Phượng Hoàng Nam

Chương 50

Phó Suất nhét bút vào tay Cái Chí Huy, sau đó ấn tay anh bắt ký.

Cái Chí Huy có thể ký sao? Anh cố giằng tay ra nói “ Đừng thế mà, đừng thế mà”

Phó Suất giở thói giang hồ, trợn mắt nói “Đừng nói nhảm nữa, nhanh ký đi”

Cái Chí Huy tức xì khói, nói không nên lời ‘Không phải… Tôi ký cái gì mới được chứ. Cậu buông tay mau, không tôi giận đấy.”

Phó Suất cắn cổ Cái Chí Huy, dùng răng  mài vào thịt, tiếp tục uy hiếp “Nếu không chúng ta lại làm thêm mấy lần nữa, xem ai giận hơn ai”

Lập tức căn phòng đầy nhục dục bị không khí căng thẳng xua tan.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, cả người đầy mồ hôi nóng chuyển thành mồ hôi lạnh, tiểu Cái bất ngờ hắt xì một cái, nước bọt văng tung tóe, bao khí thế mới xây dựng liền xìu xuống.

Phó Suất nhìn Cái Chí Huy hắt xì liên tục, ác nghiệt trong mắt cũng phai bớt.

Hắn ôm Cái Chí Huy, kéo chăn bao kín hai người “Được rồi, chuyện này để hôm khác nói tiếp, ngủ đi”

Cái Chí Huy cho rằng Phó Suất lên cơn, không để chuyện này tronglòng.

Hôm sau, Cái Chí Huy thức dậy vác bộ mặt lạnh lùng ra khỏi phòng, Phó Suất bảo ăn sáng xong hai người cùng về doanh trại.

Cả hai tới chỗ trạm trưởng trả phép.

Trạm trưởng tìm Phó Suất nói chuyện, một mình Cái Chí Huy về phòng, đang đi thì bị một người chặn lối.

Cái Chí Huy ngẩng đẩu lên nhìn, Cao Hiểu Bảo mặt vênh ngược đứng giữa đường.

Trên tay cậu ta là hai lọ cao thông máu tiêu sưng hiệu Vân Nam, thấy Cái Chí Huy lườm mình, cậu ta mất tự nhiên vặn vẹo nói “Cha tôi gửi cho tôi, hôm qua tôi uống nhiều quá, ra tay hơi nặng, anh dùng cái này đi”

Cái Chí Huy tinh mắt, thấy trên chai còn dán nhãn’Hiệu thuốc Xích Phong, liền đoán được thuốc là do thằng nhãi này cố ý mua, xấu hổ nên giả vờ cha cậu ra mua cho.

Nhớ tới việc diễn ra tối hôm đó là anh muốn phát điên, cậu ta còn dám lết xác tới trước mặt anh? Nếu không phải bị cậu ta hại sao mông anh lại bị cái mũi dùi nào đó đâm chứ.

“Sản vật quê cậu phong phú thật đấy, nào là ớt giờ còn có cả thuốc cao Vân Nam. Nói cho cậu rõ chai thuốc này tôi ra hiệu thuốc Xích Phong thì ôm cả núi, không cần cha cậu gửi lên đâu.”

Hiểu Bảo bị Cái Chí Huy miệt thị cay nghiệt, mặt mũi nhăn nhó, cậu ta hầm hừ đáp “ Không cần thì thôi! Chắc anh chả dùng thuốc này đâu, đáng ra cha tôi phải gửi thuốc trĩ lên mới đúng, thế mới hợp với anh. Anh chơi với Phó Suất nhiều thế chắc bị trĩ rồi nhỉ?”

Nghe mấy lời này, đồng chí Cái cảm thấy mông hình như có gì đó lồi ra, phản xạ co rút đau đớn, lửa giận càng tăng, anh quát to “Cao Hiểu Bảo, từ nay không cần xuất hiện trước mặt tôi nữa, sĩ quan Triệu rất thân với tôi, điều cậu đi làm thông tin liên lạc cũng chẳng khó gì đâu.”

Ở đây mọi người sợ nhất là phải đi làm nhiệm vụ thông tin liên lạc, luôn phải hoạt động trong thời tiết giá rét, bệnh phong thấp thành bệnh nghề nghiệp của họ luôn.

Uy hiếp lập tức có tác dụng, mắt Cao Hiểu Bảo rưng rưng “ Tôi nhìn nhầm anh rồi, trước đây tôi cho là Phó Suất ép buộc anh, không ngờ anh mới là người thèm khát”

Câu này làm mặt than của Cái Chí Huy bốc cháy. Tối qua ngủ phòng khách sạn xịn, thế mà điều hòa lại hỏng, cả đêm anh đành dán chặt lên người Phó Suất.

Chính…. Chính là khi anh tỉnh lại đã thấy Phó Suât ôm anh vào lòng. Hai lồng ngực kề sát. Thật ra ngực to cũng chẳng để làm gì, ít nhất ngực phẳng thế dán vào nhau nghe rõ tiếng tim đập, sự cộng hưởng giữa hai trái tim ấy là một cảm giác không cách gì hình dung được.

Cứ tưởng tượng thế, đồng chí Cái lại thấy e thẹn.

Biểu cảm này làm đau mắt Cao Hiểu Bảo. Cậu nhỏ thuần khiết trên mặt lại đầy  ghen ghét, ngược lại có cảm giác thâm trầm giống Phó Suất.

Cái Chí Huy chẳng buồn để ý tới cậu ta nữa, gạt cậu ta sang bên đi tiếp. Cao Hiểu Bảo ở đằng sau âm u nói “ Anh chờ đấy, sẽ có ngày anh phải hối hận”

Cái Chí Huy chẳng để trong lòng. Cao Hiểu Bảo là cái đinh gì? Chỉ là thằng bé quê mùa còn học đòi yêu đàn ông.

Cậu ta có thuộc tầng lớp tư bản đâu, chả nhẽ cậu ta còn chưa hết hi vọng vớ i anh sao. Nhớ lại khi xưa cha cậu ta phải gom góp bao nhiều tiền để cầu cạnh ông đây cho cậu ta được nhập ngũ.

Giờ thì giỏi quá rồi, lâng nhâng trong quân khu theo đít đàn ông. Đáng ra ngay từ đầu anh không nên lo lắng cho thằng nhóc quê mùa đó, mẹ kiếp, để anh xem xem thằng nhãi súc sinh vô lương tâm ấy làm ăn được gì.

Cái Chí Huy chẳng buồn ngó lại bản thân, tự nâng trình độ mắng chửi người khác lên một tầm cao mới. Sau khi đem Cao Hiểu Bảo rủa xả một phen, anh đi  tìm sĩ quanTriệu.

Đúng lúc lão Triệu vừa đi chơi bóng về, Cái Chí Huy đổi giầy thể thao, đi song song với lão Triệu, hỏi vu vơ “ Cậu Cao Hiểu Bảo cấp dưới của anh là người thế nào?”

Lão Triệu lau mồ hôi nói “ Cậu hỏi về phương diện nào”

“ Nhân cách thế nào, đã vợ con gì chưa?”

“ Chưa có, cậu ta vẫn còn nhỏ mà, chắc còn chưa có người yêu đâu. Sao? Cậu định làm mối cho cậu ta à?”

Cái Chí Huy cười giả lả đáp “Lão Triệu, anh quả là thông minh, em chưa kịp nói anh đã biết hết rồi”

Qủa thực anh có ý định giới thiệu đối tượng cho cậu ta, anh không muốn ra mặt nhưng muốn giúp Hiểu Bảo tìm bạn gái. Thành hay bại không thành vấn đề.

Ông chủ khách sạn anh hay thuê có cô con gái, ông chú lúc nào cũng muốn tìm một anh con rể bộ đội đáng tin cậy.

Cao Hiểu Bảo mặc dù là lính nghĩa vụ nhưng cũng là người lanh lợi, ngoại hình ngon. Chịu khó rèn luyện trong quân ngũ, thi lấy cái bằng đại học, thăng chức lên sĩ quan, chuyện ở lại địa phương không khó.

Nhưng làm quân tôm tép muốn yêu đương ít nhất cũng phải thu phục được lãnh đạo. Vì thế anh tới chạy chọt ở chỗ lão Triệu trước, cứ thưa gửi trước chuyện của Cao Hiểu Bảo cũng dễ dàng hơn.

Đối với Cao Hiểu Bảo, anh chưa từng hận thù gì cậu ta, chấp gì thằng nhóc chưa biết mùi đời ấy.

Thậm chí anh còn có cảm giác đồng cảm với Cao Hiểu Bảo. Những người không địa vị trong quân khu, người khác chỉ cần nhấc tay một chút cũng có thể thay đổi vận mênh của họ rồi.

Cái Chí Huy tình nguyện nhấc tay giúp Cao Hiểu Bảo. Anh chẳng cần cậu ta mang ơn mình, sau khi nói chuyện với lão Triệu xong, anh ôm tâm tình cao thượng, vừa đi vừa hát.

Đêm hôm đó, Cái Chí Huy nhất quyết không liên lạc gì với Phó Suất.  Hắn cũng không tìm gặp anh. Cục tức của anh còn chưa trôi. Họ Phó đừng mong bắt cá hai tay, ăn cả nam lẫn nữ. Trừ khi anh cũng có chỗ kia giống đàn bà, tới lúc đó giữa hai người còn có tý gian tình, bằng không, hừ hừ….

Ba ngày sau, Cái Chí Huy vẫn không thấy Phó Suất vác mặt tới, trong lòng anh không khỏi có chút suy tư. Sao họ Phó còn chưa tìm anh nhận lỗi? Cho dù đi hỗ trợ tổng bộ cũng nên nhắn cho anh một cái tin chứ. Giờ nghỉ trưa chơi bài, có người nhìn thấy Cái Chí Huy cứ ngồi canh điện thoại, bèn trêu chọc “Sao vậy? Có biến hả?”

Cái Chí Huy cứ chối bay chối biến.

Mọi người đang nhao nhao thì đột nhiên bên ngoài có người hô to “ Cái Chí Huy”

Cái Chí Huy nghe giọng trạm trưởng liền vội vàng đáp “ Dạ”

“Vào phòng họp ngay”

Khi Cái Chí Huy thò mặt vào phòng họp thì phát hiện trong đó không những đầy đủ các vị lãnh đạo mà còn có Cao Hiểu Bảo với sĩ quan Triệu.

Cái Chí Huy nghĩ thầm “ Chẳng nhẽ  trạm trưởng biết chuyện anh muốn giới thiệu đối tượng cho Cao Hiểu Bảo “

Nhưng sao quy mô lại hoành tráng thế này.

Trạm trưởng sắc mặt âm trầm đẩy tờ giấy khám sức khỏe ra trước mặt Cái Chí Huy

“Tôi vừa gọi điện cho cấp trên trực tiếp cũ của cậu, Cao Hiểu Bảo là người cậu tuyển vào đúng không?”

Cái Chí Huy mờ mịt nhìn tờ báo cáo trong tay. Đột nhiên một hàng chữ đâm vào mắt anh “Kháng nguyên bề mặt [hbsag], kháng nguyên lõi [hbeab], kháng nguyên nội sinh [hbcab] đều dương tính” Dù không là bác sĩ, nhưng được tham gia công tác tuyển binh anh cũng hiểu được chuỗi chỉ số này, đây là bệnh viên gan B.

Mà giấy khám mang tên Cao Hiểu Bảo.

“Đúng là tôi đi tuyển binh, nhưng khi kiểm tra đầu vào, kết quả cũng không…”

Viên gan B là bệnh truyền nhiễm, bình thường người bị bệnh gan đều không thể qua được vòng khám sức khỏe. Vào bộ đội là sinh hoạt tập thể, kị nhất là bệnh lây truyền, nếu xét nhiệm dương tính với viêm gan đều phải trả về địa phương, sĩ quan tuyển binh cũng phải chịu trách nhiệm.

Trạm trưởng nghiêm nghị đáp “ Đương nhiên là không có rồi, bởi vì cậu làm giả hồ sơ sức khỏe”

Đầu Cái Chí Huy “oanh” một tiếng nổ tung, anh lờ mờ nhận ra cái gì đó nhưng lại không nắm được mấu chốt. Anh mờ mịt nhìn Cao Hiểu Bảo.

Từ lúc anh bước vào cửa, Cao Hiểu Bảo chưa từng nhìn anh một lần nào.

Trạm trưởng quay mặt hỏi Cao Hiểu Bảo “Lúc trước ai giúp cậu làm giả giấy khám sức khỏe?”

Cao Hiểu Bảo nắm chặt tay, nốt ruồi son trên mu bàn tay đỏ như máu.

“Cha tôi đút lót 2000 tệ cho cán bộ phụ trách, anh ta giúp tôi làm giả giấy khám sức khỏe”

“Người phụ trách kia là ai?”

“…..”

“Nói đi, bây giờ cậu nói dối cũng vô dụng thôi, chúng tôi đã điều tra rõ ràng rồi”

“Là anh ta, Cái Chí Huy” Vừa nói Cao Hiểu Bảo vừa chỉ tay vào Cái Chí Huy.

Cái Chí Huy cảm thấy yết hầu mình bị ai đó xiết chặt, trầm mặc ngắn ngủi, lập tức anh quát to “Cao Hiểu Bảo, cậu ngậm máu phun người”

Anh nói xong muốn xong lên đánh Cao Hiểu Bảo.

Trạm trưởng cùng chỉ đạo viên đứng gần đó, chạy lên đè chặt Cái Chí Huy đang cực kỳ kích động.

Trong đầu Cái Chí Huy hiện lên 2 câu đối thoại.

Một câu của Cao Hiểu Bảo “Anh chờ đấy, sẽ có ngày anh phải hối hận”

Một câu là đánh  giá của Phó Suất về Cao Hiểu Bảo “Anh với Cao Hiểu Bảo kia đều là dân quê nhưng tính cách hai người lại hoàn toàn khác nhau, lúc ở vách đá, nếu đổi lại là Cao Hiểu Bảo với Phó Hồng Quân, tôi chắc chắn thằng nhóc đó sẽ không cứu Phó Hồng Quân, không chừng còn tiện tay đẩy thêm một phát….”

Phó Suất đã đúng, anh quá ngu ngốc, đem một con sói con về đặt cạnh mình, bị nó thình lình cắn cho một nhát, cắn tới mức anh không chống đỡ nổi.
Bình Luận (0)
Comment