Phượng Hoàng Hoa

Chương 64

"Mẹ, chuyện tình cảm của ta và Ngân Phong không thể nào so sánh với chuyện tình cảm của người và ba ba được". Kỷ An nhếch môi nói, cười cười lắc lắc đầu, không nói gì thêm nữa.

"Mẹ khuyên nhủ ngươi không được sao?" Lý Vân Cẩm hỏi, nàng cảm thấy nụ cười của đứa nhỏ này chứa đựng nhiều thâm ý bên trong.

Kỷ An gật đầu, "Chuyện mẹ lo lắng cho con là lo xa quá rồi, thực tế không phải là không tốt, nhưng nếu quá thực tế thì sẽ làm cho nhiều điều tốt đẹp khác bị phá hủy. Đời người không phải là một con số nên không thể nào dự đoán trước được, và nó được lặp đi lặp lại tuần hoàn vô hạn, những con số lẻ sau số thập phân còn không thể nào đếm xuể hết là bao nhiêu! Hồ đồ một chút cũng tốt, thế giới rộng lớn phồn hoa sầm uất, giữ được một chút thực tế là đủ rồi". Nàng hé miệng cười cười, "Ta đi theo Ngân Phong đây, không làm phiền mẹ nữa". Nói xong xoay người đi vào nhà bếp.

Lý Vân Cẩm nhìn theo Kỷ An sửng sốt thật lâu, sau đó mới phán ra một câu cảm thán, "Đứa nhỏ này đã trưởng thành rồi". Quên đi, con cháu tự có phúc của con cháu, chớ lo lắng làm chi chỉ để u sầu.

Kỷ An đứng ở trong phòng khách nhìn thấy Ngân Phong đang đứng khoanh tay nhìn ra ngoài trời ngẩn người. Thân ảnh cao gầy dưới màn đêm càng lộ ra vẻ cô đơn lặng lẽ. Có lẽ khi người ta cảm thấy cô đơn lẻ loi thì vô tình lại nhìn ngắm bầu trời đêm. Nàng đi đến từ phía sau, nhẹ nhàng ôm lấy Tiêu Ngân Phong khẽ nói, "Ngân Phong". Nàng nhỏ nhẹ nói, "Đứng ở chỗ này ngắm cảnh đêm không đẹp đâu, ta đưa ngươi đi tới nơi khác ngắm".

Tiêu Ngân Phong quay đầu lại nhìn Kỷ An, ánh mắt có chút thâm trầm, dù vậy vẫn nở một nụ cười khẽ, nhưng chỉ là nụ cười không chạm được vào đôi mắt.

Lòng Kỷ An cảm thấy tê buốt, vươn tay cầu lấy tay của Tiêu Ngân Phong kéo nàng đi ra ngoài, "Mẹ, ta cùng với Ngân Phong đi ra ngoài một chút".

"Tối thế này các ngươi còn muốn đi đâu?" Lý Vân Cẩm đứng trong phòng bếp hỏi ra.

"A, lên trên tầng thượng ngắm sao". Kỷ An trả lời, cúi đầu mang giày, rồi lấy đôi giày của Tiêu Ngân Phong ở trên kệ đưa tới bên cạnh chân nàng.

Tiêu Ngân Phong sờ sờ đầu của Kỷ An, sau đó cúi đầu mang giày. Dường như sờ đầu của Kỷ An đã thành thói quen của nàng.

"Đừng đi lâu quá đó". Lý Vân Cẩm dặn dò.

"Biết rồi". Kỷ An đáp, tay trái của nàng mở cửa, còn tay phải thì vẫy vẫy với Lý Vân Cẩm, mặt thì quay sang nhìn Tiêu Ngân Phong.

Lý Vân Cẩm lắc lắc đầu, trong lòng thầm than rồi quay lại phòng bếp.

Kỷ An nắm tay Tiêu Ngân Phong ra cửa, đóng cửa lại rồi kéo Tiêu Ngân Phong đi vào trong thang máy, đi thẳng lên tầng cao nhất, rồi lại đi thang bộ, sau đó chào đón các nàng chính là cánh cửa đang được đóng chặt của phòng cứu hỏa.

Tiêu Ngân Phong nhìn Kỷ An, chỉ thấy Kỷ An ngồi xổm, nghiêng người trước cửa phòng cứu hỏa. Nàng cũng nghiêng người xuống nhìn lại, chỉ thấy sát bên cái chốt cửa có một cái lỗ nhìn như bị dao khoét, có một cái chìa khóa nằm ở trong đó. Kỷ An gỡ cái chìa khóa ra, nhanh chóng mở cửa sau đó chìa tay cúi người làm động tác "Mời" Tiêu Ngân Phong đi qua. Tiêu Ngân Phong nhìn đi nhìn lại Kỷ An mấy lần, đứa nhỏ này thật lắm trò 'mới'! Nàng bước qua bậc cửa, đi ra ngoài sau đó mới quay đầu lại dắt tay Kỷ An, gió đêm thổi tới có chút lạnh, gió trên chung cư cao tầng cũng lớn, nhưng khi nó thổi vào người cũng thật thoải mái, dường như cũng đem những áp lực thổi đi bớt.

Bầu trời trong tầm mắt thật rộng lớn, cả thành phố đều bị đặt dưới chân, đỉnh đầu thì bị che lấp bởi không trung. Sương mù mờ mờ nên không thấy được nhiều sao, trên trời có ánh đèn của máy bay nhấp nháy, xa xa có một ánh sao sáng lên, đó là ngôi sao sáng nhất.

Tiêu Ngân Phong như đứng giữa không trung, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.

Kỷ An liền từ phía sau ôm lấy nàng nói, "Có lạnh không? Ta ôm ngươi".

"Ân". Tiêu Ngân Phong nhẹ nhàng đáp, nàng hỏi, "Trên bầu trời nơi này có cái gì đặc biệt sao?" Gió thổi đến thực sự thoải mái, đặc biệt phía sau còn có một vòng tay ôm mềm mại ấm áp khiến cho nàng tự động nép lại gần.

"Rộng hơn và lớn hơn". Kỷ An nâng tay lên chỉ vào một ngôi sao đang ở trên bầu trời, "Ở chỗ này còn có thể nhìn thấy sao Thiên Lang vào sao Kim".

"Ân, còn gì nữa?" Tiêu Ngân Phong hỏi.

"Nếu đứng ở cửa sổ ngắm bầu trời đêm chỉ thấy được một góc, chật hẹp và đen tối, u ám tới mức làm cho người ta cảm thấy áp lực, chỉ cảm nhận được bóng đêm tịch mịch; nhưng đứng ở trên sân thượng nhìn bầu trời đêm thì lại nhìn thấy màn đêm đẹp đẽ và rộng lớn, nơi này có không trung, có gió, có sao trời, có ngân hà, còn có sự yên tĩnh che giấu hết tất cả phù phiếm ồn ào náo động". Đầu của Kỷ An tựa lên vai của Tiêu Ngân Phong, "Độ cao không giống nhau, tầm nhìn không giống nhau, trải nghiệm không giống nhau".

"Ngươi đang muốn nói tới cái gì?" Tiêu Ngân Phong hỏi Kỷ An.

Kỷ An nắm lấy bàn tay của Tiêu Ngân Phong mở nó ra, nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay mềm mại, nàng thấp giọng nói nhỏ bên tai Tiêu Ngân Phong, "Đừng để cho bốn bức tường ở trong phòng trói buộc chính mình". Nàng ngước nhìn lên khẽ cười nói, "Chúng ta phải đem những bước tường đó giẫm nát dưới lòng bàn chân".

Tiêu Ngân Phong cười 'ha ha' thành tiếng, Kỷ An đang muốn khuyên nàng buông bỏ những vướng mắc của danh lợi đời thường. Nàng nhẹ giọng cười nói, "Thế lỡ như trời mưa thì làm sao bây giờ?"

"Ta có dù!" Kỷ An kêu lên.

"Dù có thể chắn gió không?" Tiêu Ngân Phong lại hỏi.

Kỷ An ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng gõ một cái trên trán của Tiêu Ngân Phong, "Không thể nói như vậy được. Ta dẫn ngươi lên đây ngắm cảnh, cũng không có nói ngươi vì lên đây ngắm cảnh mà đập bỏ nhà cửa, nếu như mưa to gió lớn thì ta miễn cưỡng quay về trốn là được rồi". Ăn, mặc, ở, đi lại là những điều kiện căn bản để sinh tồn. Tiếc thay, nếu con người ngay cả ăn, mặc, ở, đi loại – những thứ này không được thỏa mãn trong đời thường thì liền càng không thể làm được việc khác.

"Oh?" Tiêu Ngân Phong nhướng mày, "Nếu nói như vậy thì ý của ngươi là thỉnh thoảng lại chạy lên đây ngắm cảnh, xong rồi thì lại về nhà?"

"Nhà là để ở, tiền thì phải kiếm, phong cảnh là để ngắm, tình yêu cũng chỉ dùng để xoa dịu phần tình cảm trong tâm hồn của con người". Kỷ An nói, "Mỗi cái đều có mục đích 'riêng' của mình, không nên xen lẫn chúng vào với nhau".

Tiêu Ngân Phong lại nói thêm một câu, "Hôn nhân không phải dùng để mua bán".

Kỷ An trầm mặc.

Tiêu Ngân Phong lại nở nụ cười. Đứa nhỏ này có đầu óc rất thông minh, lòng dạ lại nham hiểm, nói loanh quanh một vòng lớn như vậy chỉ để khuyên nàng. Nàng nắm lấy tay Kỷ An, đứng thẳng dậy từ từ xoay người lại nắm lấy cái mũi Kỷ An, dùng trán cụng vào trán của nàng vô cùng thân thiết, "Ngươi a~ sợ ngươi luôn, quỷ linh tinh".

Kỷ An ngượng ngùng cười gượng hai tiếng, sau đó mở to mắt trông rất vô tội, "Nữ vương bệ hạ, ta có nói gì sai hay sao?"

Tiêu Ngân Phong ngẩng đầu lên nhìn trời, "Có a, có một nhà thuyết giáo nhỏ đứng ở đây dựa vào bầu trời đêm, gió, và ngân hà để truyền đạo thuyết giáo với ta".

"Tiêu Ngân Phong". Kỷ An la lên, nàng lại trêu chọc mình.

Tiêu Ngân Phong thu lại nụ cười, sau đó nhìn Kỷ An chăm chú rồi lại vươn tay sờ sờ đầu nàng nói, "An An, thật sự là một báu vật".

"Kẻ dở hơi?" Kỷ An rất buồn bực. Nàng liền cảm thấy mình so với Tiêu Ngân Phong thì giống như mình  chưa trưởng thành vậy. Rất khó chịu. (chỗ này từ báu vật hình như đọc giống kẻ dở hơi nên Kỷ An nghe thành như vậy).

"Ân. Cũng không sai biệt lắm". Tiêu Ngân Phong nghiêm túc nói.

Kỷ An thực sự rầu rĩ, nàng đưa vẻ mặt đau khổ mà nhìn Tiêu Ngân Phong.

"Làm kẻ dở hơi cũng được a, cuộc sống có nhiều niềm vui hơn". Tiêu Ngân Phong cười nói.

Kỷ An chu chu miệng, đáng thương nhìn Tiêu Ngân Phong.

Tiêu Ngân Phong nhéo nhéo cái mũi Kỷ An, "Được rồi, đừng có buồn phiền nữa, chỉ đùa với ngươi một chút thôi mà". Nàng nhìn Kỷ An hỏi, "Trò chuyện với mẹ ngươi thế nào rồi?"

"Lý đại nhân có chút lo lắng cho tương lai của chúng ta, nhưng không phải là quá phản đối". Kỷ An bĩu môi. "Nàng chính xác là không tin tưởng chính mình, cho nên cũng chẳng tin tưởng ta".

"Người làm mẹ thì ai cũng thế, đối với những việc mà nàng không nắm chắc thì khó tránh khỏi việc phải quan tâm, ai kêu ngươi là bảo bối trong lòng của nàng". Tiêu Ngân Phong nói.

"Ân". Kỷ An gật đầu, sau đó nhìn Tiêu Ngân Phong cười cười nói, "Ngươi cũng là một báu vật".

Tiêu Ngân Phong đưa tay nhéo nhéo lỗ tai của Kỷ An, "Dám trêu chọc ta sao?"

Kỷ An vội nói, "Ngươi không phải kẻ dở hơi, ngươi là báu vật".

"Ta còn là châu báu nữa!". Tiêu Ngân Phong khẽ cười một tiếng, sau đó vòng qua cánh tay của Kỷ An, "Đi thôi, phải về nhà thôi, đừng để cho mẹ ngươi ở nhà một mình".

Hai người nắm tay nhau đi xuống dưới lầu, đẩy cửa vào nhà thì Kỷ An đã nghe mùi thơm của đồ ăn, cái bụng cũng bắt đầu kêu theo. Nàng đổi giày xong đi thẳng vào phòng ăn thì thấy hai món ăn và một món canh đã ở trên bàn cơm, Kỷ An vừa nhìn thì nước miếng đã chảy ra, tốc độ nấu cơm của mẹ nàng nhanh thật. Tối nay ầm ĩ tra hỏi đã qua giờ ăn hai tiếng rồi, đói bụng quá chừng.

"Ngân Phong, có đói bụng không?" Kỷ An hỏi Tiêu Ngân Phong, Tiêu Ngân Phong lắc lắc đầu đi vào trong nhà bếp, "Dì".

Lý Vân Cẩm quay đầu lại nhìn thấy đôi bàn tay trắng noãn của Tiêu Ngân Phong trong mắt, nhớ ngày hôm đó đứa ngốc này còn muốn nấu bữa sáng, để thiên kim Đại tiểu thư này cùng với nha đầu nhà mình ở trong nhà bếp quả thực là liều mạng, đều chỉ biết làm mấy thứ đồ không ăn được, "Đi đi đi, đi ra ngoài nhà bếp đi, ngươi đối với mấy chuyện này quả thật quá ngốc". Nàng lập tức đuổi người.

Kỷ An đi lại gần ôm lấy thắt lưng của Tiêu Ngân Phong, cái đầu gác lên đầu vai của Tiêu Ngân Phong nói, "Mẹ, ngươi ngàn vạn lần đừng để Ngân Phong vào nhà bếp, ta sợ nàng đập bể hết cả nhà chúng ta".

Tiêu Ngân Phong vừa nghe xong liền nghiêng mặt qua trừng Kỷ An, đưa tay ra tính nhéo lên eo của nàng, chưa kịp đụng vào đã nghe Kỷ An la lớn, "Mẹ, Ngân Phong nhéo ta". Tiêu Ngân Phong sợ tới mức liền thu tay lại, tức giận tới mức hung hăng quay đầu lại trừng Kỷ An.

Lý Vân Cẩm nhịn không được bật cười nói, "Được rồi, hai vợ chồng son các ngươi ra ngoài phòng khách mà ầm ĩ, đừng đứng ở nhà bếp cãi nhau ồn ào còn ra thể thống gì nữa?"

"Mẹ, ta chỉ dùng lời nói, không có động thủ". Kỷ An mếu máo. Mấy chữ "vợ chồng son" này nghe vào trong tai thật là thoải mái. Nàng cười tủm tỉm kề bên tai Tiêu Ngân Phong nói nhỏ, "Nghe thấy không, mẹ nói chúng ta là hai vợ chồng nha".

Tiêu Ngân Phong liếc mắt nhìn Kỷ An một cái, sau đó lại trừng mắt với nàng, rồi quay đầu nói với Lý Vân Cẩm, "Dì, ngươi dạy ta và An An nấu ăn được không? An An lúc nào cũng khen tài nghệ nấu ăn của người".

Lý Vân Cẩm nghĩ tới nghĩ lui, lui ra phía sau hai bước, "Vậy hai đứa lại đây ta chỉ cho làm. Nếu như đã muốn sống cùng một chỗ thì chắc chắn phải biết nấu cơm rồi". Sau đó Lý Vân Cẩm lại bắt đầu dài dòng nhắc nhở, nào ta muốn đi tới trái tim của người ta thì trước hết phải qua dạ dày, rồi nào là không an tâm với đồ ăn nấu ở bên ngoài, phải chính tay mình làm mới an tâm v.v... vừa nghe Kỷ An đã thấy phiền phức, nhưng Tiêu Ngân Phong ngược lại rất nhẫn nại lắng nghe, sau đó hai người nói chuyện qua lại ngay trong nhà bếp, Tiêu Ngân Phong ở một bên nói chuyện phiếm, còn Kỷ An một bên làm phụ bếp làm mấy món đồ ăn này nọ.

"Đủ rồi đủ rồi, thiệt là nhiều quá đi". Lý Vân Cẩm đột nhiên thấy Kỷ An đổ thật là nhiều dầu vào trong nồi liền vội vàng kêu to, Kỷ An căng thẳng còn đổ nhiều hơn, dầu càng ngày lại càng nhiều, Lý Vân Cẩm nén giận, "Ai, nhìn đứa nhỏ coi nè trời, thiệt không biết sẽ sống sao nữa. Để ta làm". Cuộn tay áo lên đem Kỷ An đuổi ra ngoài, sau đó đổ một nửa dầu ra bát đem cất nói, "Ta thấy cả hai đứa đều không biết xuống bếp nấu ăn, sau này tan làm thì đến đây ăn cơm đi". Một người đã được nàng chăm sóc từ nào đến giờ, bây giờ lại còn thêm một người nữa. Thật ra cái mà Lý Vân Cẩm muốn là gọi hai người về ăn cơm thì đem hai người luôn luôn ở trước mặt quan sát thì sẽ yên tâm hơn thôi. Con gái mình lừa gạt con gái người ta chạy mất còn hơn con gái mình bị con người ta lừa đi mất thì vẫn tốt hơn.

Editor: Sorry vì đã để mọi người đợi lâu, nhưng mà thực sự thời gian này ta rất bận nha >"< *mệt mỏi*
Bình Luận (0)
Comment