta mang ngươi đi." Mê Cốc cất kỹ mật hoa, mang theo Tất Phương vào trong động của Phượng Cửu.
Lúc này, Phượng Cửu đang vừa cắn hạt dưa vừa lật xem công văn, Tất Phương xa xa thấy vậy, tự đáy lòng cảm thán: "Không ngờ sau khi Phượng Cửu tiểu điện hạ kế nhiệm lại cần cù như thế, quân thượng bọn họ giờ cũng có thể yên tâm rồi!"
Mê Cốc nghe vậy phì cười, Tất Phương không hiểu, y nói gì kỳ quái à? Sao lại cười?
Mê Cốc dẫn Tất Phương tới: "Tiểu điện hạ, tứ thúc phái Tất Phương tới đây, nói là tìm người có việc."
Phượng Cửu và Mê Cốc tuy là chủ tớ, nhưng quan hệ thân thiết, Phượng Cửu vô số lần gây chuyện sinh sự không thể thiếu Mê Cốc nối giáo cho giặc, từ khi Phượng Cửu vào tuổi dậy thì phản nghịch hai người đã sớm kết tình hữu nghị thâm hậu, mà Tất Phương là tâm phúc của Chiết Nhan và Bạch Chân, đương nhiên cũng không tính là người ngoài.


Bởi vậy cho dù Phượng Cửu làm Nữ Quân Thanh Khâu, nhưng khi không có người ngoài cũng không cần làm bộ làm tịch, không khí vô cùng gần gũi.
Phượng Cửu đang đọc chăm chú: "Chuyện gì?"
Tất Phương quy quy củ củ hành lễ xong mới nói: "Chiết Nhan Thượng Thần và quân thượng lâu không thấy tiểu điện hạ lui tới rừng đào, trong lòng rất tưởng niệm, liền đặc biệt sai ta đến mời tiểu điện hạ đến rừng đào một chuyến."
"A..." Phượng Cửu cười lạnh một tiếng, bỏ xuống thẻ tre trên tay, cho Tất Phương một ánh mắt xem thường: "Tất Phương, hà tất chứ? Mỗi lần ngươi tới đây đứng đứng đắn đắn nói một hồi như vậy, còn không phải là vì gạt ta đến rừng đào nấu cơm cho tứ thúc sao?"
Trừ cái này ra, Chiết Nhan không còn bất cứ lý do gì sẽ chủ động mời nàng tới rừng đào.

Lão phượng hoàng ngày thường chỉ ước gì người khác cách rừng đào này thật xa, đừng đi quấy rầy thế giới hai người của hắn với tiểu hồ ly nhà mình!
Tất Phương lúc này mới ngẩng đầu, lại liếc mắt một cái thấy rõ thứ Phượng Cửu ôm trong tay.

Đây là công văn chỗ nào? Rõ ràng là tiểu thuyết! Khó trách vừa rồi hắn khen Phượng Cửu cần cù Mê Cốc lại cười nắc nẻ!
Tự trách mình còn chưa nhận thức đầy đủ bản chất của Phượng Cửu tiểu điện hạ!
Tất Phương âm thầm bóp cổ tay, mặt ngoài bình đạm, trợn mắt nói dối: "Chiết Nhan Thượng Thần chỉ nói là mời người qua chơi."
"..." Phượng Cửu ném tiểu thuyết, mặt đầy phiền muộn: "Chẳng lẽ ngươi nghe không hiểu từng câu từng chữ của lão tràn đầy uy hiếp à?"
Đứa trẻ đáng thương, hiển nhiên là bị uy hiếp quen rồi!
Tất Phương lắc đầu: "Tiểu điện hạ lo lắng nhiều."
"Các ngươi không hiểu." Phượng Cửu vô cùng đau đớn, vẫy vẫy ống tay áo bò dậy: "Đi thôi đi thôi, nếu đi muộn làm tứ thúc của ta bị đói, lão phượng hoàng kia không biết sẽ nghĩ ra cách gì tra tấn ta đâu!"
Trên đường đi, Phượng Cửu vẫn luôn lòng đầy căm phẫn, giận mắng lão phượng hoàng Chiết Nhan kia một nụ cười của tứ thúc mà không từ bất cứ thủ đoạn nào, thậm chí đếm kỹ từng việc xấu loang lổ của hắn.
Tỷ như, thật lâu trước kia, nàng và cô cô bắt cóc tứ thúc nàng ra cửa làm hại bốn phương, tứ thúc nàng nhờ gặp rắc rối kết giao rất nhiều bằng hữu - quỷ mới biết cái bằng hữu kia có phải bị bắt khuất phục dưới bạo lực của tứ thúc nàng hay không - mà Chiết Nhan ghen lên, không chỉ ném các nàng ra khỏi rừng đào, xong việc còn đi trả đũa.
Trong những năm tháng đen tối đó, cô cô nàng bị cắt Đào Hoa Túy, còn bị Chiết Nhan lấy cớ học nghệ không tinh, dặn dò cha và nhị vị thúc bá nàng thay phiên vũ lực chỉ giáo, cuối cùng thể xác và tinh thần đều mệt.
Mà nàng thì phải nấu cơm cho tứ thúc chuộc tội, hơn nữa mỗi lần làm cơm xong đều sẽ bị ném ra!
Lại tỷ như, lần đó nàng ở thế gian báo ân, một lòng một dạ đặt hết trên người Đông Hoa, thế cho nên vứt uy hiếp của Chiết Nhan ra sau đầu, quên trở về nấu cơm cho tứ thúc nàng.

Sau đó cha nàng liền biết nàng vì một nam nhân mà hạ Lưỡng Sinh chú cho chính mình, bị bắt về nhốt trong phòng tối suốt một tháng!
Lưỡng Sinh chú là một trong những thuật pháp mà Hồ tộc am hiểu nhất, người trúng thuật tính tình sẽ hoàn toàn thay đổi, bất luận đối mặt với loại người như thế nào đều có thể tự nhiên ứng phó, nói ngắn gọn thì đó là pháp thuật làm trái bản tính a dua lấy lòng, rất lâu trước kia đã bị Bạch Chân nghiêm lệnh cấm.

Chàng ghét bỏ thuật pháp này quá mức khéo đưa đẩy không chân thành, sợ cứ thế mãi sẽ tổn hại đến uy vọng và danh dự của Hồ tộc.
Lúc ấy có một tiểu tiên Thanh Khâu trái với lệnh cấm mấy lần sử dụng, sau khi Bạch Chân phát hiện lập tức đuổi ra khỏi Thanh Khâu, có thể thấy được Bạch Chân căm ghét thuật pháp này đến mức nào.
Có điều Chiết Nhan vẫn chưa đem việc này báo cho Bạch Chân, cũng không phải là thủ hạ lưu tình nàng, mà chỉ là vì tránh cho người và việc "không liên quan" phân tán sự chú ý của Chân Chân nhà hắn trên người hắn thôi.
Mà sự thật chứng minh, cha nàng xuống tay cũng không hàm hồ.


Đương nhiên, cái làm cha nàng bị kích thích không phải là Lưỡng Sinh chú, mà là "vì một nam nhân"!
Đủ loại đủ việc, nhiều không kể xiết, tóm lại lý trí của lão phượng hoàng đều mọc trên người tứ thúc nàng, tứ thúc nàng nếu có gì không thoải mái, lão phượng hoàng lúc nào cũng có thể điên cuồng bạo khởi, tàn nhẫn đến mức thân nhân không nhận.
Tới rừng đào, Phượng Cửu liếc mắt một cái trông thấy hai vị nam thần đang làm bạn gắn bó bên Bích Dao Trì.
Chiết Nhan ngồi dựa vào một góc sạp, Bạch Chân nằm, đầu an ổn gối lên đùi đối phương, hoa đào tung bay trong gió, Phượng Cửu quả thực sắp bị hình ảnh năm tháng yên bình này làm cảm động phát khóc.
Hai người kia vĩnh viễn đều là như vậy, khiến người ta nhìn một cái là có thể rơi vào hạnh phúc nùng liệt của họ.
Phượng Cửu đang chìm đắm trong tốt đẹp trước mắt không thể tự kiềm chế, Chiết Nhan nhẹ nhàng nhấc mắt, khẽ cười nói: "Tứ thúc của ngươi muốn ăn thịt, tới rồi thì nên thi triển tài nghệ của ngươi đi."
Bạch Chân biếng nhác mở to mắt, nhìn Chiết Nhan chất vấn: "Không phải bảo con bé tới chơi sao?"
"..." Nội tâm Phượng Cửu một mảnh hoang vắng: "Tứ thúc, thu hồi tươi cười của thúc lại con còn có thể miễn cưỡng tin là thúc thương con!"
Bạch Chân còn chưa kịp đáp lời đã bị Chiết Nhan xoa mặt cắt đứt suy nghĩ, Chiết Nhan mặt mày hiền hòa, ánh mắt sủng nịch, nghiêm trang nói hươu nói vượn: "Chân Chân, ta cũng có chút đói bụng."
Bạch Chân nghiêng đầu thúc giục: "Tiểu Cửu, con làm nhanh một chút.

Tất Phương, ngươi cũng đi giúp nó đi."
Phượng Cửu: "..." Là tại hạ thua!
Phượng Cửu kiên cường dựa vào một lòng kính ý với mỹ thực, dốc hết sức lực hoàn thành một bàn món ngon, đang lúc nàng định cùng ngồi xuống, Chiết Nhan lại nói: "Tiểu Cửu, sắc trời đã tối rồi, ta không giữ ngươi lại dùng cơm nữa."
"..." Phượng Cửu xem thế là đủ rồi, mấy ngày gần đây nàng có làm cái gì đắc tội Chiết Nhan không? "Lão qua cầu rút ván!"
Thấy Bạch Chân đang ôm hai bình Đào Hoa Túy lại đây, Phượng Cửu mím môi, ấm ức chuẩn bị cáo trạng: "Tứ thúc..."
"Cái gì?" Chiết Nhan mặt không cảm xúc ngắt lời nàng: "Phụ thân ngươi an bài cho ngươi ngày mai đi xem mắt à?"
Đừng đùa, món ngon tuy không ít, nhưng món chính quan trọng nhất chỉ có một chút, dựa theo uy lực của Phượng Cửu, giữ nàng lại ăn cơm, Chân Chân nhà hắn ăn không đã ghiền thì làm sao bây giờ?
Phượng Cửu: "..." Uy hiếp trắng trợn!
Bạch Chân nhìn về phía Phượng Cửu, trong mắt tràn ngập đồng tình.
Phượng Cửu hít hít cái mũi, nhận mệnh: "Tứ thúc, con còn có việc, đi trước một bước!"
"Ừm." Bạch Chân cũng không nghĩ nhiều, chỉ nhớ thương Chiết Nhan đói bụng, bỏ Đào Hoa Túy xuống, đầu tiên múc bát canh cho Chiết Nhan, lại gắp hai miếng thịt vào bát cơm của hắn: "Mau ăn đi, không phải đói rồi sao?"
Chiết Nhan mỉm cười, đút miếng thịt uy đến bên miệng Bạch Chân: "Nào, Chân Chân, ăn thịt đi.

Ăn nhiều một chút, ngươi gần đây gầy đi, ôm nhẹ hơn nhiều."
Bạch Chân: "..." Không, Chiết Nhan Thượng Thần, là ngài ôm nhiều, cánh tay khỏe lên thôi!
=========================
(*) gà ô cốt: gà ác.

Bình Luận (0)
Comment