Phượng Hí Cửu Thiên

Chương 67

Sinh lực trong cơ thể đã sung mãn đến tột điểm, điều Phượng Minh cần làm đơn giản chỉ là dụng tâm điều khiển nét vẽ, khống chế tỉ mỉ để linh hồn mình có thể được lưu giữ lại một cách trọn vẹn nhất.

Bức hoạ thứ sáu rất nhanh đã được hoàn thành. Bức hoạ này vẽ lại khung cảnh đẫm máu trên Thanh Vân sơn, xác chết la liệt, vô số tu sĩ đang hoá thành những bông hoa máu nở rộ khắp nơi. Nếu là trước đây hắn chắc chắn sẽ rơi lệ khi xem lại những hình ảnh này, nhưng giờ đây khuôn mặt hắn lại điềm tĩnh lạ thường, chỉ bộc lộ một ít sự day dứt qua ánh mắt. Thời gian vô tình trôi qua, đến trời cũng phải thay đổi huống chi là người? Hắn đã đem đau thương nơi khuôn mặt giấu kỹ vào lòng, biến nó thành năng lượng và động lực sống của mình.

Phượng Minh nhìn bức tranh một lần nữa rồi lập tức chuyển qua bức tranh thứ bảy. Bức tranh này hắn vẽ một lối mòn nhỏ chạy thẳng lên phía trên, gần như không nhìn thấy điểm cuối. Trên lối mòn có mưa phùn đang rơi, trong mưa phùn lại có một cặp nam nữ đang dắt tay nhau đi bất kể mưa gió. Ánh mắt người nam nhìn người nữ vô cùng trìu mến, còn người nữ như đang say trong ánh mắt này, đầu gối lên bờ vai người nam, không hề thấy rõ dung mạo.

Vẽ xong Phượng Minh quay sang người trung niên nói:

- Tiền bối, vãn bối nhận đại ơn của tiền bối nhưng không biết làm sao báo đáp. Chỉ biết dùng bức tranh này để cảm tạ tiền bối, hy vọng tương lai ngài và Nguyệt Thiền tiền bối sẽ có cơ hội trùng phùng...

Người trung niên trầm mặc một lúc thật lâu rồi lắc đầu thở dài:

- Biển người mênh mông, Nam Thiệm nhỏ bé đến vậy nhưng nếu lạc mất một người còn khó bề tìm thấy, huống chi là trong luân hồi vô biên, chúng sinh vô số...

Phượng Minh mỉm cười:

- Chẳng phải tiền bối đã nói giữa chúng sinh luôn tồn tại những sợi dây nhân duyên hay sao? Vãn bối tin tưởng với tình cảm của hai người dù luân hồi bao nhiêu lần đi chăng nữa thì sợi dây nhân duyên của hai người vẫn sẽ dính chặt không tách rời. Quan trọng tiền bối phải sống thật mạnh khoẻ để không quên đi câu chuyện giữa hai người, đến khi gặp lại Nguyệt Thiền tiền bối thì kể cho nàng nghe lại tiền kiếp...

Câu nói của Phượng Minh như khiến người trung niên giật mình tỉnh mộng, ngơ ngẩn một lúc thật lâu.

Ở bên cạnh Phượng Minh, Sơ Tuyết nhìn vào bức tranh vẽ đôi nam nữ trên lối mòn, không hiểu vì sao lại cảm thấy hình dáng người nữ thật giống với bản thân mình, cả hai chỉ khác biệt ở thần thái. Người nữ trong tranh dường như là một người rất si tình, còn Sơ Tuyết ngoài đời thực thì khó gần, cao ngạo, cô độc. Dù vậy, vẫn có những lúc nàng biểu lộ nội tâm giống như những cô gái thông thường, nước mắt vẫn rơi mỗi khi xúc động. Chỉ là sau những khoảnh khắc mềm yếu đó thì lý trí thường khiến nàng bình tâm lại, chứ không để cảm xúc lấn áp hành động của mình.

- Ngươi coi chừng ta! Đừng nghĩ ta cứu ngươi là có tình ý với ngươi, nằm mơ đi!

Sơ Tuyết hừ lạnh, cái liếc xéo của nàng khiến Phượng Minh sởn cả tóc gáy. Hắn gượng gạo đáp:

- Có điên ta mới vẽ loại nữ nhân vô vị như cô!

Chỉnh đốn lại tinh thần, hắn tiếp tục đi đến bức tranh thứ tám. Đây đã là bức tranh cuối cùng hắn nhận được sự giúp đỡ từ người trung niên. Bức tranh này nên vẽ gì? Hắn suy nghĩ một hồi định cất bút nhưng đều lưỡng lự dừng lại.

Những bức tranh trước đều là vẽ lại một sự kiện ý nghĩa trong đời hắn, ngay cả bức thứ bảy nhìn thì không liên quan song thực chất là có.

Với Sơ Tuyết, Phượng Minh có một cảm giác rất miễn cưỡng. Nàng ta đối với hắn quá tốt, tuy rằng ngôn từ có chút cay nghiệt nhưng chung quy lại hắn không thể trách móc được nàng ta điều gì. Nếu hỏi hiện tại hắn có tình cảm với Sơ Tuyết không, hắn sẽ đáp có, nhưng đó là loại tình cảm cùng nhau vượt qua sinh tử chứ không phải tình yêu. Song hắn không hiểu vì sao bản thân lại lấy hình ảnh Sơ Tuyết để hoạ thành người con gái trong tranh đang nắm lấy tay mình kia. Càng nghĩ hắn lại càng thấy rối rắm không lời giải, tốt nhất vẫn là quên đi.

- Sau bức tranh thứ tám là bức tranh thứ chín - cánh cửa cuối cùng quyết định ta sống hay chết, thành hay bại. Vậy thì ở bức tranh thứ tám này ta muốn vẽ nên mộng tưởng và khát vọng của ta. Nếu ta thành công sống sót nhất định sẽ dùng hết tâm lực hoàn thành nó, còn nếu ta thất bại thì đó xem như một lần trải lòng sau cùng của ta vậy!

Nghĩ là làm, tay hắn lướt nhanh trên tờ giấy trắng. Một cảnh tượng núi sông trùng điệp, sơn hà vạn dặm, non nước hữu tình dần dần được hiện ra. Ở trong bức tranh này, Phượng Minh đóng vai một tu sĩ áo xanh đứng trên một ngọn núi, phía dưới là vô số chúng sinh đang quỳ bái, thậm chí trong số đó còn có mấy người mặc long bào và đội đế quan. Mặc dù được sự kính ngưỡng từ chúng sinh nhưng tu sĩ áo xanh kia vẫn không tỏ ra vui vẻ chút nào, nét mặt vô cùng nghiêm túc chỉ tay vào một vòng xoáy trên bầu trời. Trong vòng xoáy đó mơ hồ hiện ra hư ảnh một dòng sông màu bạc, trên dòng sông đó có một chiếc đèn hoa đăng đang chở vô số linh hồn chúng sinh đi tìm bến đỗ mới.

Người trung niên sửng sốt:

- Đây là?

Quái nhân cau mày:

- Hắn muốn điều khiển được luân hồi?

Phượng Minh nhìn vào bức tranh mình vừa vẽ xong, cảm giác sinh lực trong cơ thể tiêu tán đã chín phần. Hắn hiểu sự trợ giúp đến từ người trung niên đã biến mất, ở bức tranh thứ chín hắn phải tự dựa vào bản thân mình.

- Luân hồi? Luân hồi rốt cuộc là gì mà có quyền sắp đặt số mệnh của chúng sinh kia chứ? Nếu có thể sống sót, ta muốn chạm tới đỉnh cao mà chưa ai từng chạm tới, chưởng khống nhân quả luân hồi, thay thế đại đạo!

Phượng Minh không hề ngừng lại mà tiến thẳng đến bức tranh thứ chín. Hắn đưa tay vạch một nét. Ý thức, linh hồn và sinh lực của hắn ngay lập tức bị cuốn vào trong bức tranh. Trở lại không gian hắc ám, hắn cảm nhận được khát vọng cắn nuốt mình của nó là mãnh liệt hơn bao giờ hết.

- Bức tranh thứ chín này, ta chỉ đơn giản vẽ chính ta...

Không còn nguồn sinh lực mạnh mẽ của người trung niên trợ giúp, chỉ ít phút sau toàn thân hắn đã bắt đầu tê dại, hai mắt tối xầm không còn thấy gì nữa.

Đúng lúc này Sơ Tuyết lại bất ngờ xuất hiện bên cạnh hắn.

- Tên ngốc, cửa ải này một mình ngươi sao có thể vượt qua được! Dù thế nào ta cũng phải giúp ngươi! Ngươi yên tâm đi, vị tiền bối kia không hề chỉ ta cách đổi mạng, cùng lắm là hao tổn ít linh hồn và thọ nguyên thôi, tính mạng không đáng ngại...

Phượng Minh gật đầu. Hắn biết đây không phải là lúc ủy mị, nếu đã đến đây rồi thì chỉ còn cách cố hoàn thành bức tranh thật nhanh.

- Linh hồn ta đã bị chia nhỏ vào tám bức tranh trước. Vậy nên ta không chịu nổi sự tổn thương ở bức tranh này nữa. Mắt ta mù hẳn rồi, cô cầm tay ta vẽ giúp ta một bức tự hoạ, ta sẽ để phần linh hồn còn lại trôi theo nét vẽ của cô.

Sơ Tuyết nhanh chóng cầm tay Phượng Minh lên, ngắm nghía kỹ tướng mạo hắn một lượt rồi bắt đầu vẽ lên không trung phía đối diện. Điều kỳ lạ là theo từng nét vẽ của Sơ Tuyết, phía đối diện linh hồn Phượng Minh dần xuất hiện một con người khác hình dáng sơ bộ giống y hết hắn, chỉ là mặt mũi ngũ quan chưa hoàn chỉnh. Đáng sợ hơn nàng còn cảm nhận được giao động sinh mệnh toả ra từ "con người" này. Mỗi một nét bút hạ xuống là một lần Phượng Minh yếu đi, còn "con người" kia lại càng chân thật và mạnh mẽ hơn.

- Phượng Minh, ngươi nói xem cách này là lưu trữ linh hồn hay tái tạo linh hồn? Vì sao ta cảm thấy bức tranh thứ chín này đang làm mới hoàn toàn linh hồn của ngươi chứ không phải cất giữ một phần nhỏ như những bức tranh trước?

Phượng Minh đáp:

- Ta xem điển tịch cổ thì trong đó có nói linh hồn con người chia làm tam hồn và lục phách. Trong đó tam hồn Sảng Linh, Thai Quang, và U Tinh chiếm vị trí chủ đạo, là ngọn nguồn của sinh mệnh. Còn lục phách Thi Cẩu, Phục Thỉ, Thôn Tặc, Phi Độc, Trừ Uế, và Xú Phế là phụ trợ cho tam hồn, quản về thân thể. Nếu theo cách bố trí của chín bức tranh độ khó từ thấp đến cao thì ta phỏng đoán bức thứ bảy lưu giữ U Tinh đệ tam hồn, đại diện cho tính cách. Vì thế ở bức thứ bảy ta mới vẽ một bức tranh tình cảm, để U Tinh hồn của ta vẫn giữ được nhân tính sau khi phục sinh. Bức tranh thứ tám là nơi lưu giữ Sảng Linh đệ nhị hồn, chưởng quản về trí tuệ cũng chính là đạo căn của ta. Vì vậy bức này ta mới vẽ ra khát vọng của mình, dù mai sau đạo căn có bị bọn người Thái Miếu tước đoạt thì ta vẫn giữ được phần khát vọng này trong linh hồn...
Bình Luận (0)
Comment