Phượng Hoàng Lưu Lạc

Chương 7

Nàng nhất định là điên rồi!

Nếu không phải là nàng điên rồi, vì sao nàng sẽ để nam nhân kia vì nàng thay một bộ thủy lam sắc lăng la váy áo, mang vào giầy thêu đế mềm chỉ có phụ nữ mới có thể mang, thậm chí trên đầu còn vấn vân kế thấp, cài vào tử ngọc trâm thanh nhã tú lệ, cùng nam nhân này đi ngoài dạo phố?

Dọc theo đường ánh mắt mọi người đều đặt trên người nàng, là ánh mắt nàng hết sức quen thuộc -- ánh mắt ái mộ.

Nhưng chỗ bất đồng là, thời gian trước đây nàng mặc nam trang, nhiều nhất là nữ nhân lấy loại ánh mắt này nhìn nàng; nhưng hiện tại mặc vào nữ trang nàng, chỉ có nam nhân lấy ánh mắt ái mộ đối với nàng, nữ nhân thì lại lấy ánh mắt ghen tị nhìn nàng.

Nàng mặc vào nữ trang có đẹp không?

Nhiều năm thân ở với mỹ nữ như mây trong Hoa Khôi các, khiến nàng không cho là mỹ mạo của mình có chỗ nào xuất chúng -- cho dù hiện tại nàng trang điểm đi chăng nữa.

Hướng Lăng Ba ôm hoang mang, nhưng nam nhân bên người nàng lại đầy bụng tức giận!

Lực chú ý của người bên đường đều đặt ở trên người Hướng Lăng Ba, hắn nên cảm thấy kiêu ngạo, nên cảm thấy tự hào, thử hỏi có ai có thể gặp may mắn như hắn có một nữ nhân xinh đẹp như vậy bầu bạn?

Nhưng ánh mắt tà dâm của các nam nhân khác lại làm hắn cảm thấy tức sùi bọt mép!

Sớm biết nàng thay nữ trang sẽ hấp dẫn ánh mắt của mọi người như vậy, hắn cũng sẽ không để cho nàng thay nữ trang, cùng hắn đi ra ngoài dạo phố.

Đi qua trà lâu, hắn nắm tay nhỏ bé của nàng bước vào trong trà lâu, ngăn chặn tất cả ánh mắt nóng bỏng của những nam nhân si tâm vọng tưởng.

"Ngươi khát sao?" Lúc đang dần dần đối những thứ trên đường cảm thấy có hứng thú, đột nhiên bị kéo vào trà lâu Hướng Lăng Ba không hiểu hỏi.

"Đúng." Phục Thành Ngạn vẻ mặt lo lắng trả lời, âm thầm thề tuyệt đối không để cho nàng biết hắn sở dĩ kéo nàng tiến vào trà lâu, là bởi vì buồn cười ý muốn giữ lấy buồn cười nam nhân.

"Nha!" Hướng Lăng Ba nghênh hướng tiểu nhị."Làm ơn cho ta một bình trà xanh lạnh cùng điểm tâm sáng. Còn ngươi?" Nàng nhìn về phía nam nhân vừa nói khát kia.

"Hai bình." Hắn hiện tại cũng cần trà lạnh trừ hỏa -- lửa giận. Nhưng thấy tiểu nhị vẻ mặt kinh diễm nhìn chằm chằm Hướng Lăng Ba, lửa giận thoáng bình phục lại lại lần nữa mãnh liệt bốc lên."Ngươi còn sững sờ ở nơi này làm cái gì? Còn không nhanh mang trà ra!" Hắn dùng lực rống tiểu nhị.

"Dạ dạ dạ..." tiểu nhị vô tội bị rống đến nỗi ba hồn không gặp bảy phách, cầm lấy khăn lau hướng phía phòng bếp, không dám dừng lại.

"Ngươi làm sao vậy?" Rốt cuộc nàng cững phát giác ra sự dị thường của hắn.

Bình thường cũng không thấy hắn rống người, hôm nay lại bởi tiểu nhị tay chân không lanh lẹ mà rống người, nam nhân này trúng tà sao?

"Không có việc gì." Hắn quay mặt đi, giả bộ chuyên tâm nghe thuyết người Thuyết thư *diễn xuất.(từ này hình như là người hay kể chuyện ở mấy quán trà á, tự nhiên hôm nay ta lại không nhớ ra nó là từ gì - mọi người thông cảm)

"Ta còn tưởng rằng chỉ có nữ nhân vào thời điểm có quý thủy tính tình mới thay đổi, không ngờ nam nhân cũng có?" Hướng Lăng Ba vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ.

Hắn mắt lạnh trừng nàng.

"Ta hiểu rõ, ta hiểu rõ có đau khổ nói không nên lời là thế nào." Vẻ mặt nàng như người từng trải vỗ vỗ bờ vai của hắn giải bày.

"Nàng lúc quý thủy đến đặc biệt đau?" Hắn nhíu mày.

"Đây không phải là trọng điểm." Sắc mặt nàng đỏ lên, phản bác nói.

"Là trọng điểm. Nếu như nàng đau, đại biểu nàng ở thời điểm lần đầu có quý thủy không biết chăm sóc cơ thể hoặc là có nguyên nhân gì đó. @sim Nếu không muốn lại đau phương pháp duy nhất chính là ở thời điểm sinh nở hảo hảo điều trị..." Chưa xong nói, bị một cái tay nhỏ bé che lại.

"Câm miệng!" Hắn tại sao có thể ở trước mặt mọi người nói thẳng ra việc riêng tư như thế? Hại nàng ngay cả người cũng không dám nhìn.

"Nàng vẫn không trả lời ta, ngươi có quý thủy đau hay không đau?" Hắn phi thường nghiêm túc hỏi.

"Lại chuyện không liên quan ngươi."

"Trong lúc nàng mang thai ta phải hảo hảo thay nàng điều trị." Hắn trả lời như lẽ đương nhiên. Thân là người mà nàng thân mật nhất, tại sao có thể không hảo hảo thay nàng điều trị thân thể?

Nguyên bản mọi người len lén nhướn tai nghe trộm, vừa nghe đến hai người thân mật như vậy, lập tức thất vọng vẻ mặt suy sụp. Ô ô ô... Thế nào tuấn nam, mỹ nữ, lại không phải huynh muội mà là vợ chồng đâu?

"Ngươi!" Nàng mặt đỏ lên, quay mặt đi không nhìn hắn, không ngờ lại phát hiện lực chú ý của mọi người trong trà lâu hoàn toàn đặt trên người của nàng cùng hắn, hơn nữa rõ ràng đem đối thoại vừa rồi của bọn họ một chữ cũng không lọt nghe vào trong tai.

Mặt của nàng càng đỏ hơn, không biết là bởi vì xấu hổ hay là bởi vì phẫn nộ.

"Trà tới! Trà tới! Thỉnh hai vị từ từ dùng." điếm tiểu nhị vừa mới bị Phục Thành Ngạn rống đến nỗi ba hồn không gặp bảy phách đưa lên trà lạnh cùng với điểm tâm sáng, lại lập tức lui sang một bên tiếp tục thưởng thức tiểu mỹ nhân thình lình xuất hiện.

Mỹ nhân mà, người người đều thích nhất là nam nhân.

"Uống chén trà, đừng tức giận. Lão nhân gia nói nữ nhân hay tức giận sẽ mau già, nàng không muốn một đêm già đi mười tuổi đi?" Hắn cười hì hì cầm lấy ấm trà, hướng cốc sứ trắng đổ vàng nước trà vàng óng.

Sau một khắc, nụ cười trên mặt hắn thối lui, vẻ mặt lạnh lùng nhìn cốc sứ.

"Ngươi sao vậy?" Hướng Lăng Ba hứng thú rã rời hỏi. Nam nhân này hôm nay thay đổi bất thường, so với nữ nhân càng khó nắm bắt.

"Không có gì." Hắn ngẩng đầu, con ngươi đen như mực không dấu vết dò xét bốn phía trà lâu.

"Không có gì?" Nàng hoài nghi.

"Xuỵt... Đừng lên tiếng, uống hạ chén trà này trước." Hắn đem cốc sứ trắng để sát vào bên môi hồng hào của nàng, đem độc trà đút vào trong miệng của nàng.

Hướng Lăng Ba mặc dù hoài nghi, nhưng vẫn là không nói hai lời uống cạn vật trong cốc.

"Không sợ có độc?" Phục Thành Ngạn nhíu mày, một bên trêu tức hỏi, một bên vì mình rót chén trà, uống một hơi cạn sạch.

Nàng liếc hắn một cái, đối với vấn đề ngu ngốc này thập phần không để ý. Nam nhân này cho rằng nàng tin hắn có thể tùy ý nàng uống xong chén độc trà kia?

Bất ngờ, một trận mắt hoa đánh ập nàng, nàng trừng nam nhân vẫn đang ý cười dịu dàng.

"Sai rồi, ta sẽ không để nàng uống trà có độc. Đây chẳng qua là mông hãn dược bình thường mà thôi, một việc vui nhỏ thôi, bây giờ nàng ngoan ngoãn ngủ một giấc, ta sẽ bảo vệ nàng." Hắn cười hì hì ở gò má của nàng trộm hôn, đổi lấy nàng một cái nhìn căm tức.

Nàng quay mặt đi, không hề nhìn hắn trương ra khuôn mặt tuấn tú làm người ta tức giận đến nghiến răng kia, âm thầm vận khí bức lui dược tính, cuối cùng không địch lại dược tính nằm úp sấp trên mặt bàn, ngất đi.

Phục Thành Ngạn khóe mắt dư quang nhìn thấy mấy đại hán rục rịch bên cạnh, màu mắt lam kia... Không phải người Trung Nguyên! Vậy sẽ là...

Hoa Triêu quốc?!

Đồn đại nhân dân Hoa Triêu quốc đa số đều có mắt lam, chỉ có một phần nhỏ người dân là con lai với người dân quốc gia khác là không phải mắt lam.

Hướng Lăng Ba liền là một công chúa có lai tạp huyết thống Trung Nguyên quốc, cho nên màu sắc con ngươi nàng là màu đen huyền.

Chỉ bất quá, người Hoa Triêu quốc đến Trung Nguyên làm cái gì? Tìm Hướng Lăng Ba?

Con ngươi trở nên u ám, Phục Thành Ngạn hai mắt nhắm lại, từ từ nằm úp sấp trên bàn gỗ.

Vừa thấy hai người "Té xỉu" trên mặt bàn, vốn dĩ ở một bên ôm cây đợi thỏ đại hán cấp tốc đi tới trước bàn hai người.

"Các ngươi khẳng định nữ nhân này là nhị công chúa?" Trong đó một gã đại hán không coi ai ra gì lấy Hán ngữ hỏi.

Quả nhiên, mục đích của bọn họ là Hướng Lăng Ba. Nhưng, vì sao?

Phục Thành Ngạn bất động thanh sắc, đem đối thoại của bọn họ nghe vào tai.

"Đây là tin tức đáng tin cậy, nhị công chúa vẫn ẩn thân ở Hoa Khôi các kỹ viện. Chúng ta dò xét toàn bộ Hoa Khôi các, chỉ có cô gái này cùng khuôn mặt nữ vương có vài phần tương tự, ta đoán nàng nhất định là nhị công chúa!" Một đại hán khác giống như thuộc hạ trả lời.

Dù sao nàng là nhị công chúa thì xem như thành công, không phải nhị công chúa, giết nàng là được.

"Tốt lắm, cẩn thận một chút, đem nàng mang đi."

"Vâng." Hai người cẩn thận từng li từng tí từ hai bên trái phải nâng Hướng Lăng Ba dậy.

"Ngạch Long đại nhân, kia nam nhân này xử lý thế nào?"

Đại hán trầm ngâm, "Cũng đều mang đi."

"Vâng." Hai tên đại hán khác cũng mang Phục Thành Ngạn đi.

Gãi đúng chỗ ngứa!

Phục Thành Ngạn ở lúc không người phát giác, lộ ra một cái cười lạnh.

Sau khi hai người bị đại hán mang đi, trong trà lâu mọi người đều hai mặt nhìn nhau.

Đã xảy ra chuyện gì?

Đau đầu muốn nứt ra...

Hướng Lăng Ba chậm rãi tỉnh, lại cảm thấy giống như trời đất thay đổi, muốn chống người đứng dậy, hai tay lại không còn chút sức lực nào, không khỏi vô lực đảo hồi trên giường.

Chết tiệt Phục Thành Ngạn, thế nhưng làm cho nàng uống vào độc trà!

Nam nhân kia đi nơi nào?

Ngẩng đầu dò xét trong phòng, toàn bộ cửa sồ đều đóng lại, ánh đèn trong sương phòng tối mờ, chỉ có một ngọn đèn với ánh lửa dập dờn bất diệt.

Đột nhiên, cánh cửa bị người bên ngoài đẩy vào, trong sương phòng lập tức sáng lên.

Nàng nheo mắt lại, nhìn vào nam nhân – thân thể tròn trịa tay chân ngắn kia, cũng không thấy Phục Thành Ngạn.

"Nhị công chúa rốt cuộc tỉnh chưa?" Người tới thanh âm khàn khàn, rất chói tai.

"Ngươi là ai? Bắt ta tới nơi này làm gì? Còn có, nam nhân ở cùng ta đang ở chỗ nào?" Hướng Lăng Ba lắc lắc đầu choáng váng, trầm giọng chất vấn.

"Nhị công chúa, thần là đại thần Hoa Triêu quốc -- Ngạch Long. Thần lần này đến Trung Nguyên, là đem nhị công chúa nghênh hồi Hoa Triêu quốc. Nhị công chúa chính là thiên kim chi khu, sao có thể lấy lưu lạc dân gian, ở trong kỹ viện làm hộ vệ đâu?" Ngạch Long cung kính cúi người xuống hành lễ, một đôi mắt háo sắc lại mê muội nhìn về phía người xinh đẹp kia.

"Mấy năm trước ta đã cùng tỷ tỷ nói rõ ràng, ta thà rằng ở Hoa Khôi các làm một gã hộ vệ, cũng không muốn trở về Hoa Triêu quốc làm một công chúa có tiếng mà không có miếng. Chẳng lẽ ngươi không biết sao?" Cảm thấy hoa mắt thoáng thối lui, Hướng Lăng Ba xuống giường chất vấn.

"Việc này sợ rằng không phải do nhị công chúa làm chủ." Ngạch Long lạnh lùng cười.

"Ngươi nói cái gì?"

"Triêu vương gia, cũng là tam vương thúc của người đã đem nữ vương nhốt lại, đợi sau khi nghênh tiếp nhị công chúa về nước, lập tức phế đi nữ vương, muốn ủng hộ lập nhị công chúa làm tân nhậm nữ vương." Ngạch Long dương dương đắc ý nói ra kế hoạch của mình.

"Làm càn! Ngạch Long, ngươi cùng Triêu vương gia thực sự là có gan chó rất lớn, dám đem nữ vương giam lỏng?!" Hướng Lăng Ba chợt quát lên tiếng.

Nghe vậy, Ngạch Long cười lớn ra tiếng."Nhị công chúa, ta khuyên ngươi vẫn là ngoan ngoãn nghe theo lời nói của Triêu vương gia, ngoan ngoãn làm một con rối nữ vương, nghe lệnh với Triêu vương gia, như vậy ngươi còn có thể hưởng thụ tất cả vinh hoa phú quý của thế gian. Nếu không, ngươi cũng chỉ có thể giống như nữ vương, vĩnh viễn đều bị nhốt ở chỗ sâu trong hoàng cung, kêu trời, trời không thấu, kêu đất, đất không nghe."

"Ta tuyệt đối sẽ không để cho các ngươi thực hiện được!"

"Chẳng lẽ nhị công chúa cho rằng lấy thực lực của bản thân ngươi, có thể ngăn cản Triêu vương gia sao?" Ngạch Long trào phúng cười ra tiếng.

"Nếu như có Thịnh vương triều, Ta nghĩ các ngươi muốn thực hiện được cũng rất xa vời." giọng nam biếng nhác miễn cưỡng ở phía sau hai người vang lên.

"Ai?" Ngạch Long kinh hãi trả lời: "Ngươi không phải là bị hôn mê sao?"

"Ta nếu dễ dàng bị các ngươi hạ mê dược như vậy, ta còn có thể ở trên giang hồ đặt chân sao?" Phục Thành Ngạn nhún nhún vai, không có điểm ra bản thân có được thân thể bách độc bất xâm.

"Phục Thành Ngạn!" Hướng Lăng Ba chưa từng nghĩ tới chính mình sẽ có một ngày nghĩ muốn nhìn thấy nam nhân này như vậy.

"Lăng nhi, nàng không sao chứ?" khoanh tay đánh giá nàng một hồi, Phục Thành Ngạn thấy nàng bình yên vô sự, lực chú ý mới từ từ trở lại trên người Ngạch Long.

"Ngươi rốt cuộc là ai?"

"Ngươi điếc sao? Không nghe thấy Lăng nhi của ta gọi tên ta sao?" Phục Thành Ngạn vung lên một nụ cười biếng nhác, lạnh lùng trào phúng."Bất quá thấy ngươi tuổi già tai điếc, ta tạm thời sẽ nói cho ngươi biết một lần được rồi. Ta, Phục Thành Ngạn, nhi tử Phục Danh."

"Ngươi là nhi tử của ai cùng ta một chút quan hệ cũng không có, tóm lại cản ta thì chết!" Ngạch Long cất giọng gọi người, "Người tới, đem tên cuồng đồ này bắt lại cho ta!"

"Ngươi là đang gọi ai?" Phục Thành Ngạn một chút cảm xúc khẩn trương cũng không có, nhàn nhạt nói: "Nếu như ngươi là đang tìm đám thủ hạ nhìn thì được nhưng không làm được gì của ngươi, như vậy thì không cần. Bọn họ sẽ không vào, một cũng sẽ không."

"Ngươi... Ngươi làm cái gì?" Ngạch Long lúc này mới phát hiện mình quá khinh địch, khinh thường nam nhân nhìn như biếng nhác này.

"Ta? Ta chẳng qua là cho bọn hắn nếm thử mị lực của Nam Vực thất hồn hương mà thôi." Phục Thành Ngạn ngữ khí bình thản không giống như vừa mới hạ độc giết sạch thuộc hạ Ngạch Long.

"Nam Vực thất hồn hương?!"

"Chưa từng nghe qua sao? Nam Vực thất hồn hương là từ một loại quả có mùi hương nồng đậm, chỉ cần một viên thất hồn hương chiết xuất từ chất lỏng loại quả đó, có thể bãi bình một chi quân đội. Khi đó ta tốn không ít khí lực, đem chất lỏng luyện thành hương phấn, có thể ở trong thời gian ngắn giải quyết không ít người. Mà bây giờ, chỉ còn lại một mình ngươi mà thôi." Phục Thành Ngạn câu dẫn ra một mạt cười lạnh lùng, nhón giữa vừa xoay, nhảy ra hai viên thuốc nhỏ nhỏ ánh sáng huyền ảo.

"Ngươi, ngươi muốn làm cái gì?" Ngạch Long đem đầy ngập ý sợ hãi đè xuống, từng bước lui về phía sau.

"Không có gì, chỉ bất quá muốn cho ngươi nếm thử Nam Vực thất hồn hương quả tinh luyện thành dược hoàn mà thôi. Ta có thêm vào nước đường, mùi vị không sai." Phục Thành Ngạn mạt cười trên mặt kia, lạnh lùng tựa như lúc Diêm vương cười lạnh lấy mạng người, ngoài miệng lại gạt người nói.

"Ngươi..." Ngạch Long thấy không đường thối lui, đem hạ quyết tâm, rút ra thắt lưng đại đao, một phen kéo qua Hướng Lăng Ba vẫn hư mềm vô lực, đem đao gác ở trên cổ mảnh khảnh của nàng, vẽ ra một cái vết máu."Ngươi tới nữa ta sẽ nhị công chúa cùng ta chôn cùng."

"Ngô!" Hướng Lăng Ba hừ nhẹ một tiếng, cảm giác đau đớn theo bên gáy truyền đến.

Thấy thế, Phục Thành Ngạn dừng bước lại.

"Nếu như ngươi nghĩ muốn bảo toàn mạng sống của Nhị công chúa, hiện tại đem hai viên thuốc trên tay ngươi hoàn toàn nuốt vào trong miệng." Ngạch Long tiến thêm một bước yêu cầu, dao nhỏ càng thêm ấn vào cổ trắng nõn.

"Không thể!" Hướng Lăng Ba giãy giụa, không để ý như vậy có hay không thương tổn được chính mình.

"Lăng nhi, nếu như ta chết, nàng có thể hay không vì ta mà thương tâm?" Cho dù vào lúc này, Phục Thành Ngạn vẫn còn hưng trí nói đùa, tuyệt không khẩn trương.

"Ngươi không thể chết..." Nàng lắc đầu.

"Ta đã hướng Hoa ma ma cam đoan, sẽ hảo hảo mà bảo hộ nàng, không để nàng chịu một chút thương tổn. Hiện tại không chỉ để nàng bị người buộc tới nơi này, thậm chí còn để nàng bị thương. Ta không giữ được hứa hẹn, đành phải lấy chết tạ tội." Dứt lời, Phục Thành Ngạn liền đem hai khỏa viên thuốc nuốt vào trong miệng.

"Không nên!"

"Ha ha ha, ngươi cuối cùng cũng không phải là thua dưới tay ta sao? Dám cùng ta đối địch toàn bộ sẽ không có kết cục tốt, trông hắn chính là một ví dụ rất tốt, nhị công chúa, ngươi vẫn là ngoan ngoãn nghe theo Triêu vương gia..." Ngạch Long cười lớn ra tiếng, lại quên Phục Thành Ngạn căn bản không có ngã xuống.

Đột nhiên, Ngạch Long nói loạn một hồi, không dám tin tưởng cúi đầu, nhìn ngực mình chẳng biết lúc nào nhiều hơn một thanh chủy thủ, từ phía sau lưng đi qua trước ngực, không chút nào tổn thương Hướng Lăng Ba phía trước hắn."Ngươi... Ngươi làm sao sẽ..."

"Ta có được thân thể bách độc bất xâm, Nam Vực thất hồn hương đối với các ngươi hữu dụng, nhưng đối với ta một chút tác dụng cũng không có." Hơn nữa lúc nhàn rỗi còn là thức ăn vặt của hắn."Ngươi quá tự phụ, quá khinh địch."

Phục Thành Ngạn hảo tâm nêu lên chỗ thất bại của Ngạch Long.

"Ngươi..." Ngạch Long vẫn muốn phản kháng, lại bị cường ép nuốt một viên Nam Vực thất hồn hương, liền cuối cùng một chút phản kháng cũng không có gục xuống.

Sau khi xác định Ngạch Long tắt thở, Phục Thành Ngạn đem Hướng Lăng Ba đang sửng sốt ôm vào trong lòng, ôn nhu nhẹ dỗ: "Lăng nhi, ta không sao."

Hắn rất cao hứng Hướng Lăng Ba lo lắng cho hắn như vậy, nhưng hắn lại tuyệt không muốn dọa đến nàng.

Sau một hồi khá lâu, nàng lấy lại tinh thần."Ngươi... Không chết?" Nuốt xuống hai viên dược hoàn chí độc, hắn lại một chút việc cũng không có?

"Đúng. Ngươi nghe một chút, ta còn có nhịp tim." Hắn để tai trái của nàng tới gần ngực.

Bên tai truyền đến chính là một chút lại một chút tiếng tim đập cường tráng, nàng thở sâu, hai tay đặt ở hai bên gò má của hắn, chủ động nhón chân hôn hắn.

Nàng cần... Cần một chút gì đó chứng minh sự tồn tại của hắn, biết hắn bình yên vô sự.

Hắn đầu tiên là ngẩn ra, sau khi tiếp nhận bàn tay lại còn nụ hôn thình lình xuất hiện. Lúc bàn tay nhỏ bé của nàng đưa tới đai lưng hắn, hắn ngăn trở cử động của nàng.

"Ở đây không thích hợp." Hắn ôm lấy nàng, dùng khinh công chạy như bay về Hoa Khôi các."Chúng ta về Hoa Khôi các trước."

Hắn không muốn hai người ở địa phương tràn ngập huyết tinh hoan ái, nàng đáng giá thứ tốt hơn.

Phục Thành Ngạn một cước đá văng cửa sương phòng, lại một cước đóng cửa, cùng Hướng Lăng Ba môi kề môi từ đầu tới đuôi cũng không có tách ra quá.

Hướng Lăng Ba chăm chú quàng trên cổ Phục Thành Ngạn, nửa khắc cũng không muốn cùng hắn tách ra, hưởng thụ cảm giác giao triền.

Mảnh khảnh bối phủ nằm trên giường, nàng lập tức dùng tay kéo qua nam nhân đang bận rộn cởi ra trang phục trên người, xoay người đem hắn đặt ở dưới thân.

Nàng không biết mình đang làm cái gì, nàng bây giờ, trong đầu trống rỗng, thậm chí ngay cả mình rốt cuộc đang làm cái gì cũng không biết.

Nàng chỉ biết là, hiện tại nàng cần chứng minh nam nhân này không bị trúng độc.

Hắn lúc nào trở nên quan trọng như vậy? Quan trọng đến mức an nguy của hắn ảnh hưởng đến lòng của nàng như vậy, khiến nàng hoảng loạn?

"Lăng nhi, ta không sao." Môi trên bị nàng ngậm, lời nói của hắn có một chút không rõ ràng lắm.

Nàng biết, nàng biết hắn không có việc gì, nhưng tâm như treo lỏng không cách nào tiêu tan.

Môi nhỏ đỏ tươi buông môi trên của hắn ra, lại muốn ngậm môi dưới hắn, tinh tế gặm cắn. Tay nhỏ bé trắng nõn kéo đai lưng bên hông hắn, hai tay khiến áo của hắn mở ra, lộ ra lồng ngực tinh tráng.

Môi nhỏ đi xuống tới cổ hắn, khi thì lấy đầu lưỡi lướt qua hầu kết của hắn, khi thì học phương thức của hắn xuyết mút ngực hắn, dẫn hắn từng tiếng gian nan gầm nhẹ.

"Lăng nhi..." Hắn tháo xuống tử ngọc trâm của nàng, tức khắc tóc đen như bộc bàn lập tức rối tung thả xuống, rơi trên vai của nàng cùng trên người của hắn.

"Đáp ứng ta, sau này không nên như vậy..." Nàng ngẩng đầu, con ngươi dịu dàng nước khẩn cầu chăm chú nhìn hắn, yêu cầu hắn đồng ý.

"Lăng nhi, ta có được thân thể bách độc bất xâm, độc bình thường đối với ta cũng không có tác dụng..."

"Ta mặc kệ!" Nàng tùy hứng cắt ngang lời của hắn, "Ta chỉ muốn ngươi hảo hảo... Ông trời của ta! Ta làm sao sẽ đối với ngươi coi trọng như vậy? Làm sao sẽ... Làm sao sẽ..." Vô lực dán trên người của hắn, nàng tựa hồ khó có thể tiếp thu sự thật này.

"Nàng coi trọng ta... Đại biểu nàng giống ta.Ta thà rằng bị thiên đao vạn quả, bầm thây vạn đoạn, cũng không hi vọng nàng bị mảy may thương tổn." Bàn tay to mơn trớn tóc dài rơi xuống của nàng, hắn ở trên trán của nàng hôn khẽ, ngón tay dài chạm nhẹ vết máu bên gáy nàng, "Đau không?"

"Không đau..." Nàng lắc lắc đầu.

"Nàng nên bôi thuốc trước."Vết thương kia làm hắn tim ẩn ẩn đau.

"Không! Không nên bôi thuốc..." Nàng ôm chặt hắn."Muốn ta... Được không?" Nàng câm thanh yêu cầu.

"Ta sao có thể cự tuyệt được nàng?" Yêu cầu của nàng, chính là nguyện vọng của hắn.

Nàng lộ ra một mạt tuyệt diễm cười, nửa chống đứng dậy, thân thủ đem quần là áo lụa trên người từng món một cởi ra.

Sau một hồi, nàng nhảy qua ngồi trên hông của hắn, trên thân thể hoàn mỹ tinh khiết chỉ còn lại chiếc yếm hồng nhạt cùng với tiết khố tuyết trắng.

"Nàng như vậy sẽ khiến ta điên cuồng." Vẻ đẹp của nàng, so với Bao Tự, Đát Kỷ càng mê hoặc nhân tâm.

"Ta có thể khiến chàng điên cuồng?" Nàng nghi ngờ hỏi.(đổi xưng hô thui)

"Nàng sao có thể hoài nghi mị lực của mình?" Hắn đỡ lấy eo của nàng, động thân ngồi dậy."Dung mạo của nàng tuyệt đối có thể khiến nữ nhân đố kỵ, nam nhân không thể chống cự cam tâm trở thành quỳ gối xưng thần dưới váy nàng."

Ngón tay dài ở trên mà nàng qua lại vuốt ve, khiến nàng ngứa ngáy rụt cổ.

"Lăng nhi, đến, dùng phương pháp mà nàng biết đến thu phục ta." Bàn tay to nắm lấy tay mềm nhỏ và dài đưa vào trong ngực cường tráng.

Nghe vậy, tay nhỏ bé ở trước ngực hắn từ từ dọc theo cơ thể văn lộ, bắt đầu thăm dò thân thể hắn.

Lồng ngực của hắn, theo hắn chậm rãi biến thành tiếng hút hô trầm giọng bất định.

Nóng, nóng.

Lén lút giương mắt nhìn hắn một cái, đầu ngón tay của nàng xoa đầu đầu nhũ nhỏ của hắn, bướng bỉnh đùa, sau đó lại thình lình cúi người, đem đầu nhũ đứng thẳng hàm nhập vào trong miệng, lấy lưỡi nóng đùa giỡn rước tới từng tiếng rên nhẹ.

"Ngô!" khoái cảm cường liệt làm hắn hừ nhẹ lên tiếng. Xem ra, hắn quá xem thường tiểu nữ nhân năng lực mê người này.

Hắn hừ nhẹ nghe thật gợi cảm... Mặt nàng nóng lên, cảm giác được thân thể của mình thậm chí có phản ứng.

Rõ ràng chính là nàng khiêu khích hắn, mà hắn cái gì cũng không làm, liền một câu khiêu tình nói nhỏ cũng không có, nhưng thân thể của nàng lại nổi lên phản ứng, huyệt nhỏ cư nhiên ướt, chảy ra mật hoa.

Chẳng lẽ nàng trời sinh chính là dâm oa, đùa một chút cũng sẽ khiến nàng khó chịu không thôi?

Đồng thời, nàng lại không có dừng lại động tác, sau khi hai bên đầu nhũ xuất hiện biến hóa, môi lưỡi của nàng tiếp tục đi xuống, thẳng đến hông bụng của hắn.

Hắn gầm nhẹ lên tiếng, trên người cơ thể băng bó quá chặt chẽ. Bất đắc dĩ, nàng đành phải sửa cắn thành liếm, ở trên người của hắn làm mưa làm gió.

Thân thể càng lúc càng nhạy cảm... Nhận thấy được phản ứng mẫn cảm của thân thể, nàng ngâm khẽ lên tiếng, ngồi trên người hắn hai chân trở nên hư mềm, rất vô lực.

Hắn cũng sớm chuẩn bị xong. Đem phản ứng của hắn nhìn ở đáy mắt, nàng vừa thẹn lại chát, vẫn là động thủ cởi ra y phục còn dư lại trên người hắn.

Nàng nghẹn họng trừng mắt nhìn trân trối nam tính đã đứng thẳng, chưa từng nghĩ tới thân thể của nàng thế nhưng có thể dung nạp được hắn...

"Biểu tình này của nàng sẽ làm cho nam nhân rất thỏa mãn." Hắn thấp giọng cười ra tiếng, rốt cuộc chịu không được kéo thân thể của nàng, bỏ đi tiết khố của nàng.

Đưa ngón tay theo mật hoa ấm áp, dò vào trong hoa huy*t chặt trất.

"Nàng cũng có cảm giác y như ta hiện giờ, đúng không?" Hắn hỏi, ngón tay dài bắt đầu ở của nàng trong huyệt nhỏ làm động tác trừu đưa.

Nàng nhịn xuống rên rỉ tràn đến bên môi, "Cảm... Cảm giác gì?"

"Đem nàng... Ăn sạch!" Hắn đầy ý cười công bố đáp án.
Bình Luận (0)
Comment